Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt

Chương 11



Một mũi tên không biết từ đâu bắn lại đây.

Ta theo bản năng kéo Tống Cô Tinh một phen, mũi tên kia đâm thẳng tới cây cột phía sau hắn.

Hắn mặc dù tránh thoát, nhưng trông ra là bị doạ, ngay cả sắc mặt đều tái nhợt.

Lập tức toàn bộ liền bị rối loạn.

Trong trận ồn ào, Hoàng Thượng đi tới, vẻ mặt lo lắng: "Tinh nhi, có bị thương không?"

Tống Cô Tinh ngón tay hơi phát run, như bị dọa không nhẹ.

"Nhi, nhi thần không sao." Hắn ánh mắt dại ra một lát, giống như mới phản ứng lại đây, "Phụ hoàng có bị kinh sợ? Là nhi thần vô dụng."

Hoàng Thượng nâng tay vỗ vỗ vai Tống Cô Tinh, than một hơi: "Liên quan gì đến ngươi đâu?"

Nói xong, liền quay đầu lại đối với thống lĩnh Ngự lâm quân nói: "Trẫm nuôi các ngươi, chính là để cho thích khách tùy ý ra vào sao?"

Thống lĩnh Ngự lâm quân cúi đầu, hô thần đáng chết.

Ta mắt nhìn thấy hết thảy, chỉ thấy giống như một phen tỉ mỉ diễn kịch.

Hoàng Thượng lúc này mới chú ý tới ta, nói với ta: "Này ít nhiều phiền Thần Dương công chúa."

"Thần Dương công chúa" là phong hào phụ hoàng bạn cho ta trước khi xuất giá.

Đây là lần đầu tiên ta nghe người khác gọi.

Còn chưa chờ ta trả lời, hắn lại nói: "Tinh nhi chấn kinh không nhỏ, Thần Dương công chúa và Tinh nhi đến thiên điện nghỉ tạm một lát đi."

Ta nghĩ đến lời Diệp Yên Nhiên nói, ngàn vạn lần không được để Tống Cô Tinh rời yến hội.

Chuyện tình phía trước đều nghiệm chứng, ta không thể đem tính mạng Tống Cô Tinh ra để chứng thực lời nói kia.

Ta đỡ Tống Cô Tinh, mở miệng: "Nô tì tạ ơn phụ hoàng quan tâm, chỉ là điện hạ giờ tinh thần không ổn… Cí lẽ là không nên đứng dậy đi chuyển."

Trong giọng nói vừa run lại sợ hãi.

Đây mới là bộ dạng gia quyến của thái tử mà mọi người muốn thấy.

Ta cầm tay Tống Cô Tinh, tựa như lúc đến hắn cầm tay ta.

"Phụ hoàng yên tâm, nhi thần là thái tử, sao xóa thể trốn tránh lúc thời khắc mấu chốt?" Tống Cô Tinh cầm ngược lại tay ta

Hắn giống như cũng hiểu được không thể đi thiên điện.

Thích khách hôm nay là hướng về phía hắn, ở trên điện còn có thể bắn tới, sau đó chắc chắn lại tìm cơ hội ra tay.

Mà ở lại yến hội không thể nghi ngờ, chính là lựa chọn tốt nhất.

Diệp Yên Nhiên ngày cả bước này đều tính tới.

Hoàng Thượng do Ngự lâm quân hộ tống rời khỏi yến hội, khách mời còn lại không tìm được thích khách cũng không thể tùy ý rời cung.

Tất cả mọi người đều lâm vào khủng hoảng, Tống Cô Tinh kéo ta chậm rãi lui về phía sau.

"Cô mang ngươi đi nơi khác." Hắn mang theo ta đi.

Ta theo hắn đi khoảng thời gian một chén trà nhỏ, mới ngừng lại.

Cảnh tượng trước mắt làm ta không dám tin: hiện giờ đang là cuối thu, thế mà mặt hồ này lại biết đầy hoa sen.

Ta chớp mắt, nhịn không được lại gần hai bước.

Tống Cô Tinh kéo tay ta lại, cười khẽ một tiếng: "Cẩn thận dưới chân."

