Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 16: Nam Khuê, em ghen rồi



Nam Khuê lảo đảo xoay người, nhanh chóng chạy ra.

Cảnh tượng đó cô thật sự không có dũng khí để nhìn.

Nếu như có thể hối hận, cô tình nguyện bản thân chưa từng mở cánh cửa này ra.

“Lục Kiến Thành, anh rất tàn nhẫn đấy, anh có biết không?” Nam Khuê dựa lưng vào tường thở hổn hển.

Trái tim rất đau, cô không thể làm gì khác ngoài chịu đựng.

Giống như chỉ cần khiến “trái tim” chết lặng thì sẽ không đau nữa.

Đột nhiên dạ dày cảm thấy cồn cào, Nam Khuê lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Cuối cùng toàn bộ bữa sáng đều bị nôn ra, nôn cho đến khi trong bụng cô không còn gì mà chỉ còn lại nước.

Không rõ đã nôn bao lâu, cô dựa vào bồn rửa tay, tóc đen dính lộn xộn trên mặt, sắc mặt tái nhợt không có chút hồng hào nào, nhìn qua vô cùng chật vật.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm: “Nam Khuê, mở cửa.”

Là giọng của Lục Kiến Thành.

Vậy mà anh lại đi theo cô.

Hôn cũng hôn rồi, vì sao còn đi theo cô, muốn đâm thêm một nhát nữa vào ngực cô sao?

Nam Khuê dựa lưng vào cửa, cơ thể mỏi mệt không còn sức tuột xuống, cô không muốn trả lời, chỉ muốn xem như không nghe thấy gì.

Nhưng Lục Kiến Thành lại càng cứng rắn hơn: “Tôi biết em ở bên trong, tôi cho em ba phút, nếu không mở cửa tôi sẽ trực tiếp phá.”

Nam Khuê cuối cùng bị câu nói này dọa, mấy giây cuối cùng, cô đứng lên, mở khóa cửa.

“Vì sao lại nhốt mình ở bên trong?” Nhìn mái tóc lộn xộn của cô, Lục Kiến Thành không vui nhíu mày.

“Tâm trạng không tốt!” Cô nói.

Chuyện đến nước này rồi, cũng không còn gì để giấu nữa.

“Vì cô ấy ôm tôi?”

“Chỉ ôm thôi sao?” Nam Khuê nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn anh: “Rõ ràng còn hôn nữa, tôi tận mắt nhìn thấy, có phải anh muốn nói với tôi rằng mắt tôi có vấn đề hay vị trí của các người có vấn đề không?”

Lời nói ngây thơ như vậy ai mà tin chứ!

Cô đã sớm không phải là trẻ lên ba nữa rồi.

“Em ghen rồi?” Ánh mắt sâu thẳm của Lục Kiến Thành nhìn cô.

Lúc đầu Nam Khuê còn cố gắng chống đỡ, nhưng sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô lập tức cảm nhận được đủ loại uất ức.

Cô đi về phía trước một bước, bỗng nhiên vùi đầu vào trước ngực Lục Kiến Thành, ngón tay thon dài chọc vào lồng ngực anh, dùng giọng nói nhỏ đến mức khiến người khác đau lòng mà nói: “Lục Kiến Thành, anh không thể bắt nạt tôi như vậy được.”

“Tôi biết anh muốn ly hôn với tôi, nhưng dù sao chúng ta còn chưa ly hôn, tôi vẫn là vợ của anh, anh nên chú ý đến thân phận của mình.”

Quả nhiên vẫn tức giận.

Xem ra ghen là tính trời sinh của phụ nữ.

Dù người cô yêu không phải là anh.

“Không phải không yêu tôi sao? Vì sao lại còn ghen?” Lục Kiến Thành đột nhiên hỏi.

Nam Khuê nổi giận, đưa tay kéo cà vạt của anh, vẻ mặt như một con mèo rừng nhỏ đang giương nanh vuốt: “Vậy như lời của anh, anh không yêu tôi thì tôi cũng có thể ra ngoài lêu lổng, tìm một tiểu nãi cẩu (1), nuôi một đống tiểu thịt tươi (1), dù sao anh cũng đâu có quan tâm.”

(1) ý nói những chàng trai trẻ trung, dễ thương, dính người. Tiểu thịt tươi là những thanh niên trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng

“Em dám?”

Lục Kiến Thành lập tức tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhớ kỹ thân phận của em, Nam Khuê, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn đâu.”

“Anh cũng nên nhớ rõ thân phận của mình, nếu anh và Phương Thanh Liên như vậy thì em sẽ đến hộp đêm tìm tiểu nãi cẩu.” Nam Khuê lập tức có sức mạnh.

“Tiểu nãi cẩu là cái gì?” Lục Kiến Thành nhíu mày.

Nam Khuê bĩu môi: “Dù sao cũng không phải là kiểu như anh.”

“Vậy tôi là kiểu như thế nào?”

“Anh là…” Nam Khuê nhìn anh, nhịp tim bỗng nhiên hụt mất một nhịp, cô nhanh chóng thu hồi sự bối rối trong lòng mình lại: “Anh là kiểu ông chú, so với bọn họ không có chút sức cạnh tranh nào.”

