Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 22: Cơ hội



Sứ giả được gửi về nước trong tình trạng cả người bầm dập, được người hầu đưa vào đến tận điện chầu của Triệu Đế bằng cáng tre.

Sứ giả nhìn thấy Triệu Đà ngồi trên lông ỷ thì mặt mày xám ngoét sợ hãi từ trên cáng bò xuống nhưng bởi vì tay chân không linh hoạt mà ngã sấp mặt.

Cả điện hô lên một tiếng.

Sau đó gã sứ được một quan nội thị đỡ dậy, liền thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ sự tình.

Triệu Đế nghe xong vô cùng tức giận, phẫn nộ quăng ống trúc xuống đất, chỉ tay mà quát lớn: "Âu Lạc vô tri. Thục Phán vô tri, cô không tin không trị được bọn chúng."

Bá quan văn võ nhìn nhau hồi ngắn, đồng loạt quỳ xuống: "Nguyện vì bệ hạ tiêu diệt nước Lạc."

Âm thanh vang vào không khí.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Trên bờ thành đậu một con chim lạ. Thân như hạc, cổ dài như thiên nga, đầu mọc chỏm lông màu đỏ sậm điểm xuyến ánh bạc, đuôi chim công bảy sắc nhưng lại bay lượn nhẹ nhàng.

"Âu Lạc vô tri. Nguyện vì đại vương mà tiêu diệt."

Bóng chim vụt ngang qua mặt trời trong giây lát che mất dương quang.

Mọi chuyện xem như xong, một cuộc chiến ác liệt e rằng sẽ nổ ra.

Không cầu cho Âu Lạc hùng bá tranh tài, chỉ cầu cho tộc người Bách Việt mãi trường thọ với thời không.

Điều u sầu trong lòng Mỵ Dung lan tới chỗ Cao Lỗ. Hắn vốn biết bản thân thô kệch không thể cùng nàng chia âu sẻ lo giống với Nguyên Trì.

Nhưng luôn có một giọng thôi thúc nên làm điều gì đó.

"Mị Nương." Cao Lỗ gọi thế. "Nếu có mệt thì tựa vào vai tôi, nó luôn ở đây đợi nàng."

Linh hồn sáng bừng khí phách của một vị Lạc tướng hiện ra trước mắt làm Dung như chìm vào ảo tưởng.

Lâu lắm rồi, không, cũng không quá lâu... Thật ra trong lòng nàng đã quá mệt mỏi cần có một chốn để tựa vào...

Thế là nàng lao ngay vào ngực Cao Lỗ như một đứa trẻ, hoặc là không phải như là...

Hắn giống một khúc củi đốt mãi không cháy hết sưởi ấm nàng nhiều năm như một.

Mỵ Dung không mệt mỏi nhưng vẫn dựa vào vai Cao Lỗ, ngồi lên cánh tay để hắn bế nàng đi.

U Linh cung điện đã ở trước mặt.

Trọng đang ngồi trên bậc thềm cùng với Ly học đan giỏ mây.

Thấy Mỵ Dung về tới, cả hai chắp tay vái chào: "Mỵ Nương đã trở về. Lạc tướng Cao Lỗ tới chơi."

Dung từ trên tay Cao Lỗ nhảy xuống, một chút tính toán vừa nảy ra khi nhìn thấy Trọng.

"Hôm nay tôi có hứng chúng ta đi tập luyện một chút chứ?"

Ba người nhìn nhau trong lòng ai cũng có tính toán riêng của mình.

Sau U Linh cung điện là một bãi trống lớn. Ly y lời Mỵ Dung cho người bố trí mấy tấm bia ngắm bắn ở phía xa, bên cạnh thềm đá giải chiếu cói và bày thức ăn nhẹ.

Mỵ Dung cầm nỏ Liên Châu hiên ngang bước ra trước tấm bia. Chỉ bằng vài động tác đơn giản hơn năm mũi tên liên tiếp bắn ra từ tay nàng cắm thẳng vào bia gỗ cách đó một đoạn dài. Có một tấm bia được dựng hơi lỏng lẻo trực tiếp đổ rạp.

Mỵ Dung đắc ý, trao nỏ vào tay Ly rồi sáp tới chỗ Cao Lỗ, hỏi: "Lỗ thấy tôi bắn tên thế nào?

