Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 19: Tính chiếm hữu của Lục Kiến Thành



Nam Khuê suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, anh không có việc gì ném đồ ngủ của cô làm gì.

“Anh ném chúng?” Nam Khuê tự nhủ mình không được tức giận, cho nên cố gắng đè nén lửa giận, nhẫn nại hỏi.

”Ừm.”

Anh trả lời vô cùng thản nhiên.

“Lục Kiến Thành…” Lần này, rốt cuộc Nam Khuê cũng tức giận, cô ưỡn eo, giống như một con mèo con, tức giận nhìn anh: “Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, anh ném đồ ngủ của tôi làm gì?”

“Chúng đều là kiểu dáng của mấy năm trước, hơn nữa còn rất ấu trĩ.”

“Ấu trĩ chỗ nào?”

Nam Khuê rất tức giận, mấy bộ đồ ngủ của cô rõ ràng rất đáng yêu, rất dễ thương, sao trong miệng anh lại thành ấu trĩ rồi.

“Một cái là Doraemon, một là Pikachu, còn có một con thỏ nhỏ, Nam Khuê, em đừng quên, khi mua những bộ đồ ngủ này em còn là con gái trẻ, nhưng bây giờ …”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ em đã kết hôn rồi, là thiếu phụ đã có chồng.”

Khụ khụ… Nói xong Lục Kiến Thành lập tức cố ý ho khan, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

Mặt Nam Khuê trong nháy mắt đỏ như mông khỉ, luôn cảm thấy hai chữ “thiếu phụ” rất mập mờ.

(Thiếu phụ: Phụ nữ đã có chồng.)

Không còn cách nào khác, cô trở lại phòng tắm để tắm.

Tắm rửa xong, Nam Khuê mặc bộ đồ ngủ ren kia, giống như gió chui vào chăn, sau đó nhanh chóng quấn chặt lấy mình.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Lục Kiến Thành bỏ sách xuống, nghiêng người qua: “Em cảm thấy chạy nhanh như thế thì tôi sẽ không nhìn thấy?”

Nam Khuê: “…”

Bây giờ cô nghiêm túc nghi ngờ rằng Lục Kiến Thành cố ý, nói những chuyện không nên nói, rõ ràng biết cô xấu hổ, còn trêu chọc cô.

Vốn vừa tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt của cô đỏ bừng.

Lúc này, khuôn mặt của cô lại càng đỏ bừng hơn.

Chỉ thiếu chút nữa có thể chảy ra nước.

“Anh chỉ biết lấy tôi ra chọc thôi.” Nam Khuê kéo chăn bông, trùm kín đầu.

Lục Kiến Thành trực tiếp đưa tay kéo cô ra khỏi chăn, bởi vì trong chăn nghẹn một lúc, Nam Khuê thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng.

“Sao động một tí là thích chui vào trong chăn thế.”

“Không khí bên trong đó có mùi gì thơm à?”

Nam Khuê tức giận nhìn anh, anh có suy nghĩ thần kỳ gì đó.

“Không có, ai bảo anh không có việc gì cứ trêu tôi miết.”

“Ai nói tôi đang trêu em?” Cơ thể Lục Kiến Thành tiến lại gần hơn, hơi thở đều phả vào mặt Nam Khuê, ấm áp mà ướt át: “Nam Khuê, em đừng quên, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn.”

“Đương nhiên tôi không quên.”

“Cho nên trước mắt, chúng ta vẫn là vợ chồng, nếu như tôi muốn em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì sao?”

Lời này, thật sự rất mập mờ.

Nam Khuê đột nhiên ngồi dậy, đẩy anh ra: “Anh đang trả thù tôi đúng không? Trả thù tôi ban ngày phá hoại anh và Phương Thanh Liên thân mật với nhau sao, cho nên cố ý trêu chọc tôi, muốn cười nhạo tôi.”

Đôi mắt đen của Lục Kiến Thành dần dần bình ổn lại, anh vươn tay, xoa xoa tóc Nam Khuê, giọng nói trầm thấp dặn dò bên tai cô.

“Không có ý đó, chỉ là muốn nói cho em biết, sau này phải học cách tự bảo vệ mình.”

“Đặc biệt với đàn ông, em càng phải cẩn thận.”

Nam Khuê nhìn anh: “Anh cũng là đàn ông, cho nên cũng bao gồm cả anh sao?”

“Ừm, bao gồm cả tôi.” Lục Kiến Thành nghiêm túc gật đầu.

Không ai biết, khoảnh khắc nhìn thấy Nam Khuê anh xúc động cỡ nào, phải kiềm chế thế nào mới có thể khống chế được bản thân.

Sau khi Nam Khuê chìm vào giấc ngủ, Lục Kiến Thành xốc chăn lên rồi đi ra ban công.

Đêm tối, ngoài cửa sổ lấp lánh đầy những vì sao.

Anh châm một điếu thuốc, rầu rĩ hút, lông mày nhíu lại giống như ngọn núi.

Thời gian hai năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Nhưng anh không có cách nào lừa gạt chính mình được nữa, tâm trạng của anh quả thật đã xảy ra thay đổi rất nhiều.

Khi mới kết hôn, anh một lòng mong chờ thời gian ba năm đến càng sớm càng tốt, nhanh chóng lấy được giấy ly hôn; Nhưng từ khi nào, anh lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Cô xinh đẹp, trình độ học vấn cao, dịu dàng lại đáng yêu, thông minh và nhanh trí, là mẫu người mà rất nhiều người đàn ông thích, nếu thực sự ly hôn với anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô.

