Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 7: Mới gặp



Có kẻ bị câu nói bâng quơ của nàng làm cho sống lưng lạnh toát.

Nguyên Trì ngờ ngợ đoán ra được điều gì đó, dứt khoát trả lời: ''Không có, năm nay chưa có lạc hầu mới nào được đề bạt.''

Mỵ Dung nhướng mày liễu, cười đưa giấy cho chàng: ''Lang xem khế nô này có phải thật không?''

Nguyên Trì hít một ngụm hơi lạnh, nhận tờ khế ước từ tay nàng, xem xét.

Nhìn chuyển động lông mày của Nguyên Trì, tên chủ nô luống cuống. Mồ hôi từng hạt, từng hạt to như hạt đâu thi nhau chủ ào ào.

Gã chủ nô: ''Nương đừng đùa giỡn, khế nô sao có thể làm giả chứ.''

Mỵ Dung lấy quạt che hết nửa khuôn mặt, miệng tươi cười nhưng ánh mặt lại lạnh tanh, nghiêm nghị:

''Đợi một lát là biết ngay thôi, gã chớ vội.''

Gã chủ nhìn chọc chọc vào tờ giấy mỏng manh trên tay Nguyên Trì, chân như bị đá đè.

Trong lòng tự trấn an bản thân, không phát hiện ra mặt mày của mình sớm xanh mét.

Nguyên Trì xem xét kĩ càng xong, đanh mặt nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ đang run bần bật trước lán chòi, quát to:

''Gã dám đưa đồ giả cho tôi?''

Một câu ấy dường như triệt để đánh vào thần kinh của gã.

Đứng trước một người mà gã đã biết được rằng địa vị của chàng không hề tầm thường, bao nhiêu mánh khóe đều là sơ hở.

Chủ nô sợ sệt, răng môi chạm nhau kêu lập cập, đuối lý đá tên tốt bên cạnh: ''Tại... Tại sao đem đồ giả ra, gan to bằng trời rồi...''

Tên tốt n bị đá, đầu gối không khụy xuống, run lẩy bẩy dưới đất, toan bò đến tính níu góc váy của Mỵ Dung thì bị Nguyên Trì đứng đấy đá văng ra.

Chàng tức giận.

Kém chút nữa tên dơ bẩn này sẽ chạm vào Mỵ Nương của chàng.

''Tên thấp kém, chớ chạm vào người nàng ấy.'' Giọng nói của Nguyên Trì chưa bao giờ nông nổi thế.

Tốt nọ bị đá đau, không dám dựa vào người Mỵ Dung nữa, thu mình vào một xó, hai mắt co rút nhìn vào gấu váy của nàng mà khẩn thiết: ''Triệu cũng không biết tại sao khế nô lại là giả, cầu... Cầu nương và lang khoan dung tha mạng cho triệu...''

Tên chủ nô nghe thế càng sợ hãi hơn ''tôi, tôi'' luôn miệng.

Gã trách bản thân đần độn, rõ biết được hai vị này thân thế hơn người, nhưng tên nô lệ xinh đẹp như thế hắn không nỡ bán đi, lại cảm thấy Mỵ Dung và Nguyên Trì có vẻ dễ lừa gạt nên mới nảy sinh tâm tà ác.

Nào ngờ đen vậy.

Gã làm gian thương nhiêu năm chưa từng chịu thiệt, không tưởng được có ngày phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nguyên Trì cho tay vào miệng huýt sáo.

Mấy người đàn ông vạm vỡ nhảy ra từ tứ phía, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai xông lên vồ lấy gã thương buôn, bẻ ngược tay gã ra sau đầu.

Chẳng để cho gã kịp rên thêm tiếng nào, một bàn tay to đã chụp vào mặt.

Trời đất trở nên quay cuồng, hình ảnh cuối cùng trong đời gã là bóng lưng của người thiếu nữ cao quý lạ thường.

Mỵ Dung nhíu mày không vui, tâm trạng đang tốt đẹp tại vì chuyện này mà trầm xuống nửa cung.

Mỵ Dung: ''Thật chán ghét.''

Mấy người vạm vỡ không chậm chạp, lôi xồng xộc vật chướng mắt ra khỏi tầm nhìn của nàng.

