Cổ Thiên Nga

Chương 17



Tối nay, Chu Dương mời rất nhiều khách.

Liên hoan, theo nghĩa đen chính là mọi người tụ tập lại một chỗ cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế, không ít người biến những dịp liên hoan này thành "trường săn".

Thời trung học, tỉ lệ nam nữ trong trường, trong lớp gần như là 1:1, thế nên chuyện yêu sớm cực kỳ phổ biến.

Lên đại học, nếu như vào chuyên ngành ngôn ngữ hoặc công nghệ thông tin thì 90% là bạn cùng giới, tuy nhiên đó không phải là vấn đề, bởi vì trong phạm vi sân trường, dù có ở căn tin thì bạn vẫn có thể gặp được định mệnh của mình.

Nhưng sau khi đi làm, cơ hội yêu đương cũng trở nên khó hơn.

Không phải do đàn ông tốt khó tìm, cũng chẳng phải con gái tốt hiếm gặp. Mà là do cơ hội tiếp xúc với bạn khác phái trong công việc còn ít hơn thời đi học, hơn nữa ở độ tuổi này còn phải loại trừ gia thế, lớn tuổi...

Thế nên mọi người đều đặt hy vọng vào những cuộc liên hoan với bạn bè.

Lúc Hạ Tư Hành đến đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh.

Dĩ nhiên Châu Tranh cũng đã trông thấy anh, đồng thời cũng nhìn thấy Kim Hề đi bên cạnh.

"Này, cô không định thử xem sao hả? Tôi nghe nói mẹ Hạ Tư Hành đang tìm đối tượng cho anh ấy, nhưng trong danh sách không hề có tên Kim Hề." Bên cạnh có người giật dây cô ta.

Không có tên Kim Hề, là vì dì Vu xem Kim Hề như con gái.

Châu Tranh hơi thất thần, "Tôi cũng không có tên trong danh sách đó."

"Cô không định thử một lần xem sao ư? Tôi thấy Hạ Tư Hành quen Kim Hề lâu như thế mà vẫn không nói cho gia đình biết, hẳn là chẳng sâu đậm gì đâu."

Người bên cạnh cũng xen lời vào, "Đúng đó, nếu mà yêu thì đã sớm đường đường chính chính đưa về giới thiệu với gia đình rồi."

"Nhưng nếu không yêu, sao Kim Hề lại ở bên anh ta bao nhiêu năm nay?"

"..."

"..."

Bọn họ ầm ĩ nhốn nháo, Châu Tranh nghe mà đau cả đầu, cô ta bực bội nói, "Tôi ra ngoài hóng gió một lát."

Đợi Châu Tranh rời khỏi, đám người kia lật mặt ngay tức khắc, hừ lạnh nhìn theo bóng lưng của cô ta, "Châu Tranh nhát cáy, nếu tôi mà là cô ta ấy à, dù bên cạnh Hạ Tư Hành có Kim Hề hay không thì tôi cũng sẽ cố gắng theo đuổi thử một lần." Người đang nói chuyện có gương mặt quyến rũ, dáng người bốc lửa, cô ta nghịch sợi tóc rơi xuống, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười như đang mời gọi, dễ dàng khơi gợi dục vọng của đàn ông.

"Trên đời này không có bức tường nào không nạy được, cô thấy tường chắc là bởi vì cô chưa đủ cố gắng."

Chị em đứng bên cạnh cô ta ngạc nhiên, "Cô để ý Hạ Tư Hành thật hả?"

"Không được à?" Cô ta liếc sang, "Không lẽ cô không có tí tâm tư nào với anh ta?"

"... Không."

"Thế nếu anh ta đưa cho cô một thẻ phòng thì cô có tới không?"

Cô nàng kia cắn răng, cuối cùng cùng lộ ra suy nghĩ trong nội tâm, "Đến chứ sao không."

Cô ta đáp, "Thế chẳng phải xong rồi ư, nói thật tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện làm bạn gái của anh ta. Gia đình như nhà họ Hạ... dù tôi có muốn bắt quàng leo lên cành cao thì nhà họ chắc gì đã cho tôi leo."

"Thế cô muốn gì?"