Vừa nghĩ đến những ngày sau này, cô sắp nắm tay một người đàn ông khác, ngủ trong lòng một người đàn ông khác, anh lại cảm thấy rất khó chịu.

Tất nhiên, sau khi hút một điếu thuốc, tất cả những cảm xúc này đều bị Lục Kiến Thành quy cho: tính chiếm hữu của đàn ông.

Chỉ là bởi vì cô vẫn còn là thiếu phu nhân nhà họ Lục, vẫn là vợ của anh.

Đợi đến khi hai người hoàn toàn ly hôn, làm xong tất cả thủ tục, anh chắc chắn sẽ không còn loại cảm giác này nữa.

Lục Kiến Thành kiên quyết nói với bản thân, nhất định là như vậy.

Thế nhưng, mọi thứ thay đổi theo thời gian, anh làm sao biết được, bản thân của hiện tại quả thực đã hoàn toàn sai.

……

Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của ông nội.

Nam Khuê cố ý dậy sớm, vốn tưởng rằng cô chắc chắn dậy sớm hơn Lục Kiến Thành, không ngờ vừa mở mắt ra người nào đó đã mặc âu phục giày da, cái gì cũng đã chuẩn bị xong.

Lục Kiến Thành mặc một bộ âu phục màu đen, phẳng phiu không có một chút nếp gấp nào, làm nổi bật vẻ đẹp trai, quý phái tao nhã.

Nhìn anh, Nam Khuê không thể không cảm thán, có vài người trời sinh chính là móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp, cái này thì cũng thôi đi, vậy mà còn là con cưng của Thượng Đế, mặt mũi tinh xảo đến mức làm cho người ta không thể bắt bẻ được.

Cô đột nhiên nghĩ đến em bé trong bụng.

Nếu như là một bé trai, có thể giống như anh, nói vậy lúc sinh ra cũng rất đẹp trai nha.

“Tỉnh dậy sớm như vậy sao? Không ngủ thêm chút nữa?”

Thấy cô đứng dậy, Lục Kiến Thành hỏi.

“Không cần.” Nam Khuê lắc đầu: “Hôm nay là sinh nhật ông nội, sao tôi có thể ngủ nướng, nhất định phải là người đầu tiên chạy đến chúc thọ ông nội.”

“Vậy thì em nhất định không kịp, cha mẹ đã qua rồi.”

Nam Khuê: “…”

Nhưng, đầu cô xoay đủ nhanh, lập tức nói: “Cha và mẹ sao tôi có thể theo kịp họ, dù sao bọn họ là con trai và con dâu, cái vị trí đầu tiên này nhất định phải giữ lại cho bọn họ, tôi đang nói là thế hệ cháu.”

Vừa nói xong, thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành: “Xin lỗi, Lục thiếu phu nhân, về thế hệ cháu tôi thấy em cũng không phải người đầu tiên.”

“Ai nói vậy?”

Lục Kiến Thành nhướng mày: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Nam Khuê một chút cũng không sợ, bĩu môi nhìn về phía anh: “Anh đi đi, mau đi đi, lúc ông nội thấy chỉ có một mình anh nhất định cho rằng anh lại bắt nạp tôi. Một ngày vui vẻ như vậy, anh nghĩ ông nội muốn nhìn thấy chúng ta có đôi có cặp hay là một mình lẻ bóng?”

Không thể không nói, lời này bắt được trọng điểm.

Lục Kiến Thành bại trận, nhìn đồng hồ: “Mười lăm phút.”

“Được.”

Tuy rằng thời gian anh cho rất ít đến đáng thương, nhưng may mắn đang là mùa hè, quần áo rất dễ mặc.

Về phần trang điểm, làn da của cô luôn tốt, mềm mại trắng nõn, chỉ cần dặm một tí phấn là được.

Hơn nữa, nhân dịp hôm nay, thật ra cô không có ý định tham dự với tư cách là vợ của Lục Kiến Thành.

Thấy Nam Khuê không mặc lễ phục đã chuẩn bị sẵn, Lục Kiến Thành nhíu mày: “Sao không mặc, hôm nay tới đều là vài người thân và bạn bè thân thiết, chỉ là không công bố với bên ngoài, bọn họ biết cũng không sao.”

Nam Khuê lắc đầu: “Vẫn không được, nếu đã giấu kín hai năm, cũng không cần phải cho bọn họ biết thân phận của tôi vào trước ngày ly hôn.”

“Hôm nay là sân nhà của ông nội, tôi chỉ làm nền.”

“Còn ông nội thì sao? Em định nói gì?” Lục Kiến Thành nhìn cô ấy.

“Anh yên tâm đi, chỗ ông nội tôi tự nhiên có cách thuyết phục được ông ấy.”

“Được.”

Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người đã sẵn sàng để đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Đột nhiên, ánh mắt Nam Khuê dừng lại trên cổ Lục Kiến Thành.

Cô lập tức xoay người, tìm một cái cà vạt phù hợp đưa cho Lục Kiến Thành: “Quên cà vạt rồi.”

Lục Kiến Thành không đưa tay ra lấy, anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng chậm rãi: “Em thắt nó giúp tôi.”

“Tôi thắt không tốt, nếu anh không chê xấu thì tôi sẽ giúp thắt giúp anh.”

“Ừm, không chê.”

Nam Khuê gật đầu, ngón tay mảnh khảnh đeo cà vạt lên cổ Lục Kiến Thành trước.

Lúc này, Lục Kiến Thành đứng thẳng người, tay Nam Khuê còn nắm cà vạt, bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước.

Chóp mũi cô đột nhiên đập vào miệng Lục Kiến Thành.