Nguyện Trì phân phó người dưới sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, quay lại giao phó: ''Nương đừng tức giận, sẽ tổn hại thân thể, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.''

Lại nhìn tên nô lệ nói với nàng: ''Nương muốn thu hắn không?''

Mỵ Dung đăm chiêu ba giây cuối cùng cũng gật đầu.

Tên nô lê không được cởi trói mà bị dắt như chó trở về nơi nghỉ chân.

Một căn nhà ba gian không lớn không nhỏ, cách phiên chợ một đoạn ngắn, bình thường họ vẫn thường qua đêm ở đây nên phòng ốc luôn được nô bộc dọn dẹp, lúc nào cũng sạch sẽ.

Mỵ Dung ngồi ở gian giữa, tên nô lệ quỳ dưới sàn nhà, dù đã khắc chế nhưng vẫn lộ ra căm ghét nhàn nhạt.

Nàng thấy cổ họng hơi khô, rót cốc nước uống được một hớp thì cảm nhận được tên nô lệ đang cố tình dõi theo mình.

Mặc dù không biểu hiện rõ mồn một nhưng cũng nhìn ra được.

Hứng thú trêu đùa người khác lại nhảy ra: ''Muốn uống nước à?''

Ánh mắt của hắn nhìn nàng chợt trở nên sắc lạnh.

Mỵ Dung hơi giật mình nhưng cũng chỉ dừng lại ở giật mình mà thôi.

Nàng nở một nụ cười vô hại: ''Nguyên Trì, lang đem cốc nước này cho hắn đi, chắc cũng khát lắm rồi.''

Nguyên Trì cao giọng, bối rối trước yêu cầu của nàng: ''Nương à, người...''

Nhưng nhìn thấy nụ cười kia thì tay chân của chàng lại tự động làm theo.

Nguyên Trì đến trước mặt nô lệ, đưa cốc nước cho hắn: ''Mau cầm lấy, nương nhà tôi ban cho triệu.''

Tên nộ lệ trầm mặc nhìn chằm chằm cốc nước trong tay chàng, tư tưởng đang mãnh liệt đấu tranh.

Không ngoài dự đoán cơn khát đã đánh bại tự tôn của một con người.

Hắn cầm chặt cốc nước mà Mỵ Dung vừa nhấp môi, một ngụm uống cạn.

Trên gương mặt diễm lệ của Mỵ Dung lộ ra vẻ hài lòng.

Hắn biết nàng trả thù chuyện hắn vừa lườm nàng.

Mỵ Dung cười cười, lần này cầm cả bình nước đến trước mặt hắn hỏi: ''Có muốn nữa không?''

Có lần đầu rồi thì lần thứ hai, thứ ba chẳng còn bỡ ngỡ nữa.

Nô lệ gật đầu chìa cốc ra trước.

Cốc nước trong tay dần được lấp đầy, trong tiếng nước còn chen vào một chút tiếng cười trộm của thiếu nữ.

Cuối cùng cả ấm nước đều vào bụng hắn.

Cảm giác khát nước đã bớt lại, tầm mắt của hắn chuyển đến người con gái lúc nào cũng treo miệng cười.

Mỵ Dung nhìn hắn: ''Lang tên là gì?''

''Tên... Trọng..." Giọng hắn khựng lại.

Phần lớn nô lệ đều có tên một chữ (Nguyên Trì vốn chỉ gọi là Trì) lẽ ra nàng không nên thấy lạ mới phải, nhưng không hiểu sao khi nghe cái tên này luôn thấy thiếu cái gì đó.

Gạt chuyện này sang một bên, Mỵ Dung hỏi tiếp: ''Lang là người ở đâu, gia cảnh thế nào?''

Hóa ra Trọng vốn sống ở một vùng biển hẹp, hằng ngày bắt bắt cá bắt tôm đổi gạo mà sống. Bơi lội rất giỏi nên không lo bị đói. Nàng còn gặng hỏi thêm những chuyện trước đây nhưng hắn không nói. Mỵ Dung cũng cho là bình thường, mỗi người đều có bí mật, hình như không nhất thiết phải nói ra. Biết đâu là con của tù trưởng nào đó bị truy sát trốn tránh kẻ thù?

Càng nghĩ đầu nàng lại bay càng xa.