Cổ Thiên Nga

Chương 43



Bệnh viện tiếp nhận nạn nhân bị bỏng bởi tai nạn giao thông khiến không ít bác sĩ khoa Bỏng đang "off" phải vội vàng trở về bệnh viện tham gia phẫu thuật.

Ca phẫu thuật kết thúc, các bác sĩ lục tục rời khỏi phòng mổ.

Khi thành phố gần như đã chìm vào cơn say, tuy nhiên ở một góc nào đó vẫn còn đang trong trạng thái tỉnh táo. Trên hành lang vang lên tiếng bước chân vừa nặng nề vừa mệt mỏi, cô lại nhìn lên gương mặt Hạ Tư Hành, dưit mắt anh đã xuất hiện quầng xanh nhàn nhạt.

Kim Hề hỏi, "Còn bận gì không anh?"

Hạ Tư Hành, "Hết rồi."

"Thế?"

"Anh đi thay đồ rồi chúng ta về nhà."

Anh vẫn còn mặc bộ đồ mổ màu xanh, vì vội vàng liên lạc với cô nên chưa kịp thay ra.

Ở khoa có phòng thay đồ riêng, nhưng không nằm cùng tầng với văn phòng khoa.

Hạ Tư Hành kéo tay Kim Hề đi vào lối thang bộ. Đèn cảm ứng lần lượt bật sáng theo tiếng bước chân, cả không gian bệnh viện như được tẩm thuốc khử trùng, bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo và cô quạnh.

Xuống được một tầng, Kim Hề chợt hỏi, "Có phải Đào Đào đang nằm ở tầng này không anh?"

Hạ Tư Hành, "Em muốn đi thăm con bé hả?"

"Được không anh?"

"Chắc em ấy đã ngủ rồi."

"Em chỉ muốn xem con bé thế nào thôi."

"Em ấy hồi phục rất tốt, chừng cuối tháng là có thể xuất viện." Hạ Tư Hành mở cửa thoát hiểm, dẫn cô đi tới phòng bệnh của Đào Đào.

Kim Hề sững sờ, "Nhanh thế sao?"

"Nhanh chỗ nào?"

Hơi thở lạnh lùng len qua kẽ răng Hạ Tư Hành, "Con bé nằm viện hơn hai tháng rồi."

Kim Hề nhíu mày, im lặng không đáp.

Đến trước cửa phòng bệnh, cô rón rén đẩy cửa bước vào.

Chỗ đầu giường vẫn còn sáng đèn, ánh đèn đổ xuống đất dập dềnh như những gợn sóng. Đào Đào đang ngồi tựa vào đầu giường, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại.

Hơn mười hai giờ rồi mà cô bé vẫn chưa ngủ.

Cơ thể Kim Hề dần dần thả lỏng, cô nở một nụ cười gượng gạo, "Chưa ngủ hả bé?"

Đào Đào, "Chị Kim Hề, bác sĩ Hạ."

Hạ Tư Hành hỏi cô bé, "Có phải khó chịu ở đâu không?"

"Dạ không." Ánh mắt Đào Đào vẫn luôn dõi theo Kim Hề. Trước đây cô bé đều nhìn Kim Hề qua điện thoại, Kim Hề là học trò cưng của Vương Tinh Mạn mà bà thường xuyên kể cho cô bé nghe, bảo cô bé phải noi theo chị Kim Hề.

Từ màn hình điện thoại đến người thật ngoài đời.

Ánh mắt Đào Đào tràn ngập vẻ hâm mộ, cô nhóc chưa bao giờ thấy ai xinh như thế. Vòng eo mảnh mai, đôi chân vừa thon dài vừa trắng trẻo, vừa nhìn đã biết là diễn viên múa trời sinh.

Nhìn rồi lại nhìn, đôi mắt Đào Đào bắt đầu cay cay.

Sống sót sau trận hỏa hoạn, khắp người Đào Đào đều là sẹo, giờ đây, ngay cả việc trở lại dáng vẻ ban đầu cũng là một chuyện hết sức khó khăn thì đừng nói chi đến chuyện múa ba lê.

Nhận ra cảm xúc khác thường của Đào Đào, Kim Hề và Hạ Tư Hành nhìn nhau.

Kim Hề hỏi, "Sao thế, khó chịu ở đâu hả?"

