Có Truyện Ngắn Nào Vừa Nhẹ Nhàng Vừa Ngọt Ngào Không?

Chương 2



Người đàn ông trước mặt tự giới thiệu, anh ta tên Hình Khải.

Cô âm thầm hắng giọng, lại đem một tràng những lời vừa rồi nói với Trác Yến Thừa nói với anh ta.

Hình Khải hơi cười cười: "Có tâm với sự nghiệp là rất tốt, như này đi, trước tiên chúng ta cứ kết bạn wechat, coi như kết giao được một người bạn."

Nhưng cô vẫn từ chối: "Rất xin lỗi, để anh phải phí công tới đây rồi."

Hình Khải thần sắc hơi ngưng lại, cũng biết ý lập tức mỉm cười gật đầu: "Được, vậy có duyên sẽ gặp lại."

Cô đưa mắt nhìn theo bóng Hình Khải rời đi, lặng lẽ thở ra một hơi, không cần nghĩ cũng biết khi trở về sẽ phải đối diện với cái gì, nhưng cô không quan tâm.

Ninh Tinh đứng dậy định rời đi thì sau lưng bỗng có người gọi lại.

Cô vừa xoay người thì nhìn thấy Trác Yến Thừa đang bước về phía cô.

Anh nói: "Ninh Tinh, kết hôn với em cần có điều kiện gì?"

Cô bị anh hỏi đến ngây ngốc.

Kết hôn với cô?

Anh sao?

Cô cũng không biết bỗng có ngọn lửa từ đâu bùng lên, không hề khoan nhượng ném cho anh một câu: "Không phải họ Trác là được."

Trác Yến Thừa: "......"

Anh đờ người lúc bỗng bật cười: "Nhiều năm không gặp, miệng lưỡi cũng sắc bén không ít nhỉ, Ninh Tinh."

Cô ở trong lòng thầm mắng 'tên thần kinh', sau đó xoay người rời đi.

Năm đó anh từ chối cô cũng không sao cả, vẫn có thể làm bạn được. Nhưng anh ngay cả lời chào tạm biệt cũng không nói đã đi mất, sau cùng vẫn phải từ miệng chị cô, cô mới biết anh đã ra nước ngoài.

Bây giờ anh đã trở lại, vừa gặp mặt đã bị anh làm cho thất thố. Nhưng chung quy cô không muốn gặp lại anh nữa.

Cô lấy điện ra kiểm tra hòm thư, đã có vài công ty phản hồi lại cô, ngày mai có thể đi phỏng vấn rồi. Cô ghi lại thời gian thời gian phỏng vấn.

Về đến nhà, mẹ cô gấp gáp hỏi tình hình thế nào, cô nói người ta không thích mình.

Mẹ cô tức khắc phát cáu: "Thế mày còn quay về làm gì? Tao đã nói nếu làm không được thì đừng quay về nữa cơ mà, tao coi như không có đứa con gái như mày!"

Cô đã nhịn 22 năm rồi, tất cả đều tích tụ lại với nhau, đè nén đến nỗi hít thở không thông, chỉ đợi thời khắc chạm đến điểm cuối cùng để bùng phát.

Chính là hôm nay!

"Con quay về để thu dọn đồ đạc."

Nói xong liền quay về phòng, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc. Cô xách vali đi ra ngoài, không nghĩ tới chị cô và vị hôn phu lại trở về.

Nhìn thấy cô xách vali, chị ta lập tức tiến lên, giả vờ quan tâm hỏi: "Tinh Tinh, em đây là muốn làm gì? Em muốn đi đâu?"

Nếu đổi lại là thường ngày, thấy cô như vậy Ninh Sơ Du sẽ dùng tư thái cao cao tại thượng lạnh nhạt đứng xem.

Thực ra, nếu chị ta vẫn cứ lạnh nhạt bàng quan thì cô cũng sẽ không oán hận chị ta. Nhưng chỉ có cô mới biết đằng sau 'lớp da' được gọi là xinh đẹp rạng rỡ của Ninh Sơ Du luôn che đậy lòng dạ đen tối mục rữa của chị ta.

Ninh Sơ Du từ nhỏ đã luôn hãm hại cô, mỗi lần làm sai đều đổ hết lên đầu cô. Tính cách cô vốn luôn thẳng thắn, không như chị ta biết cách nói ngọt khiến mọi người yêu thích, cô lại không muốn giải thích, vì thế không ít lần bị bố mẹ đánh.

Chuyện khiến cô nhớ sâu đậm nhất là hồi sơ trung Ninh Sơ Du yêu sớm, lúc nhận thư tình thì bị bố mẹ phát hiện, cô ta như mọi lần đổ hết lên người cô.

Lần đó, cô suýt bị bố mẹ đánh đến chết.

Còn bây giờ, cô ta lại càng biết giả vờ, cố gắng duy trì hình tượng 'thiên sứ' của mình để cho vị hôn phu thấy.

Nỗi cô đơn lạnh lẽo trong lòng hóa thành tiếng cười, cô đẩy cô ta ra: "Bớt giả vờ khoan dung, Ninh Sơ Du, có biết bộ dạng này của chị khiến người ta buồn nôn tới mức nào không?"

Trịnh Nghĩa - vị hôn phu của chị ta liền tiến lên trước bảo vệ, tức giận nhìn cô: "Sao cô có thể nói chị mình như thế?"

Ninh Sơ Du nép vào lòng Trịnh Nghĩa, khóc như hoa lê đái vũ: "Em không sao."

"Cứ để nó đi!" Mẹ cô từ trong phòng bếp đi ra: "Mày giỏi lắm Ninh Tinh, hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì vĩnh viễn đừng quay về!"