"Tôi nói rồi đấy thôi, tôi đã nhắm anh ta rồi." Giọngg điệu bình tĩnh, từ "nhắm" được nhấn mạnh mang theo ý nghĩa hết sức rõ ràng.

Cô nàng đi cùng hiển nhiên đã bị dọa sợ bởi lời nói trắng trợn thế này, cô ta cười gượng, đưa tay toan lấy một ly nước uống giải khát, nhưng khóe mắt chợt phát hiện một đôi giày cao gót dừng phía sau lưng cô ta.

Mắt cá chân trắng muốt, lướt dọc theo dáng người nuột nà nhờ học múa nhiều năm, rồi đến... gương mặt của... Châu Tranh.

Cô ta chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng loảng xoảng. Ly thức uống nhắm thẳng vào cô gái đứng bên cạnh cô ta, một cú hất mạnh khiến gương mặt cô gái kia toàn là nước chanh. Chất lỏng màu vàng trượt theo gò má trông đầy chật vật.

"Tôi chẳng có ý kiến gì khi Kim Hề và Hạ Tư Hành quen nhau, quả thật tôi thua vì Kim Hề quá xinh đẹp, Hạ Tư Hành không có mắt nhìn người chỉ biết quan tâm bề ngoài thì tôi nhận..." Châu Tranh siết chặt bàn tay, đập mạnh cái ly đế cao xuống đất, ánh mắt cô nàng còn sắc bén hơn cả mảnh ly vỡ, "Nhưng cô là cái thá gì? Dù Hạ Tư Hành có mù thì cũng chẳng thèm ngó tới loại mặt hàng như cô!"

Cô nàng kia bất ngờ bị hất nước chanh nên không kịp phản ứng, nước chanh chảy cả vào mắt, cô ta vừa lúng túng vừa khó tin nhìn Châu Tranh, "Cô bị bệnh hả?"

"Tôi thấy cô bị bệnh mới đúng." Châu Tranh nhìn thẳng vào mắt cô ta như đang nhìn một đống rác, "Sao Châu Dương lại có một người bạn khốn nạn như cô thế? Anh ta chơi chung với cả đám hạ lưu nên quên mất thân phận mình rồi à."

Vốn cũng có không ít người nhân cơ hội này tìm một chỗ nương tựa, nương tựa được cả đời thì càng tốt.

Nhưng chuyện này mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chứ chẳng có ai công khai nói rằng tôi đến đây để câu đại gia cả.

Thế mà bây giờ, chỉ cần một câu nói của Châu Tranh đã đập nát sự hòa bình giả tạo này, thậm chí còn kéo đám phụ nữ kia giẫm dưới chân. Không chỉ mỗi lời nói, mà ngay cả ánh mắt, thái độ của cô nàng đều đã giẫm lên tự tôn của đám người này.

Đây là một phòng bao nhỏ, chỉ có năm sáu người, nhưng tất cả đều là phụ nữ.

Cả phòng bỗng chốc chìm trong im lặng vài giây, ngay sau đó có người lấy giấy cho cô ả kia lau mặt, cũng có người lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

"Cô tưởng tôi dễ bị ăn hiếp hả?" Cô ả kia vứt tờ giấy lau mặt lên mặt Châu Tranh, vươn tay túm tóc cô nàng, "Tôi gọi cô một tiếng nhóc Cam nên cô tưởng tôi xem cô là bạn thật ư?"

Châu Tranh đau điếng người, đưa tay túm lại tóc cô ả kia.

Tình cảnh rơi vào hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên cùng với tiếng bàn ngã xuống đất như hòa vào nhau.

Đúng lúc Kim Hề đi vệ sinh ngang đây, nghe động tĩnh trong phòng, cô định mặc kệ lướt qua, nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chửi rủa, hình như cô còn nghe thấy một giọng nói rất quen tai.

- - Châu Tranh?

Bước chân vừa tiến lên trước phải rút lại.

Cô nhanh chóng bước đến, định mở cửa ra nhưng... cánh cửa đã bị khóa trái.

Ở các đầu cầu thang của từng tầng đều có nhân viên đứng đấy, thấy Kim Hề vẫy tay gọi mình đến, nhân viên vội vàng đi tới, cung kính thưa, "Cô Kim."

