Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt

Chương 1



"Thôi được rồi, ta sẽ gả!" Ta đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào trong điện.

Đám người vốn đang ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh nhìn về hướng của ta.

Thấy lão nhân gia râu bạc trắng đứng đừng trước lúc nhìn về hướng ta hơi nhíu mày, ta biết hắn muốn nói nữ tử không được tham gia vào chính sự.

Nhưng hắn nói không nên lời, bởi vì ta là tới cứu mạng hắn.

Ngồi ở phía trên, phụ hoàng nhìn ta một lúc lâu, mới phản ứng lại vị công chúa là ta đây, mở miệng nói: "Nguyệt nhi, không được làm loạn."

Ta từng bước một đi ra phía trước, hướng hắn hành lễ: "Phụ hoàng, nhi thần không phải làm loạn, trước mắt Tam hoàng tử mất tích không rõ nguyên nhân, các muỗi muội tuổi lại còn nhỏ, nếu nhi thần không đi, chúng ta ăn nói thế nào với Tống quốc đây?"

Phụ hoàng xoa xoa lông mày, trầm mặc không nói.

Trong đại điện các quan viên đều quỳ xuống mặt đất, hô to: "Công chúa thâm minh đại nghĩa, là phúc của chúng thần."

Phụ hoàng kéo kéo khóe miệng, cuối cùng, dưới sự thuyết phục của quần thần, đã đồng ý với đề nghị của ta.

Quần thần khuyên bảo phụ hoàng không cần bởi vì luyến tiếc ta, mà không để ý biên cương chiến sĩ cùng ngàn vạn con dân.

Nhưng ta biết, phụ hoàng không phải là đang luyến tiếc ta, mà là vì Tống quốc đã chỉ định muốn cưới công chúa được sủng ái nhất.

Mà ta, tình cờ lại là công chúa không được sủng ái nhất trong cung.

Ngay cả tên ta đều là ngẩng đầu thấy trăng tròn, liền thuận miệng đặt xuống.

Từ khi quyết định gả ta qua Tống quốc, đão ngộ ta nhận được liền tăng vài bậc.

Nếu không phải là ta không đồng ý, có thể là ta cũng đã được chuyển đến một cung điện lộng lẫy hơn.

Lúc phụ hoàng tới, ta đang ngồi ôm con mèo sắp chết của mình dưới ánh mặt trời.

Hắn ở trước mặt ta ngồi xổm xuống, đưa tay muốn chạm vào mèo của ta.

"Không được sờ!" Ta che chắn cho con mèo, đôi mắt đột nhiên trở nên cảnh giác.

Có thể là lần đầu tiên có người nói như vậy với hắn, tay hắn giơ trong không trung nửa ngày mới thu về.

Có thể là cảm thấy ta sắp vì Lâm quốc hi sinh bản thân, nên đối với sự bất kính của ta hắn cũng không tỏ vẻ bất mãn.

"Nguyệt Nhi, nó sắp chết rồi." Hắn nhìn mèo trong ngực ta.

Ta chớp mắt, thanh âm dị thường bình tĩnh: "Ta biết, nó chết cũng phải chết trong tay ta."

Sống là mèo của ta, chết cũng phải là mèo của ta.

Ai cũng đừng nghĩ động vào.

Cuối cùng phụ hoàng thở dài đứng lên, hắn nhìn quanh một chút cung của ta.

"Nguyệt nhi, nơi này của ngươi rất quạnh quẽ." Hắn đưa ra kết luận.

Ta mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mèo trong lòng ngực: "Đều là nhờ phụ hoàng ban cho, nhi thần rất thích."

Do hắn là thật.

Ta thích cũng là thật.

Năm đó mẫu phi của ta bệnh chết trong cung này, từ đó trở đi Ngọc Tuyền cung dường như đã trở thành lãnh cung.

Không người hỏi thăm, tự sinh tự diệt.

Cũng không phải là nhờ phúc của hắn sao?

Thời điểm rời đi, phụ hoàng đã cho người thêm rất nhiều đồ vật này nọ cào cung của ta, ta thấy thật nực cười.

Quá hai ngày ta liền phải đi, hiện giờ mua thêm gì đó thật giống như là ở diễn trò.

Vốn dĩ chính là diễn trò.

Màn diễn được sủng ái này, không phải chính là để người bên Tống quốc xem sao.

Ngày hôm sau Tống Tống quốc đến đón dâu, con mèo của ta đã đã chết.

Nó thật sự là con mèo mà ta đã nuôi nhiều năm rồi, nó kéo thân thể ốm yếu chờ người đón dâu đến, mới yên tâm mà nhắm mắt lại.

"Ta sẽ đi tìm hắn, ngươi cần phải phù hộ ta." Ta nhẹ nhàng nói với con mèo đã ngừng thở trong lồng ngực.

Lúc này Sơ Nhất từ bên ngoài đi vào, nàng là nha hoàn duy nhất của ta.

Nàng nhìn mèo trong ngực ta, đau thương chợt lóe trong ánh mắt, sau đó mới đến nói bên tai ta,”hắn không có tới”.

Tự nhiên là không có khả năng hắn sẽ đến.

Điều này ta đã dự đoán được.

Ta là do Lâm quốc hướng Tống quốc cầu thân, ta là đi hòa thân, hắn đường đường là thái tử một nước, làm sao sẽ đi đón dâu chứ.

Năm ngày sau, ta cùng với Sơ Nhất mang theo đồ cưới theo người bên Tống quốc bắt đầu khởi hành.

Trước khi khởi hành, phụ hoàng đến nhìn ta, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy xuất hiện ánh mắt mà ta hằng ao ước.

Hắn nói: "Nếu bị ủy khuất, viết thư nói cho phụ hoàng."

Ta cười cười, lời nói loại này trong miệng hắn xuất ra, khiến ta thật nực cười.

Ta có thể chịu ủy khuất cái gì.

Hắn không biết, những người khiến ta phải chịu ủy khuất đều đã chết.

Chỉ có hắn còn sống.

Chính bởi vì hắn là phụ hoàng của ta.