Đào Đào lại trả lời một nẻo, "Chị Kim Hề, chị đẹp thật đấy."

Kim Hề im lặng.

"Em thật sự rất hâm mộ chị." Đào Đào tròn mắt thì thầm một mình, "Em từng xem chị múa trên điện thoại, chị xinh lắm. Dì nói đợi em đến Nam Thành sẽ dẫn em đi xem buổi biểu diễn của chị, rồi dì sẽ cùng dạy em và chị. Dì nói chị là học sinh xuất sắc nhất của bà, và em sẽ là người thứ hai."

"Chị Kim Hề ơi, em đã học múa mười năm trời, em cứ nghĩ sau này em cũng sẽ được vào vũ đoàn ba lê Nam Thành giống chị, em cứ nghĩ rồi mình sẽ trở thành chị thứ hai..."

"Nhưng bây giờ em đã không thế múa được nữa rồi."

"Em không biết mình sống có còn ý nghĩa gì nữa."

Những ngày qua, Đào Đào luôn tích cực phối hợp điều trị. Mỗi lần Hạ Tư Hành đến thăm bệnh, cô bé lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi anh là bác sĩ Hạ. Mỗi lần thay thuốc đều phải mất một đến hai tiếng, nhưng cô nhóc chưa bao giờ kêu la khóc lóc, cứ im lặng nằm đó, mặt mày trắng bệch vì đau, thấy ba mẹ khóc cô nhóc còn phải dỗ ngược lại, bảo rằng mình không sao cả.

Đào Đào quá nghe lời, quá ngoan ngoãn, cũng quá hiểu chuyện... đến mức mọi người đều đã quên mất cô nhóc chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn là một cô bé con. Trước khi xảy ra hỏa hoạn, cô nhóc vẫn là một đại tiểu thư kiêu căng, bị muỗi chích thôi cũng sẽ ấm ức nửa ngày.

Kim Hề chưa bao giờ luống cuống như lúc này, cô không biết phải an ủi cô nhóc ra sao.

Những gì mà Đào Đào hâm mộ, cô đều có hết.

Dù Kim Hề có an ủi thế nào thì cũng giống như đang lấy tư thái của người chiến thắng đang đứng trên cao thương hại kẻ thất bại. Dù cô nói gì cũng chỉ toàn là những lời nói suông.

"Con người không nhất thiết phải thành tài, có đôi khi được sống lại chính là chuyện hạnh phúc nhất." Giọng nói lành lạnh nhẹ nhàng vang lên.

Kim Hề quay đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Tư Hành. Bàn tay để xuôi bên người cũng được anh nắm lấy.

Giọng nói bình thản của Hạ Tư Hành vang lên trong đêm khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm, "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện có ý nghĩa, có giá trị khác nữa. Em chỉ mới mười lăm tuổi thôi Đào Đào, tương lai em vẫn còn dài."

Đào Đào chợt òa khóc, "Nhưng em không muốn sống nữa, thật đó... Anh Hạ, em mệt lắm, đau lắm, sao trận hỏa hoạn đó không thiểu chết em luôn đi? Vì sao em lại còn sống, em mệt mỏi lắm, thật sự mệt lắm."

"Vì em còn có ba mẹ, còn người thân, và còn rất nhiều người thương yêu em." Hạ Tư Hành buông tay Kim Hề ra, áp lại bên tai cô, "Em lau nước mắt cho con bé đi."

Kim Hề đi sang rút khăn lau mặt cho Đào Đào.

Cô dịu dàng nói, "Đào Đào này, em có biết chuyện mà chị muốn làm nhất vào năm mười lăm tuổi là gì không? Lúc ấy chị phải tập múa mỗi ngày, cuối tuần cũng không được nghỉ, nhìn các bạn mỗi ngày đều đi dạo phố, đến công viên trò chơi, đi chơi game, đi dã ngoại... chị rất hâm mộ bọn họ."

"Chị luôn nghĩ học múa thì có gì tốt? Thời học sinh của chị cực kỳ tẻ nhạt, đơn điệu và nhàm chán, khác hẳn so với thời học sinh muôn màu muôn vẻ của các bạn khác. Nếu nói đến chuyện vui nhất trong thời đi học thì chính là ngồi trong lớp nghe giáo viên mắng mấy bạn đi trễ, và khi mấy bạn đứng dậy tranh luận với giáo viên."

