Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 9: Mâm gạo



Cao Lỗ không lấy làm lạ.

Hắn chậm rãi nhận khăn, giúp Mỵ Dung lau khô tóc.

Nàng thoải mái nhắm hờ mắt, tay trái nhàm chán xoa mép bàn tre.

Nữ bộc kia vén màn đi ra, theo sau còn hai bộc khác, mỗi bộc bê một mâm đồng.

Một người đem mâm đồng đến trước mặt Trọng nói: "Xin lang đi theo xảo thay quần áo ở phía bên nhà phụ."

Trọng vừa mới đặt chân vào nhà chính không bao lâu liền phải trở lại nhà phụ một lần nữa nhưng cũng không tỏ vẻ bất mãn.

Mỵ Dung vỗ tay của Cao Lỗ nãy giờ vẫn đang cặm cụi lau tóc: "Khô rồi!''

Hắn gật đầu đem khăn tay bỏ sang bên cạnh.

Nàng đi đến trước mâm đồng lấy xuống vòng kiềng bạc trên đó, nói: "Lỗ mau xem vòng bạc mà tôi chọn cho Lỗ có phù hợp không?''

Cao Lỗ nhìn vòng kiềng mới toanh sáng loáng trên tay nàng khác hoàn toàn so với các loại trang sức mà hắn từng đeo trước đây thì giật mình, kích động.

"Mỵ Nương... Đây là vòng bạc mà nương từng nói sao?''

''Đoán đúng rồi nên tôi tặng cho đấy, Lỗ sẽ là người đầu tiên đeo vòng bạc của nước Lạc.''

Mỹ Dung cười rộ, ánh mắt sáng lạn.

Cao Lỗ không dám chậm trễ, khom người thấp đến trước ngực nàng.

Mỵ Dung vòng tay giúp hắn đeo vào.

Nhìn màu bạc sáng lấp lánh nổi bật trên làn da nâu khỏe khoắn của hắn, nàng biết mình chọn không sai.

''Lang hợp với đồ bạc, lần này vội vàng chỉ có một cái, để lúc trở về thành Ốc sẽ cho người mang thêm trang sức bạc cho lang.''

"Lỗ sẽ trân trọng vòng bạc này không làm cho nương phải toàn tâm thêm nữa.''

Cao Lỗ đột nhiên chắp tay làm lễ với Mỵ Dung.

Nàng lại đến mâm còn lại cầm 2 vòng tay khác lên, nói với Nguyên Trì: "Lạc Thần chở che cho lang, dù đá xanh không quý bằng bạc nhưng cũng xem như vừa mắt.''

Nguyên Trì chỉ cười không nói, nhẹ nhàng hành lễ rồi nâng tay lên.

Mỵ Dung hài lòng đeo vòng lên trên bắp tay cho chàng.

Vừa xong cũng là lúc nữ bộc mở cửa ra, theo sau là bóng dáng cao lớn của Trọng.

Hắn đã thay vào trang phục của Nguyên Trì. Vì vai của hắn gọn hơn so với Trì một chút nên tấm vải vắt qua vai lỏng lẻo, lúc nào cũng như chực chờ rơi xuống để lộ tấm ngực trần cường tráng.

Vốn biết rằng hắn tuấn tú khác thường nhưng đến Mỵ Dung sau khi nhìn rõ ràng cũng không khỏi thốt lên:

"Lang còn đẹp hơn cả châu báu mà tôi thấy từ trước giờ.''

Mỵ Dung vừa dứt câu cũng chính xác làm cầu vai Cao Lỗ hơi chấn động, Nguyên Trì sửng sốt, yết hầu nhấp nhô như sóng vỗ bờ:

"Nương, hắn là nô lệ, không phải châu báu!"

Mị Nương của bọn hắn không nên coi trọng bất kỳ ai, nàng vốn nên ngồi trên cao, trong mắt coi bản thân là duy nhất.

So sánh một kẻ đương là nô lệ với châu báu là tiền lệ trước nay chưa từng có.

Mị Dung không cho là đúng xua tay cười xòa: "Người đẹp thì xứng với lời hay mà."