Kim Hề, "Mở cửa phòng này ra giúp tôi với."

Tầng này đã được Châu Dương bao trọn, nhân viên biết quan hệ giữa Kim Hề và Châu Dương, làm nghề này quan trọng phải biết nhìn mặt mà biết chuyện gì nên làm hay không nên làm.

Trong phòng bao có người đang tranh chấp, cãi nhau -- không liên quan đến cậu ta.

Nhưng Kim Hề muốn cậu ta mở cửa -- cậu ta liền móc chìa khóa ra mở ngay.

Bên trong vô cùng hỗn loạn và thảm hại, hai ba cô gái ôm nhau lăn lộn dưới đất, hai người còn lại đứng đực ra một bên vùa thấy cửa bật mở thì càng ngớ người. Bọn họ đều là người biết thời biết thế, dù không biết Kim Hề có thân phận thế nào, nhưng sau lưng cô là Hạ Tư Hành, mà ngay cả Châu Dương cũng phải lấy lòng cô.

Bọn họ giả vờ khuyên ngăn, "Đừng đánh nữa mà."

"Mọi người đừng đánh nữa."

Kim Hề thờ ơ đứng nhìn đám chị chị em em này diễn tuồng, nói với nhân viên, "Cậu gọi Châu Dương đến đây, xem anh ta làm ra chuyện tốt gì này."

"Vâng thưa cô Kim, còn ở đây..."

Khóe môi Kim Hề giần giật, cô lạnh nhạt đáp lại, "Yên tâm, không chết người được đâu."

Nhân viên phục vụ chạy vụt đi, mấy người kia vờ khuyên ngăn kéo bọn Châu Tranh ra, còn tiện tay lén véo Châu Tranh một cái.

Đúng là ấu trĩ.

Chỉ trong thoáng chốc, Kim Hề đã nghe tiếng bước chân từ xa, dồn dập, nôn nóng đầy bất an.

Cô tưởng Châu Dương đến nên nói đùa, "Không phải anh ghét Cam lắm sao, vừa nghe nhỏ Cam đánh nhau đã vội vàng chạy..."

Chưa dứt câu, cô vừa ngoái đầu lại phát hiện không phải Châu Dương mà Hạ Tư Hành đang thở hổn hển bước tới.

Hạ Tư Hành nhìn trái ngó phải, thấy Kim Hề không hề hấn gì mới nhẹ lòng một chút, anh bước đến gần cô, khẽ hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Lúc anh đi tới mới phát hiện ra trong phòng bao có điều bất thường.

Nhóm người Châu Dương cũng thủng thẳng bước tới, thấy cảnh tượng bên trong, Châu Dương bó tay, dẫn mấy người bước vào tách mấy cô gái ra.

Cô ả kia vừa bị tách ra liền rơi nước mắt, hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như lúc đánh nhau với Châu Tranh ban nãy.

Cô ả cất giọng nũng nịu khiến đàn ông phải mềm lòng, "Châu Dương, là em gái anh ra tay trước, em chỉ phòng vệ thì sai sao?"

Mấy cô chị em của cô ả châm dầu vào lửa, "Châu Tranh còn hất rượu vào cô ấy, cô ấy chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi."

"Đúng đó, anh nhìn cái ly bị vỡ kia đi, là Châu Tranh ném đấy."

"Cô ta hất nước vào người em, nếu không phải em phản ứng nhanh thì mặt em đã bị hủy rồi."

Mấy câu trước đó thì còn đỡ, vì nó là sự thật, Châu Tranh nhận.

Nhưng còn câu cuối cùng?

Cô ả nói dối mà mắt không thèm chớp luôn ư?

Đầu tóc Châu Tranh rối bù xù như ổ gà, nhưng cô nàng chẳng thèm bận tâm đến hình tượng của mình, cười khẩy, "Tôi hất ly nước vào mặt cô? Sao, tôi ghen tỵ vì cô xấu hơn tôi hả?"

Tiếng cười khúc khích vang lên trong đám người.

Mặt cô ả kia thoắt xanh thoắt đỏ.