"Nếu như được chọn một lần nữa, chị sẽ không chọn học múa đâu, chị muốn làm một nữ sinh trung học bình thường. Lúc đi học thì cùng bạn bè cúp học, truyền giấy trong giờ học, loanh quanh trong trường, thảo luận xem ai là hot boy... Đến cuối tuần thì cùng bạn đến khu trò chơi, hát karaoke, đi dã ngoại leo núi... làm tất cả những chuyện mà chị muốn làm."

Đào Đào nghẹn ngào, "Nhưng cuộc sống như thế không có gì đặc sắc."

Nhìn đi.

Trong mắt một cô nhóc, cuộc sống phải tráng lệ muôn màu muôn vẻ.

Kim Hề mím môi cười, "Cuộc đời không cần phải đặc sắc quá làm gì, chỉ cần mình vui vẻ là được."

...

Hai người rời khỏi bệnh viện, Kim Hề làm tài xế.

Hạ Tư Hành đã phẫu thuật cả một ngày, bây giờ mà để anh lái xe thì đúng là vắt kiệt sức anh.

Anh ngồi bên ghế phụ, ánh mắt nhìn Kim Hề cực kỳ chăm chú.

Bị anh nhìn đắm đuối, Kim Hề cũng bực mình, tranh thủ dừng đèn đỏ, cô hung hăng đạp mạnh phanh xe. Hai người đều bị kéo về sau theo quán tính, dây an toàn theo đó mà siết chặt lại.

Cô quay sang, bực dọc quạo quọ, "Mắc gì anh cứ nhìn em suốt thế?"

Hạ Tư Hành, "Không ngờ em cũng biết nói mấy lời như thế."

Công chúa thiên nga không dính bụi trần lại có thể nói ra những lời động trời như thế, hoàn toàn khiến anh bất ngờ.

Kim Hề lặng thinh hồi lâu.

Đèn xanh bật sáng, cô đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước với tốc độ ổn định.

"Không phải chỉ có mình anh mới biết nói mấy lời hay ho đâu, em cũng biết đấy." Cô dừng một lúc rồi mới nhỏ giọng bổ sung, "Tốt xấu gì mấy môn văn hóa em cũng đứng nhất toàn trường, điểm văn đại học cũng được 120, chỉ thấp hơn anh có mười điểm thôi."

Hạ Tư Hành, "Đúng đúng, thành tích của em xưa giờ vẫn tốt, nếu không học múa mà đi thi đại học thì chưa biết chừng có thể thành đàn em của anh rồi."

Kim Hề kiếm chuyện, "Chưa biết chừng là sao?"

"Nếu không học múa thì em chắc chắn sẽ thi đậu đại học Nam Thành."

Hạ Tư Hành nhướng đuôi mắt, nói xuôi theo cô, "Đúng thế."

Qua một lúc, Hạ Tư Hành lại hỏi, "Lúc nãy ở trong phòng bệnh em có nói, nếu được chọn lại một lần nữa, em sẽ không học múa, có thật thế không?"

Cô đáp ngay không hề do dự, "Lừa con nít thôi."

"..." Anh mỉm cười đầy bất lực.

Xe chạy xuống tầng hầm để xe, từ chỗ tối đến chỗ càng tối hơn.

Tắt máy, đèn xe vẽ ra hai luồng ánh sáng ở phía trước, những hạt bụi li ti nhảy múa trong luồng sáng ấy. Im lặng hồi lâu, Kim Hề cụp mắt, khẽ nói, "Nếu không học múa thì em cũng chẳng biết làm gì. Mấy năm nay em đều dồn hết thời gian và sức lực vào chuyện này, không quan tâm cũng chẳng biết rõ những chuyện khác. Nếu được chọn một lần nữa, em cũng không biết... mình nên làm gì."

"À..."

Kim Hề chợt tháo dây an toàn, nhoài nửa người sang chỗ anh, ánh mắt tinh ranh nhìn anh chăm chú.

Cô đưa một tay sang đỡ lấy cằm anh, ánh mắt nóng rực như muốn dụ dỗ anh sa vào trong đó, "Em không làm gì cả, ở nhà làm phu nhân nhà giàu thế nào? Ngày ngày ăn uống chơi bời, chờ anh tan làm rồi giúp anh làm ấm giường."

"Phu nhân nhà giàu?" Hạ Tư Hành lặp lại cụm từ này.