Chàng trả lời không chút do dự: "Tuyệt lắm!"

Cao Lỗ không rời mắt nổi dáng vẻ kiêu ngạo tràn ngập sức sống của nàng bây giờ.

Nhận được câu trả lời làm mình hài lòng, Mỵ Dung quay sang Trọng, ánh mắt thúc giục ấy làm hắn không thể không khen một câu: "Mỵ Nương thần lực phi thường, thế gian có ai sánh bằng."

Mỹ Dung mím môi không nói gì, còn Cao Lỗ bên cạnh thì bụm miệng nhịn cười, đến Ly đứng ở phía xa hai vai cũng vai run lẩy bẩy.

"Ha... Ha..." Mỵ Dung gượng gại hai tiếng như vậy, nàng rất muốn bảo Thần Lạc giúp mình nhìn thấu tâm can của kẻ trước mặt.

"Tôi đến đây cung cũng không kéo nổi, lang cho tôi là loại thần lực gì?"

Nói rồi trong sự nghi hoặc hắn bị nàng kéo đến trước tấm bia, nhét nỏ vào tay.

"Giơ lên nào."

Hắn học theo bộ dạng vừa rồi của nàng mà nâng nỏ lên. Cách thức y hệt không sai một phân, không lệch một li.

Mỵ Dung nhướng mày.

Nàng cầm lấy tay hắn hướng vào cò: "Ngắm cho kĩ, bắn ở đây."

Hai con người trong một giây mũi tên bắn ra ấy hình như đồng điệu.

Ngoài uy lực của Liên Châu, Trọng còn tưởng như mình vừa được Lạc Thần vỗ về.

"Lang thấy sao?"

Ánh mắt vô hồn dần nắm lấy tiêu cự đáp lại: "Rất thần kỳ."

Đây là kỳ diệu nhất mà hắn từng biết. Món cung hắn đang cầm trên tay chính là sản phẩm được tạo ra từ tay thần linh; cũng giống như tộc người Bách Việt vậy: huyền bí, thô sơ mà đầy nội lực. Thần Lạc trong tín ngưỡng của bọn họ chính là thần.

Mỵ Dung hài lòng nhìn Trọng xiêu hồn với vũ khí mạnh mẽ, ngư bâng quơ: "Với vũ khí mạnh mẽ thế này, nước Nam Việt có thể địch lại Âu Lạc sao?

Trọng cứng người.

"Lang nói phải không? Cao Lỗ?"

Cao Lỗ đang nhấm nháp cốc nước quả lên men có chút đoán được ý tưởng của Mỵ Nương nhà mình, liền phụ họa: "Đúng vậy, Nam Việt không biết sống chết. Vừa rồi Đáng lẽ nên cho lão sứ giả già khọm kia chứng kiến một chút mới phải.

Mỵ Dung và Cao Lỗ trò chuyện còn mặt Trọng đã nhạt đi vài phần.

Sau khi Cao Lỗ đỡ Mỵ Dung đi nghỉ vì nắng đã lên cao thì tiếng của Ly mới đánh thức hắn: " Triệu cùng tôi dọn dẹp đồ đạc chút đi."

Trọng đồng ý, bắt đầu rút tên trên bia ra xếp vào bình.

- ----

Đêm ấy trong U Linh cung điện bay ra bồ câu đưa thư của nước Nam Việt.

Mỵ Dung trong mơ nhìn được cảnh gì thú vị, ngay lúc ấy trở mình cười nhếch miệng.

Người Âu Lạc vì cưu mang Thần Lạc thuở sa sút mà đời đời được ban cho sức khỏe và phép thần, đoán được tương lai, dò được quá khứ, đo được nông sâu, phân được lòng người.

Âu Lạc có đứa trẻ của Lạc Thần sẽ mãi phồn vinh hưng thịnh.

- ----

Triệu Đà cầm trên tay mảnh giấy nhàu nhĩ, quan hầu bên cạnh tò mò rướn người lên, mắt ti hí, nhìn thấy những dòng chữ xiêu vẹo:

"...có được nỏ thần, xin phụ hoàng cẩn thận.

Thủy."