Sau đó, cô ả nũng nịu đi tới bên cạnh Châu Dương kéo tay anh ta, "Anh nhìn cổ em đi, bị dây chuyền siết đến hằn đỏ lên luôn này, đều là do cô ta làm hết đấy. Em biết cô ta là em gái anh nên anh không tiện nói gì, nhưng em đâu thể chịu ấm ức để bị đánh như thế?"

Bỗng nhiên, có người khẽ hừ một tiếng đầy giễu cợt.

Người đó chính là Kim Hề.

Kim Hề buồn cười, "Bị đánh, bị ấm ức thì sao? Chẳng lẽ cô tưởng người bị ấm ức nhất ở đây là cô sao?"

Cô ả kia ngẩn người, chạm phải ánh mắt của Kim Hề.

Vẻ mặt Kim Hề cực kỳ hờ hững, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác đầy kiêu ngạo.

Kim Hề, "Tuy quan hệ giữa tôi và Châu Tranh chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy Châu Tranh chỉ có hai cánh tay, cô ấy làm thế nào mà vừa đánh nhau túm dây chuyền của cô, vừa giữ được cửa? Còn nữa, ai đưa cô vào đây thì lòng cô phải tự biết, tuy Châu Tranh và Châu Dương chưa từng hòa thuận, nhưng ít ra người ta là anh em họ hàng thật giá thật, còn cô? Cô là cái thá gì?"

"Cô..." Cô ả kia xấu hổ không thôi, mong ngóng nhìn sang Châu Dương, hy vọng có thể nhìn thấy được chút đồng tình từ anh ta.

Nhưng Châu Dương không thèm liếc cô ả lấy một cái.

Anh ta đi tới trước mặt Châu Tranh, "Một chọi ba à?"

Châu Tranh quay mặt đi chỗ khác, "Sao?"

Châu Dương, "Em ghê gớm thật đấy."

Châu Tranh bực bội, "Anh đừng quản tôi. Ai cần anh lo?"

"Mẹ nó, tôi là anh cô, tôi mà mặc kệ thì ai quản cô?" Từng câu từng chữ thốt ra vô cùng mạnh mẽ.

Vẻ mặt Châu Tranh có hơi mất tự nhiên.

Kim Hề nói, "Nếu đuối lý, vừa hay trong phòng chẳng phải có camera sao, xem xem ai ra tay trước."

Nghe thế, hai mắt cô ả kia sáng bừng.

Kim Hề ngắm nghía mấy ngón tay của mình, thong thả lên tiếng, "Châu Tranh, nếu người ra tay trước không phải cô thì tôi xem thường cô đấy."

Châu Tranh lườm sang, "Là tôi đánh cô ta trước, cám ơn."

Mọi người xung quanh đều lặng thinh, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chủ động thừa nhận đánh nhau ngang nhiên như thế. Hơn nữa, mấy người ở đây bình thường đều bất hòa với Châu Tranh, Châu Dương thì không làm gì, dẫu sao thì anh ta vẫn là anh của cô nàng, nhưng Kim Hề vậy mà lại đứng về phía Châu Tranh?

Đúng là cảnh tượng ngàn năm hiếm có.

Song, không chờ người mang video giám sát đến, Châu Dương đã cho người tống mấy người phụ nữ kia ra ngoài, nghiêm mặt nói, "Sau này đừng để mấy người này lảng vảng trước mặt tôi nữa."

Không ai ngờ, buổi liên hoan cuối năm này lại kết thúc bằng cách như thế.

Càng bất ngờ hơn chính là, Kim Hề lại đưa Châu Tranh đến WC chỉnh trang.

Châu Tranh gượng gạo nói, "Cô ra ngoài đi, tự tôi làm được."

Kim Hề vui vẻ đáp, "OK thôi."

Cửa phòng WC không đóng, Kim Hề đứng bên ngoài, trong phòng im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng nước chảy tí tách.

Bỗng dưng, Kim Hề lên tiếng hỏi, "Sao lại đánh nhau với bọn họ?"

Châu Tranh, "Thích đánh thì đánh thôi."

Kim Hề, "Cô tưởng tôi tin à?"

"Cô nói xem, nếu tôi xinh hơn cô thì liệu người ở bên A Hành có phải là tôi không?" Châu Tranh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.

...

