Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 30: Ép duyên



Lúc mà Cao Lỗ và Mỵ Dung đến nơi, bên trong mọi người đã tập trung đông đủ.

Các Lạc Hầu Lạc Tướng giúp viêc như thường lệ vái chào nàng còn An Dương Vương thì ở trên ghế nhìn xuống ánh mắt sâu sâu xa.

Mỵ Dung chạm hai lòng bàn tay vào nhau xem như lời chào hỏi với Thục Phán.

Lúc này nàng mới nhìn rõ một gã mặc quần áo Nam Việt, dáng vóc con con lẫn vào đám người.

Lần này lại là chuyện gì đây?

An Dương Vương thu hết cử chỉ của nàng vào trong mắt lại bỏ qua đôi lông mày đang cau chặt của nàng, xòe tay chỉ về phía người Nam Việt "Chắc Dung cũng muốn biết ta gọi Dung đến đây là có chuyện gì?"

Mỵ Dung gật đầu.

Không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi.

Ngài nheo mắt, cười mà nói tiếp: "Hắn tới để cưới hỏi Mỵ Nương cho Thái tử Nam Việt."

Không hiểu vì sao lúc này Mỵ Dung chợt xoay người nhìn quanh. Đầu của ai cũng cúi gầm. Chạm mắt là chỉ là dáng người to lớn mà cô quạnh của Cao Lỗ. Mặt chàng đã tái đi, nhìn thật hoảng hốt.

Bộ tộc của Linh lương, mẹ của Mỵ Nương là một tộc theo chế độ mẫu hệ, hắn suýt thì quên mất cả việc này.

Mỵ Nương của hắn có thể lấy nhiều người.

Cứ tưởng rằng đã đạt được ước nguyện, ai ngờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Trái tim của Mỵ Dung run lên dữ dội, nàng vừa phẫn nỗ cũng vừa sợ hãi. Ai có mà ngờ, cho dù bản thân có làm gì đi nữa cũng không giành được tình thương thật sự.

Hình như lúc này nàng mới bỗng hiểu được tâm trạng của Cao Lỗ, giữa tình huống khó khăn như dây thòng lọng treo cổ, Mỵ Dung lại cười rất hạnh phúc...

Nàng không chút lo dự nhìn An Dương Vương trên đài cao, không có sợ hãi, chỉ là hơi ngáo cổ, khuôn miệng xinh đẹp thốt ra lời chất vấn: "Vương muốn tôi vừa lấy Cao Lỗ rồi lại bỏ Lang ấy ư?"

"Nương biết ý ta không phải như thế."

Mặt nàng lệch đi, cười nhếch mép: "Thế thì là ý gì?"

An Dương Vương hơi khó chịu, trực tiếp nói thẳng: "Nương là một nửa người của các tộc nữ làm chủ, có thể lấy hai chồng."

Mỵ Dung vỡ lẽ, thì ra là thế. Nếu Thục Phán không nói thì nàng cũng đã sớm quên mất.

Dưới hàng mi dài đáy mắt của Mỵ Dung chẳng còn độ ấm: "Thế thì thiệt thòi cho Thái tử quá, phải làm người chồng thứ hai của tôi, cả dời chịu cảnh bị một tên tướng tá thô kệch đè đầu cưỡi cổ."

Tên sứ giả ở một bên nghe thấy vậy thì tức giận chỉ vào mũi nàng, quát: "Không được, Thái Tử sao có thể làm chồng thứ cho ngươi, thật là người phụ nữ ngông cuồng."

Nam Việt trọng nam khinh nữ, việc chung vợ đã là tói kị chứ đừng nói gì đến việc phải làm lẽ. Một kẻ sống trong nam quyền đã lâu đương nhiên sẽ nhảy dựng lên khi nghe điều ấy.

"Nếu đã muốn làm chồng duy nhất..."

Mỵ Dung che miệng, đánh lông mày nhìn lên, quả nhiên thấy được vẻ mặt cảnh cáo cưa An Dương Vương, giống như muốn bảo nàng mà dám nói ra điều ấy thì sẽ không xong đâu.

Nhưng bây giờ Mỵ Dung nào muốn để ý những điều ấy, nàng chỉ muốn an ủi Cao Lỗ đang đứng lủi thủi ở đằng kia. Chàng cúi mặt nhìn mười ngón chân vừa to, vừa thô của mình.

