Cổ Thiên Nga

Chương 47



Ánh nắng bên ngoài cửa sổ ngày càng gắt, ráng mây hồng vẽ ra một nét sáng rực nơi đường chân trời.

Có lẽ là do dạo này bận rộn, lại thêm chuyện ngoài ý muốn lần này, cảm xúc kiềm nén suốt cả buổi trưa bất ngờ vỡ đê, nên sau khi khóc xong, Kim Hề dần dần thiếp đi trong lòng Hạ Tư Hành.

Đợi đến khi cô vào giấc ngủ, Hạ Tư Hành mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, rời khỏi phòng bệnh.

Vừa xoay người, anh bắt gặp Châu Tranh đang đứng trên hành lang cách đó không xa, gương mặt sầu muộn tựa như đang chờ anh, nhưng lại không phải.

"Anh A Hành."

Hạ Tư Hành đi sang, "Sao em lại ở đây?"

Châu Tranh lướt qua người hắn, ánh mắt dừng trước cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt, "Cô ấy... vẫn khỏe chứ ạ?"

Hạ Tư Hành, "Vẫn khỏe."

Đôi mắt Châu Tranh ánh lên vẻ mong chờ, "Thế cuộc tuyển chọn vào cuối tuần này có phải cô ấy vẫn tham gia không?"

Trầm ngâm vài giây, Hạ Tư Hành đáp, "Bác sĩ khuyên nên nằm trên giường nghỉ ngơi, có lẽ cô ấy không thể tham gia."

Ánh sáng trong đôi mắt Châu Tranh ảm đạm đi trong tích tắc.

"Không thể tham gia sao?"

"Cô ấy không tham gia, em bớt được một đối thủ cạnh tranh, đối với em là chuyện tốt kia mà."

"Em chẳng thèm thắng bằng cách này, em muốn thắng một cách đường đường chính chính."

Hạ Tư Hành lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh.

Khi cô vừa dứt lời, khóe môi anh khẽ nhếch lên một độ cong vừa phải, "Giỏi đấy."

Từ thời niên thiếu anh đã ít nói, thỉnh thoảng quan tâm đến cô cũng chỉ vì cô là em gái của anh em tốt nhà mình. Sau này lớn lên rồi, anh lại càng ít nói hơn, cả người như được bao phủ bởi một lớp chân không, cô muốn tiếp cận nhưng lại không biết phải làm sao.

Đây là lần đầu tiên anh cười với cô.

Châu Tranh hoảng hốt, trong lòng bỗng thấy chua xót.

"Em... Em không muốn ra nước ngoài, em muốn ở lại."

"Ra nước ngoài sẽ tốt cho tương lai của em hơn."

"Nhưng qua bên đó, không quen cuộc sống..." Mạch suy nghĩ của Châu Tranh đã tan tác, lời nói cũng không còn logic nữa, cuối cùng, cô ghìm lại nỗi chua xót trong lòng, nói thẳng, "Em từng nói với Kim Hề, nếu cô ấy được ra nước ngoài tu nghiệp, thời gian mười tháng ấy... có lẽ hai người đã chia tay. Em hỏi cô ấy, giữa tương lai và anh, cô ấy chọn cái nào."

Yên tĩnh thoáng qua.

Châu Tranh nhìn Hạ Tư Hành đăm đăm, "Aanh biết cô ấy chọn sao không?"

Ánh mắt Hạ Tư Hành không chút gợn sóng, "Anh hy vọng cô ấy sẽ chọn tương lai."

Không ngờ anh lại trả lời như thế, lòng Châu Tranh như có bao cơn sóng vỗ ầm ầm, không tin nổi, "Anh không thích cô ấy sao? Sao anh lại đành lòng để cô ấy đi lâu như thế chứ?"

Hạ Tư Hành bình tĩnh đáp, "Anh không đành, nhưng Châu Tranh à, cô ấy là Kim Hề, cô ấy phải sống cho bản thân mình, không thể chỉ sống vì anh được. Cô ấy học ba lê bao năm nay, chẳng lẽ lại vì anh mà từ bỏ cơ hội tốt thế ư? Vậy thì mười mấy năm qua còn có ý nghĩa gì nữa?"