“Em nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thành có chút tức giận, một tay anh nắm lấy lỗ tai Nam Khuê.

Xưa nay lỗ tai Nam Khuê vốn mẫn cảm, bị anh nắm như vậy, tim cô nhảy lên một cái, lỗ tai lập tức ửng hồng.

Cô liếm môi rồi nói: “Đúng là chó săn nhỏ (2) trẻ tuổi, thể lực tốt thật nhưng khả năng cao là tra nam, vẫn là ông chú tốt hơn, vừa dịu dàng vừa nhiều tiền, lại còn đẹp trai biết quan tâm người khác, là sự lựa chọn hàng đầu của mọi phụ nữ.”

(2) tương đương với tiểu nãi cẩu

Đáng tiếc trong lòng ông chú thường đã có chủ, cho dù tốt thì có lợi ích gì cơ chứ, sau này cũng đều không phải là cô.

Nam Khuê không nói câu này ra, mà yên lặng nói trong lòng.

Sắc mặt Lục Kiến Thành dịu đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía cô cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Tới tìm tôi làm gì?” Lục Kiến Thành quay lại chủ đề chính.

Nhớ đến mục đích tới đây của mình, Nam Khuê lập tức nói: “Ông nội nói hai ngày tới chúng ta về nhà tổ ở với ông, tôi đã đồng ý với ông rồi.”

“Được, đợi tôi một chút.”

“Ừm.”

Qua khúc cua, Lục Kiến Thành đi vào phòng bệnh của Phương Thanh Liên, Nam Khuê đứng ở ngoài phòng bệnh chờ anh.

Cô vốn nghĩ rằng mấy phút là xong, lúc Lục Kiến Thành đẩy cửa ra, Nam Khuê còn tưởng rằng anh đã sắp xếp xong mọi người.

“Thanh Liên nói muốn gặp em một lần.”

Nam Khuê nắm chặt tay, cau mày, do dự một lúc, cô lấy dũng khí nói: “Nhưng tôi không muốn gặp cô ta.”

Lúc này giọng nói của Phương Thanh Liên truyền ra từ bên trong: “Nam Khuê, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn gặp cô một lần để nói xin lỗi mà thôi.”

Nói xin lỗi cô.

Khỏi, cô không có phúc nhận lời xin lỗi đó đâu.

Hơn nữa đây chính là một vở kịch, Phương Thanh Liên muốn diễn cho Lục Kiến Thành nhìn, sao cô phải ngoan ngoãn phối hợp với cô ta chứ?

Đột nhiên trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay nhỏ của cô bị Lục Kiến Thành nắm trong lòng bàn tay, anh trực tiếp kéo cô đến trước giường bệnh của Phương Thanh Liên.

Thấy cô, Phương Thanh Liên dịu dàng cười: “Nam Khuê, tôi phải cảm ơn cô, nếu như không có cô thì Kiến Thành sẽ không tìm được người đâm tôi nhanh như vậy, tôi cũng muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi cô về chuyện ngày hôm qua, là lỗi của tôi, phân chia tài sản vốn là chuyện giữa cô và Kiến Thành, tôi không nên nhúng tay vào.”

“Cho nên thật xin lỗi cô.”

Nam Khuê một chút cũng không muốn nghe những lời đường hoàng này.

Vì muốn nhanh chóng kết thúc nên cô chỉ có thể trả lời trái lương tâm mình: “Chuyện này coi như qua rồi, cô nên dưỡng bệnh cho tốt đi!”

“Nói vậy có nghĩa cô tha thứ cho tôi rồi?” Phương Thanh Liên làm ra vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng như muốn nhảy lên.

“Ừm.” Nam Khuê nhạt nhẽo đồng ý.

Lúc cô nghĩ cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc, cô có thể rời đi thì Phương Thanh Liên lại đột nhiên lên tiếng.

“Nam Khuê, nếu cô đã tha thứ cho tôi rồi, vậy tôi có một yêu cầu quá đáng, lần này cô về nhà tổ có thể mang sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn từ chỗ ông nội đến đây không?”

Ha ha…

Trong lòng Nam Khuê cười lạnh, cô biết ngay Phương Thanh Liên không tốt bụng như vậy mà.

Nói lâu như vậy cũng là vì chuyện này thôi.

Cũng đúng, không có sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn, dù cho cô có ký tên cũng không thể ly hôn với Lục Kiến Thành được.

Phương Thanh Liên suy nghĩ thật cẩn thận, dùng hết sức lực của mình để đuổi cô đi.

“Thật xin lỗi.” Lần này Nam Khuê từ chối vô cùng quyết đoán: “Chuyện này còn phải xem quyết định của ông nội như thế nào, không phải là việc tôi nói được là được, sức khỏe của ông nội không tốt, tôi nhất định sẽ nghe theo ý của ông, tuyệt đối không ép buộc ông.”

Nam Khuê nói xong thì thoát khỏi bàn tay của Lục Kiến Thành, trực tiếp rời đi.

Lúc hai người ngồi xe quay về nhà tổ, bên trong xe vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.

“Sao cô ta lại biết giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu của chúng ta ở chỗ ông nội?” Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành, không nhịn được nữa mà hỏi anh.