Đêm ấy, ánh trăng treo cao trên không, sáng vằng vặc. Khi trăng tròn, vầng trăng giống như một chiếc đèn, chiếu vào trong phòng tạo nên một góc sáng.

Kim Hề nhìn sàn nhà chằm chằm, cả người bất động.

Hạ Tư Hành trở mình, ôm lấy eo cô từ phía sau, "Ngủ rồi hả?"

"Chưa."

"Không ngủ được hả em?"

"Ừm."

"Đang nghĩ gì thế?"

Kim Hề không hề giấu giếm, "Lúc nãy trong toilet, con bé Cam có hỏi em một câu, cô ấy hỏi em nếu cô ấy đẹp hơn em thì liệu người đang nằm trong lòng anh bây giờ có phải là cô ấy hay không?"

"Em có chắc đây là nguyên văn của Châu Tranh không?" Châu Tranh là cô công chúa được cưng chiều từ bé đến lớn, suy nghĩ vừa đơn giản lại ngây thơ, có gì đều hiện rõ trên mặt.

Cô nàng thích Hạ Tư Hành, biểu hiện rất rõ ràng, nhưng không thích Kim Hề cũng hiện rõ trên mặt.

Sau khi biết Hạ Tư Hành và Kim Hề yêu nhau, cảm giác thất vọng, đau lòng, giận dữ cũng đều viết rõ lên mặt.

Nhưng cô nàng vẫn giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì.

Châu Tranh là công chúa nhỏ được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, không biết thế sự, ngay cả khi dùng từ "hôn" cũng sẽ ngại ngùng một buổi, làm gì có chuyện thẳng thắng dùng từ "nằm trong lòng" như này.

"Cũng không khác là bao." Kim Hề đáp.

Hạ Tư Hành không cãi với cô, anh mím môi, ánh mắt lướt xuống cần cổ thiên nga trắng muốt kia, lại kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Anh không trả lời mà hỏi lại, "Thế em trả lời cô ấy thế nào?"

Kim Hề nhớ đến lúc ở nhà vệ sinh ban nãy.

Cô nói, "Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận chuyện tôi xinh hơn cô rồi đấy à?"

Châu Tranh mím môi, thấp giọng, "Cô cũng chỉ có mỗi lợi thế là xinh hơn tôi thôi."

Kim Hề cố ý đâm chọc, "Cũng khó nói lắm, tôi biết quyến rũ đàn ông hơn cô."

Dẫu sao thì rất nhiều người đều nghĩ hai người yêu nhau đều là do cô quyến rũ Hạ Tư Hành.

Châu Tranh lặng thinh, suy nghĩ vài giây rồi trả lời, "Tôi rất hiểu anh A Hành, nếu anh ấy không thích thì dù cô có làm gì anh ấy cũng chẳng để cô vào mắt. Anh ấy chắc là rất thích cô, ngày ngày ở bên cạnh cô, lại còn đưa đón cô nữa. Kim Hề, chúng ta đổi mặt có được không?"

"..."

Kim Hề bơ luôn cô nàng.

Sau đó, ai về nhà này, kết thúc buổi liên hoan cuối nằm đầy hỗn loạn.

Trong đầu Kim Hề bị cái câu "rất thích" của Châu Tranh quấy phá, đến lúc làm chính sự đêm khuya cũng liên tục thất thần. Cô không nhịn được nên đành hỏi Hạ Tư Hành.

"Em trả lời thế nào không quan trọng, quan trọng là, anh thích em là vì gương mặt này sao?" Hay là anh thích em? Thích chính bản thân em.

Cuộc thăm dò cũng kết thúc tại đây.

Cô không dám hỏi tiếp, sợ nếu hỏi nữa sẽ nhận được câu trả lời.

Căn phòng chìm vào yên lặng, hai người ôm lấy nhau, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

"Thích gương mặt của em? Hóa ra anh là người nông cạn thế à?" Giọng Hạ Tư Hành trầm khàn mang theo chút buồn ngủ, giống như anh đang nằm mơ, nghe thấy có người hỏi nên trả lời.

Kim Hề không biết đây có phải là câu trả lời mà cô mong muốn hay không.

Nhưng, trái tim cô lúc này đã loạn nhịp mất rồi.