Ta liếc mắt một cái, nếu đi tới bước nữa hẳn là ta sẽ rơi vào trong hồ.

"Đa tạ điện hạ."

Hắn nhìn ta: "Mới vừa rồi nàng cứu cô một mạng, coi như hoà."

Ta sửng sốt, sau mới phản ứng lại đây hắn là nói vừa rồi hắn cũng đã cứu ta một mạng.

"Cái đó không giống nhau." Ta từng bước tới gần hân, "Nô tì biết bơi, ngã xuống cũng không có việc gì."

Hắn buông tay, đi vào một bên đình ngồi xuống.

"Nàng ngược lại tính hay đấy, cô phải làm cái gì báo đáp ơn cứu mạng của nàng?" Ánh trăng chiếu vào người hắn, khiến hắn càng trở nên độc nhất vô nhị.

Rõ ràng là người vừa mới bị ám sát, lúc này lại ngồi ở đây như người qua đường xem kịch.

Ta đi vài bước ngồi bên người hắn: "Chi bằng, lấy thân báo đáp?"

Tống Cô Tinh cười một cái, lúc này có chút chân thành.

Hắn nhìn bốn phía, nói với ta: "Ở chỗ này?"

Dù ta đã sớm luyện ra bản lĩnh không đổi sắc mặt, nhưng vẫn đỏ mặt khi nghe những lời này của hắn.

Trong lúc nhất thời không khí kiều diễm, ta lại tìm không ra một câu phản bác.

Hắn cười đến càng hăng, thuần thục từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ.

"Điện hạ vậy mà còn đem đồ ăn cho cá theo bên người?" Ta vội chuyển hướng đề tài.

Tống Cô Tinh từ trong túi nhỏ ném chút đồ ăn xuống hồ, rất nhiều chú cá nhỏ bơi đến.

Cá nhỏ hồng hồng, trắng trắng thi nhau tranh cướp đồ ăn.

"Nàng xem chúng nó có giống bọn họ không?" Tống Cô Tinh nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt có ý cười giảo hoạt.

Không khí lập tức liền thay đổi.

Ta cũng cười, lấy thức ăn từ tay hắn ném xuống hồ.

"Đáng tiếc lưới của điện hạ còn chưa dệt xong."

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có các ánh sao nhỏ.

Hắn nói: "Ta vốn tưởng nàng là công chúa phụ hoàng tùy ý đưa tới náo loạn chỗ của ta."

Nghe được ra, hắn hiện giờ đối với ta là ngoài ý muốn cùng thưởng thức.

Ta vuốt ngón tay, để thức ăn dính lại đều rớt ra, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt hắn: "Điện hạ không phải nói muốn kết hôn với công chúa được sủng ái nhất sao?"

Đáy mắt Tống Cô Tinh hiện lên một tia nghi hoặc: "Cô chưa bao giờ nói điều này."

Hả?

Lời này là từ ai truyền ra?

Hắn cười nói: "Thế trái lại cô chiếm được món hời."

Nhưng hắn không biết, là ta chiếm được món hời mới đúng.

Hắn là người mà ta hao hết tâm tư có được.

Năm ta tám tuổi, mẫu phi mới vừa qua đời được một năm, không một nương nương nào nguyện ý nuôi ta.

Cung nữ, công công đi ngang qua ta đều có thể lạnh mặt với ta.

Thói quen của ta là khi không ai chú ý tới, trốn trong động, chờ trên đường không có ai liền quay về Ngọc Tuyền điện.

Sẽ không một ai kéo ta ra ngoài - đến một ngày, Tống Cô Tinh đi ngang qua.

Hắn kéo ta ra khỏi động.

"Có thể tránh, nhưng không thể trốn." Hắn mặc một thân áo trắng, cứ như tiên quân phổ độ chúng sinh.

Khi đó hắn còn là một thiếu niên khí phách, trong ánh mắt đều là đắc ý.

Thuần khiết lại kiêu ngạo.

Không giống hiện tại, tất cả tâm tư đều ẩn sâu dưới đáy lòng, giống sư tử đang ngủ đông trong sơn động.

Hắn bây giờ và ta bây giờ.

Xứng đôi như vậy, cứ như trời cao tác hợp cho