"Đúng vậy."

Trong khoảng cách gần trong gang tấc, hai đôi môi như chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện lấy nhau.

Thế nhưng Hạ Tư Hành vừa mở miệng đã làm cô tụt hứng, "Anh thấy... chả ra sao cả."

Kim Hề buông tay, không nói không rằng mở cửa bước xuống xe.

Hạ Tư Hành đi ngay sau cô, "Giận à?" Giọng điệu thản nhiên như chẳng biết mình làm gì sai khiến cô giận, thậm chí còn giống như anh đang cố tình kiếm chuyện với cô.

Kim Hề lạnh mặt, "Không."

Hạ Tư Hành, "Giận lắm rồi này."

Kim Hề trừng mắt nhìn anh.

Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái rầm. Nếu không nhờ có cách âm tốt thì có lẽ hàng xóm tầng trên lẫn tầng dưới đều đến gõ cửa mắng vốn nửa đêm nửa hôm thế này.

Trong lúc cô tắm, Hạ Tư Hành cũng không hề rảnh rỗi. Làm phẫu thuật từ chiều đến tối khuya nên không có thời gian ăn cơm. Anh lấy bánh kem mà Kim Hề tự tay làm ra ăn.

Ăn xong, anh đi sang phòng tắm khác tắm rửa.

Lúc bước ra ngoài, căn phòng ngủ rộng thênh thang chỉ còn lại mỗi một ánh đèn leo lét.

Hạ Tư Hành leo lên giường, định ôm cô nhưng lại bị cô tránh đi.

Kim Hề cầm gối đặt ngang giữa hai người, "Giữ khoảng cách, đừng chạm vào em."

"Vẫn còn giận sao?" Anh hỏi.

"Em không nên giận à?" Kim Hề không còn khó chịu như lúc nãy, cô cất giọng bình thản, "Hạ Tư Hành, anh thế này khiến em phải hoài nghi... rốt cuộc thì em là gì trong mắt anh?"

Nếu... Nếu anh thích em, thế thì lẽ ra anh phải vui khi nghe em nói thế chứ?

"Là bạn gái." Anh đáp ngay không hề do dự.

"..." Kim Hề không tiếp lời, đưa mắt nhìn xuống dưới, mặt mày tiu nghỉu giống như cô đã quá mệt mỏi, không muốn gây gổ với anh vì chuyện này.

Một giây sau, chiếc gối ôm đang ôm trong lòng bỗng chốc bị người ta rút đi. Hạ Tư Hành mạnh mẽ kéo cô vào lòng mà không cho cô cơ hội chống cự.

Anh như đoán được suy nghĩ của cô, "Dĩ nhiên là anh hy vọng cuộc sống của em có anh, nhưng anh lại càng mong rằng em có thể có cuộc sống của riêng mình."

"Đầu tiên em phải là em đã, sau đó em mới là bạn gái của anh."

Trong không gian ảm đạm, Kim Hề có thể cảm nhận được khóe môi của mình đang dần cong lên.

Cô không giữ khoảng cách với anh nữa, trái lại dán sát vào lòng anh, tham lam nhận lấy hơi ấm từ anh.

"Hạ Tư Hành." Kim Hề bất chợt lên tiếng, "Anh có biết vừa nãy em ước gì không?"

"Ước gì?"

Kim Hề cọ cọ lên vòm ngực của anh, căn phòng chìm vào yên lặng, không khí ấm áp vờn quanh, bọn họ ôm nhau thật chặt, trái tim tựa như chưa bao giờ gần nhau đến thế. Cô thủ thỉ, "Sau này em sẽ nói cho anh biết."

...

Trong bệnh viện.

Đèn đều đã được tắt, chỉ còn lại ánh nến lập lòe.

Kim Hề từ từ nhắm mắt lại, trong ba mươi giây ngắn ngủi mà tưởng chừng như dài dằng dặc ấy, cô đã dành cho mình một điều ước.

Cô không ước mình giành được giải thưởng của cuộc thi quốc tế.

Cô cũng không ước được ra nước ngoài tu nghiệp.

Cô đã thành tâm cầu nguyện từ tận đáy lòng mình rằng, em không cần lời chúc sinh nhật vui vẻ, em chỉ cần Hạ Tư Hành vẫn mãi ở bên cạnh em.