Đuôi mày Châu Tranh cụp xuống, cả người tựa như không còn chốn dung thân.

Hóa ra là thế.

Cuối cùng cô cũng biết mình thua ở đâu rồi.

Nếu thích, Kim Hề không hẳn hơn cô.

Nhưng nếu so với thích, Kim Hề còn sâu đậm hơn cô.

Vế trước là yêu người.

Vế sau là yêu bản thân mình.

Trên con đường thầm mến Hạ Tư Hành, Châu Tranh đã đi quá lâu, để mình lạc bước trong màn sương mù giăng lối. Đến mức cô đã quên mất, bản năng yêu rất quan trọng, yêu người cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là yêu lấy bản thân mình.

"Anh A Hành, anh có biết anh là người thứ hai nói với em những lời này không?" Châu Tranh mỉm cười nhợt nhạt, "Người đầu tiên chính là Kim Hề."

Hạ Tư Hành nhướng mày, "Thật ư?"

Châu Tranh gật đầu, "Đúng vậy."

"Em không vào thăm cô ấy đâu, dù sao thì quan hệ giữa hai đứa em chẳng ra làm sao cả, ngay cả bạn bè cũng không tính." Dừng một lúc, cô nàng lại lầm bầm, "Em cũng chẳng biết sao mình lại chạy đến bệnh viện, chắc là do dây thần kinh nào của em bị chập rồi..."

"Anh bảo cô ấy dưỡng thương cho tốt đi, sao chỉ khom eo mà lại bị thương được chức? Đúng rồi, cô ấy bị gì thế? Thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng hả?"

Hạ Tư Hành cười, sửa lại, "Nứt xương sườn."

Châu Tranh, "À... Thôi bảo cô ấy dưỡng thương cho tốt, em về đây."

...

Kim Hề đã nằm viện được mấy ngày.

Cũng may cô đang được điều trị ở bệnh viện số 1 thành phố, đỡ cho Hạ Tư Hành chạy tới chạy lui, những lúc rảnh rỗi, anh có thể chạy xuống thăm cô một lát.

Phần lớn thời gian Kim Hề đều ngẩn người, thời gian còn lại là Hạ Tư Hành đến, cô bắt đầu nhõng nhẽo than thở với anh, tiện thể dùng đôi mắt quyến rũ kia nhìn anh chăm chăm.

Ngay cả ánh mắt của cô cũng mang theo vẻ mê hoặc lòng người.

"Hạ Tư Hành."

"Ơi."

"Anh có thể mặc áo blouse trắng ở nhà không?"

Hạ Tư Hành lột một múi quýt nhét vào miệng cô, "Làm chi?"

Kim Hề hé miệng nhưng lại không ngậm múi quýt, đầu lưỡi lướt qua đốt ngón tay của anh, ánh mắt trêu chọc, "Anh ơi, anh có biết cụm từ "cám dỗ của đồng phục" không?"

"Biết."

"Anh còn biết một từ gọi là "giường bệnh play" nữa."

"..."

Kim Hề bực bội cắn ngón tay anh, nhưng một lúc lâu sau mà sắc mặt anh chẳng có gì thay đổi.

"Hừ!"

Cô nhả ra.

Đốt ngón tay thon dài trắng trẻo của anh hằn rõ dấu răng, còn hiện lên vài tơ máu.

Kim Hề áy náy, "... Đau không anh?"

"Răng bén đấy, mốt chuyển sang cắn chỗ khác nhé." Hạ Tư Hành ung dung đáp lại.

Kim Hề lặng thinh hồi lâu, khi vừa hiểu ra "chuyển sang cắn chỗ khác" là chỗ kia kìa, hai tai cô đỏ bừng bừng.

Nếu so về tài chọc ghẹo thì anh quả thật cao hơn cô một bậc.

Kim Hề thẹn quá hóa giận, hung hăng lườm anh một cái, toan mở miệng, thì bỗng nhiên bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, là bác sĩ đến thăm bệnh.