Nghe vậy Nguyên Trì trong lòng mặc dù còn nghi hoặc cũng không tiện nói:

Tay nàng giơ lên Cao Lỗ liền thuận thế tiếp lấy, nàng gật đầu với hắn rồi quay ra nói: "Đi thôi, chợ đêm chắc cũng mở rồi"

Hết câu để cho Cao Lỗ đỡ đi.

Nguyên Trì thưa "vâng", xong cầm lấy quạt lông ngỗng trên bàn quay đầu với vị nô lệ xinh đẹp mới của Mỵ Dung:

"Đi thôi."

Trọng bình tĩnh theo sau mà trong lòng nổi sóng gió.

Lần đầu tiên hắn biết ơn Lạc Thần ban cho mình một khuôn mặt ưa nhìn.

Chợ đêm trải qua ba tuần trăng mới tổ chức một lần, là nơi vui chơi của rất nhiều người Lạc trong vùng.

Mỹ Dung đi tới nơi, không vội trông náo nhiệt mà lại chú ý gì đó, sau ngẩng đầu ngắm mặt trăng nheo mắt:

"Mặt trăng hôm nay giống như một mâm gạo vậy."

Người Lạc nhìn vật có thể dự đoán được tương lai, nương nhìn mặt trăng thành mâm gạo không biết là sắp có chuyện gì.

Nguyên Trì nhìn vẻ mặt của nàng, đoán đây chẳng phải điều tốt lành.

Trọng chưa kịp hiểu gì nhưng Cao Lỗ và Nguyên Trì đã tường minh.

Cao Lỗ nắm tay nàng, gục xuống sát tai nàng nói nhỏ:

"Nương mệt mỏi sao? Lỗ hộ tống người trở về."

Chị Dung không trả lời Cao Lỗ nàng đưa tay về phía Nguyên Trì, đanh giọng:

"Lang đưa quạt cho tôi."

Tư thái như sắp ra trận.

Nguyên Trì nhìn sang Cao Lỗ, kẻ cũng đang trợn mắt nhìn chàng, không khỏi cười khổ, hai tay đưa quạt cho Mỵ Dung.

Mỵ Dung phất tay áo ngắn ngủn, hơi cúi đầu, đem quạt che hết nửa khuôn mặt đang có biểu cảm khó chịu của mình.

Sạp hàng của người từ bộ khác tới cũng bày ra đã đầy đủ, Mỵ Dung và tùy tùng của nàng bắt đầu dạo bước một vòng, lần lượt hòa vào đám đông ồn ào.

Đồ mỹ nghệ của Lục Hải từ xưa tới nay đều được ca tụng là tốt nhất.

Mỵ Dung xem xét, càng xem càng thích thú.

Nàng không để ý, ngồi xổm xuống sạp hàng của một ông cụ hỏi han: ''Đây là lão tự làm sao?''

Ông cụ có mái tóc hoa râm và chòm râu bạc, nhận ra vẻ tán thưởng không che giấu của nàng, nhiệt tình đáp lại: ''Đúng vậy, nếu Nương đẹp ý có thể mua cho lão.''

Mỵ Dung cầm một tượng gỗ điêu khác tinh mỹ hướng Cao Lỗ giơ lên: ''Lỗ nhìn, tôi thấy tượng này không khác Lỗ là bao.''

Cao Lỗ mím môi, nhìn tượng nghĩ ngợi: ''Nương trêu Lỗ rồi!''

Mỵ Dung nhìn vẻ nghiêm túc ấy, kiềm chế không đặng, phá lên cười. Lại nói với ông cụ: ''Tôi lấy tượng.''

Ông cụ vui đến híp cả hai mắt: ''Lạc Thần phù hộ cho Nương.''

''Đương nhiên, Lạc Thần phù hộ cho Lão.''

Mỵ Dung nhìn tượng gỗ, ngắm nghía xong thì dúi lại vào tay Cao Lỗ: ''Của Lỗ đấy. Sinh đôi nhé. Tôi chỉ xem thôi.''

Tượng gỗ trên tay nặng trịch, khắc một người con trai hai tay cầm giáo, khoằm người như dây thừng thắt nút.

Mặc dù lông mày cau chặt nhưng hắn chưa từng buông tượng ra.

Cao Lỗ nhìn bóng người đã dẫn trước một đoạn, gấp rút đuổi theo:

''Nương đi nhanh quá.'

''Không nhanh mà."