Mỵ Dung sấn đến bên cạnh sứ thần, làm hắn hoảng sợ lùi về sau. Thấy phản ứng của gã nhàm chán thế, nàng chả có hứng thú trêu đùa nữa, đứng tại chỗ săm soi móng vừa được sơn chót để tổ chức lễ cưới hôm qua "Mỵ Nương út chắc cũng đến tuổi rằm r,ồi có thể cả đi được..."

An Dương Vương thốt lên.

Mỵ Dung bỏ ngoài tai, xông lên túm cổ áo của sứ thần, trợn mắt nói lớn: "Bảo Thái Tử của ông lấy Mỵ Châu đi, như thế thì hắn sẽ được làm chồng đầu tiên, hơn nữa còn không thể có thêm chồng thứ."

Trân Nương xuất thân từ một bộ tộc mà tộc trưởng là nam giới thế nên Mỵ Châu cũng không được phép cưới nhiều người ngư Mỵ Dung.

"Thật là vẹn cả đôi đường." Dứt câu, nàng quang cổ áo của gã sứ, phủi tay vào không khí.

Lần này An Dương Vương tức điên rồi.

Ngay từ đầu Mỵ Châu đúng là có thể gả cho Thái Tử, nhưng nàng ấy là đứa con gái yêu quý của An Dương Vương, sao ngài có thể trơ mắt, trông nàng đi xa xứ làm dâu nước địch.

Vốn Ngài định ép Mỵ Dung nhận mối hôn sự này trước mặt các Lạc Hầu Lạc Tướng, nhưng nàng chẳng để bọn họ vào trong mắt, thì sao có thể lấy đó làm cái cớ mà ép buộc được.

An Dương Vương lần này thua lỗ vì ông không biết được Mỵ Dung vốn không cần thứ gọi là mặt mũi. Nàng quy củ chỉ vì muốn đạt được tình yêu. Tuy nhiên tình yêu ấy hôm nay cũng hòa vài trong gió mà tan đi mất rồi.

Chuyện khó nay lại càng thêm gập ghềnh, chỉ cần Mỵ Dung cưới chậm một ngày thì Ngài thật sự có thể ép nàng kết hôn với Thái Tử Nam Việt. Cố tình, Lạc Thần có ý trêu ngươi, không để ước nguyện này đạt được. Hơn thế Cao Lỗ trung thành với Ngài như vậy, nếu đã không có cớ, Ngài lấy gì hủy đi mong muốn của hắn.

Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc êm đẹp.

Mỵ Châu được chọn làm người gả cho Thái Tử Nam Việt với điều kiện vị thái tử này phải ở rể Âu Lạc.

Sứ thần đồng ý, sau khi được khoản đãi thì quay về nước báo tin.

Mỵ Dung xem trong chuyện này ắt có trá, thấy cấn mà không nhìn ra, lòng bứt rứt không yên. Nhưng có thể khẳng định Nam Việt đã cho An Dương Vương một lợi ích to lớn. Nếu không thì làm sao mà hôn sự giữa một nước vừa thua cuộc lại ràng buộc đến thế, một người cha yêu con như Thục Phán sẵn sàng bỏ hòn ngọc quý giá của mình ra để đạt được.

- ----

Anh Dương Vương có bốn vị Mỵ Nương.

Con cả là Mỵ Nương Quỳnh Anh, Mỵ Hoa, thế nhưng Mỵ Nương này chẳng phải con ruột của Ngài, mà trong lần chống Tần, do sự cần sự trợ giúp từ các bộ tộc, Ngài đã lấy vợ của một tộc trưởng đã chết, là Thái Nương Trần Chưởng bây giờ, thế nên hôn sự của Mỵ Hoa không đên lượt Ngài quản lý.

Còn Mỵ Nương thứ ba, Phượng Minh, Mỵ Ngọc đã bị ngài đem đi liên hôn với em họ của Cao Lỗ, Cao Tứ, để đem hắn ra rìa biên giới trấn áp các tộc người phản kháng sự quản thúc của Âu Lạc.

Hai người con còn lại là Mỵ Dung đã gả cho Cao Lỗ ngài hôm qua, và con gái út Mỵ Châu mới qua tuổi nhỏ.