Bác sĩ điều trị cho cô tên là Vạn Chương, là bạn đại học kiêm bạn cùng phòng với Hạ Tư Hành. Hồi đại học, không ít bạn nữ theo đuổi Hạ Tư Hành, nhưng anh chẳng thèm nhìn người ta lấy một cái. Vạn Chương từng nghĩ Hạ Tư Hành là người không gần nữ sắc, nhưng mãi cho đến sau này...

Sau này mới biết, vào ngày lễ trưởng thành của mình, Hạ Tư Hành đã nhận được một một quà đầy ý nghĩa, đó là một nàng thiên nga đen.

Thiên nga trắng khắp nơi đều có, duy chỉ có thiên nga đen là độc nhất vô nhị.

Vạn Chương nhìn hai người, cười hỏi, "Có phải tôi quấy rầy hai người rồi không?"

Hạ Tư Hành, "Không, cậu vào đi."

Kim Hề điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ cười, "Chào bác sĩ Vạn."

Vạn Chương đến làm kiểm tra đơn giản cho Kim Hề, "Không sao nữa rồi, hôm nay có thể xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được."

Kim Hề, "Thật không ạ?"

Vạn Chương, "Đúng vậy."

Nhìn nét mặt Kim Hề như có chuyện muốn nói với anh ta.

Vạn Chương cụp mắt, "Lo lắng gì sao? Thật ra em có thể hỏi anh nhà em. Tuy làm việc ở khoa Bỏng, nhưng mấy kiến thức cơ bản này cậu ấy nắm rất rõ. Hồi đi học, năm nào cậu ấy cũng được khen thưởng."

Kim Hề biết rõ là đằng khác. Bởi vì tất cả tiền học bổng kia đều được anh dùng để mua váy tặng cô.

Kim Hề hỏi, "Hôm nay em có thể múa không?"

Hiển nhiên Vạn Chương không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, nhanh chóng đáp lại ngay, "Không được, em phải tĩnh dưỡng."

Kim Hề, "Em biết, nhưng hôm nay em có một cuộc thi tuyển... Anh có thể hiểu rằng đây là một cuộc thi cực kỳ quan trọng đối với em, em nhất định phải tham gia."

Giọng Vạn Chương trầm xuống, đó là chất giọng trách móc đối với một bệnh nhân không chịu nghe lời bác sĩ, "Là bác sĩ điều trị của em, anh buộc phải nhấn mạnh với em một lần nữa, sức khỏe của em hiện giờ nếu vận động mạnh sẽ chuyển biến nghiêm trọng hơn."

Thái độ Kim Hề cũng chẳng mềm mỏng, "Nếu em nhất định phải đi thì sao?"

Vạn Chương, "Thân thể của em không chịu nổi đâu."

Kim Hề, "Thuốc giảm đau thì sao?"

Vạn Chương sững sờ.

Cô nói, "Có thể dùng thuốc giảm đau mà."

"Em phải chịu trách nhiệm với cơ thể của mình." Vạn Chương nghiêm mặt, quay sang nhìn Hạ Tư Hành đang đứng một bên, "Sao cậu không nói gì? Cứ để mặc cô ấy thế à?"

Kim Hề nhíu chặt hàng mày, "Đây là chuyện của em, anh hỏi anh ấy làm gì?"

Vạn Chương ghìm lại cơn giận, "Kim Hề, em đừng lấy sức khỏe mình ra làm trò đùa, đừng vì một cuộc thi múa mà chôn vùi con đường vũ đạo sau này của mình."

Kim Hề bình tĩnh lại để nói chuyện với anh ta, "Em đã tra rất nhiều tài liệu, có nhiều diễn viên múa cũng bị nứt xương sườn như em, nhưng bọn họ vẫn múa bình thường, sau khi kết thúc cuộc thi thì có thể tĩnh dưỡng một thời gian, không ảnh hưởng gì nhiều."

Vạn Chương bày ra vẻ mặt không thể thương lượng thêm.

Hạ Tư Hành nhìn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của cô, cuối cùng cũng lên tiếng, "Có thể kê thuốc giảm đau không?"

Van Chương trố mắt, "Cậu bị sao thế?"

Hạ Tư Hành nhìn vào mắt anh ta, bình tĩnh hỏi lại, "Có thể kê không?"

...

Cuối cùng, Vạn Chương chịu thua tiêm thuốc giảm đau cho Kim Hề.

Anh ta dặn đi dặn lại, "Nếu không chịu được thì phải dừng lại ngay, đừng coi thường sức khỏe của mình."

Kim Hề, "Em biết rồi, tự em có chừng mực, anh yên tâm."

Vạn Chương cười gượng, "Nếu em có chừng mực thì sẽ không bảo anh tiêm thuốc giảm đau. Còn cậu nữa..." Anh ta quay sang trách móc Hạ Tư Hành, "Cậu đây là tiếp tay cho cô ấy đấy biết không hả?"

Hạ Tư Hành bâng quơ ừ một tiếng.

Chiều nay anh còn phải làm việc, không thể đưa Kim Hề đến vũ đoàn, anh gọi tài xế trong nhà đến đưa cô đi.

Từ tầng hai mươi ba của khu nội trú nhìn xuống, bóng Kim Hề nhỏ như hạt đậu.

Hạ Tư Hành nhét hai tay vào túi, vẻ mặt hờ hững.

Một thoáng im lặng.

Thời gian lâu đến nỗi Vạn Chương nghĩ rằng anh không muốn nói, Hạ Tư Hành chợt lên tiếng, "Tôi phản đối có hữu dụng không? Tôi không thể kè kè bên cạnh cô ấy suốt hai mươi bốn tiếng, bây giờ cô ấy có thể vờ ngoan ngoãn, nhưng biết đâu trên đường về nhà lại bảo tài xế quay đầu đến vũ đoàn."

Anh hiểu rõ tính cô, luôn làm theo ý mình, một hai giữ ý của mình.

Chính vì như thế nên quan hệ với gia đình cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, như một tảng băng không cách nào phá vỡ.

Anh không muốn làm nhân vật phản diện trong đời cô, anh chỉ muốn được sóng vai bên cạnh cô.

Bàn tay đang gõ bàn phim của Vạn Chương chợt dừng lại, "A Hành."

Hạ Tư Hành nói, "Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ, muốn làm gì thì làm."

Vạn Chương lặng thinh hồi lâu, "Chẳng may cô ấy gặp chuyện thì sao? Nứt xương sường chỉ là bệnh vặt, có thể tự lành lại, nhưng chẳng phải cô ấy đang làm ẩu hay sao?"

Hạ Tư Hành buông thỏng tay, gương mặt hiện lên nụ cười bất lực, "Vậy thì đành phiền cậu, nếu cô ấy nằm viện hay phẫu thuật thì nhờ cậu để ý nhiều hơn."

"..."

...

Đợt chọn người xuất ngoại tu nghiệp của vũ đoàn ba lê Nam Thành lần này đúng là một trận chiến lớn.

Ban giám khảo không chỉ có mỗi vũ công chính trong vũ đoàn mà còn mời cả vũ sư quốc tế, cũng chính là vũ công chính trong vũ đoàn số một thế giới, và là vũ đoàn tài trợ cho lần xuất ngoại tu nghiệp lần này.

Trong dàn ban giám khảo còn xuất hiện vài gương mặt lạ lẫm.

Trước chỗ ngồi của bọn họ còn có đặt thêm biển giới thiệu, múa hiện đại, múa cổ điển.

Những người chưa đến lượt biểu diễn đều tập trung ngoài hành lang.

"Sao người bên múa hiện đại lại đến đây?"

"Bên múa cổ điển cũng tới nữa."

"Không phải chọn người xuất ngoại tu nghiệp sao, sao mấy người này lại đến đây? Kỳ lạ quá."

"Mấy người không biết gì sao, năm ngoái vũ đoàn không có nguồn thu, năm nay phải nhận hoạt động thương mại, bảo là có một đài truyền hình muốn tổ chức chương trình thi nhảy, vũ đoàn của chúng ta phải chọn người tham gia."

"Thật không? Thông tin từ đâu thế?"

"Bữa họp hôm đó tôi đến sớm nên nghe vũ đoàn trưởng và giám sát nghệ thuật nói đấy."

"..."

"..."

Là vũ đoàn số một của cả nước, nhưng thu nhập của vũ đoàn ba lê Nam Thành không tốt lắm, tiền lãi thu về từ các buổi biểu diễn mỗi năm không đủ chi tiêu hằng ngày. Tuy mỗi năm chính phủ đều tài trợ, nhưng vẫn không thấm vào đâu. Tiền lương của tất cả nhân viên trong đoàn cộng lại không phải là một con số nhỏ, hơn nữa còn tiền chi tiêu hằng ngày, chỗ nào cũng cần phải có tiền.

Đối với vũ đoàn, có hoạt động thương mại là một chuyện tốt.

Nhưng không biết ai sẽ là người bị chọn đi tham gia chương trình này.

Châu Tranh hỏi, "Người ra nước ngoài tu nghiệp có phải tham gia không?"

"Đương nhiên là không rồi, tôi nghe nói sẽ chọn người đứng thứ ba để tham gia, trình độ đủ cao không để vũ đoàn mất mặt, chưa biết chừng sẽ đoạt giải quán quân, có thể tăng độ nổi tiếng cho vũ đoàn! Phí tài trợ chẳng phải cũng sẽ ồ ạt đến theo sao?"

Châu Tranh gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cửa phòng múa mở ra, Hứa Hựu bước ra.

Phần thi của cô ấy đã kết thúc, trông Hứa Hựu rất hớn hở, nhìn là biết phần trình diễn của cô ấy không tệ.

Bên trong truyền ra tiếng gọi.

"Người kế tiếp, Kim Hề."

"Cô ấy xin nghỉ nên không đến được, Châu Tranh vào đi!"

Châu Tranh đứng dậy, giòn giã đáp, "Có."

Cô nàng vừa dứt lời, nụ cười trên môi bỗng cứng đờ.

Ở phía đầu cầu thang kia, Kim Hề vốn phải đang nằm viện lại xuất hiện tại nơi này.

Châu Tranh ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, cất giọng đầy ngạc nhiên, "Sao cô lại đến đây?"

Trông Kim Hề không khác gì người thường, cô mỉm cười, "Tôi đến thi múa, sao thế?"

Khi hai người lướt qua nhau, cánh tay của cô bị người ta giữ chặt lại.

Kim Hề ngước lên, nương theo cánh tay kia nhìn về chủ nhân của nó.

Châu Tranh hạ giọng, "Không phải cô cần tĩnh dưỡng sao?"

Kim Hề đáp, "Bác sĩ bảo có thể múa được."

Ánh mắt Châu Tranh hiện lên vẻ hốt hoảng, "Cái gì? Cô... cô khỏe lại rồi sao? Không đúng, anh A Hành nói cô không thể tham gia cuộc tuyển chọn hôm nay."

Kim Hề nhíu mày, "Cô liên lạc với Hạ Tư Hành ư?"

"Đúng thế, thì sao? Tôi quen anh ấy cũng đã hơn hai mươi năm, liên lạc với nhau không được à?"

"Tôi đâu có nói là không được, nhưng lần đầu tiên thấy cô liên lạc với anh ấy vì tôi đấy." Kim Hề cất giọng đều đều, "Sao, quan tâm tôi hả?"

"Ai... ai quan tâm cô, đừng có nói nhảm!" Mặt Châu Tranh đỏ lựng lên.

"Thế thì cô buông tay ra." Kim Hề hơi ngước lên, cô rút tay ra, đi vào phòng múa. Lúc đi tới cửa, cô quay lưng về phía Châu Tranh nói với giọng bình thường, nhưng nội dung lại cực kỳ phách lối, "Cô có tin dù hôm nay tôi mang theo vết thương ra trận thì vẫn có thể đứng nhất không."