Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 40: Lục Kiến Thành bị đánh



“Nhớ.” Lục Kiến Thành vừa gật đầu, vừa nói: “Chờ tôi một chút, tôi có chút việc.”

Nói xong, anh liền xoay người rời đi.

Nam Khuê nhìn bóng lưng anh dần dần xa, cô không biết anh muốn làm gì, nhưng nếu anh đã nói bảo cô chờ một lát, thì một lát nữa anh nhất định sẽ trở về.

Nếu vậy, cô chờ.

Dù sao thời gian hai người hẹn là hai giờ chiều.

Thời gian tương đối thoải mái.

Lục Kiến Thành gần như chạy một mạch đến phòng ông Lục.

Lúc anh đến, ông nội Lục đang ngồi trên ghế dài gỗ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng thắp hương, bác Chu đứng ở một bên chăm sóc.

“Ông nội.”

Anh gọi một tiếng, ông cụ Lục mở mắt ra nhìn anh, không ngoài dự đoán của ông.

“Anh tới rồi à, ngồi đi!”

Ông cụ Lục vừa dứt lời, ai ngờ, đột nhiên, Lục Kiến Thành trực tiếp quỳ gối trước mặt ông.

“Ông nội, thực xin lỗi, con biết ý của ông, ông không muốn chúng con ly hôn, là con đã làm ăn thấy vọng.”

“Nói như vậy, anh vẫn quyết tâm ly hôn?” Lục ông cụ một câu đã hỏi trúng trọng tâm.

Lục Kiến Thành quỳ xuống, anh mím môi, không nói một lời.

Nhưng sự im lặng đã thay thế tất cả mọi thứ.

“Trách không được Khuê Khuê nhất định phải ly hôn, chỉ có thái độ này của anh, ngay cả tôi cũng sẽ lạnh lòng.”

“Bác Chu, đỡ nó dậy.” Giọng nói của ông cụ nghiêm khắc mà bình tĩnh.

Bác Chu đi tới, khom người đỡ lấy cánh tay Lục Kiến Thành dậy.

Đột nhiên, ông Lục cầm gậy và dùng gậy đánh vào người anh.

Ông cụ ra tay rất tàn nhẫn.

Nỗi đau trong nháy mắt nổ tung khắp lưng Lục Kiến Thành.

Thấy anh nhịn, không có kêu ra tiếng, cũng không có cầu xin tha thứ, ông cụ càng bùng phát cơn tức giận.

Vung gậy lên và đánh một cây gậy khác.

Hai cây gậy đánh xuống, cả lưng Lục Kiến Thành thực sự đau đớn.

“Còn muốn ly hôn không?” Ông cụ lại hỏi.

“Thực xin lỗi, ông nội.”

Lục Kiến Thành vẫn cứng miệng như cũ, vẫn kiên trì như cũ.

Anh đứng ở nơi đó, thẳng tắp như cây thông, lông mày cũng không nhíu, hai tay nắm chặt, cắn răng chịu đựng.

Ông cụ càng nhìn càng cảm thấy tức giận.

Ông tức giận giơ gậy lên lần nữa, đang định đánh xuống.

Lục Kiến Thành nhìn cây gậy ông giơ lên, mím chặt môi, cắn răng chuẩn bị chịu đựng.

Bác Chu xông tới, ôm lấy gậy: “Ông chủ, không thể đánh tiếp, nếu đánh tiếp sẽ đánh chết thiếu gia mất.”

“Tôi thấy thân thể nó rất cứng rắn, đánh không chết được.” Ông cụ cực kỳ tức giận.

Bác Chu lại nhìn về phía Lục Kiến Thành, sốt ruột gọi: “Thiếu gia, mau nhận lỗi với ông nội đi, thân thể cậu sao chịu nổi đánh như vậy chứ.”

“Bác Chu, tôi biết bác là vì tốt cho tôi, cũng biết ông nội rất tức giận, nếu đánh tôi một trận có thể làm cho ông ấy dễ chịu một chút, vậy thì để cho ông ấy đánh đi.”

Bộ dạng miệng lưỡi cứng rắn của Lục Kiến khiến ông Lục tức giận đến run rẩy cả người.

Ông đẩy Bác Chu ra, cây gậy trong tay đánh mạnh vào người Lục Kiến Thành.

Lần này, đánh rất ác liệt.

Cả người Lục Kiến Thành đột nhiên ngã về phía trước, kêu lên một tiếng đau đớn, máu từ trong miệng phun ra.

Chẳng bao lâu, máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ thảm.

“Thiếu gia…” Bác Chu lập tức tới đỡ anh.

Vừa đỡ, mới phát hiện phía sau Lục Kiến Thành đều ướt đẫm.

Tuy nhiên, nó không phải là mồ hôi.

Mà là bị máu nhuộm ướt.

Một mảnh đỏ thẩm, ướt sũng gần như toàn bộ lưng.

Bác Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bây giờ ông cụ đang tức giận, vô cùng tức giận. Thiếu gia lại là người đầy khí phách, hoàn toàn không biết chịu thua.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Đúng rồi.

Thiếu phu nhân!

Hiện tại duy nhất có thể cứu được thiếu gia chỉ có thiếu phu nhân.

Nghĩ tới đây, Bác Chu đỡ Lục Kiến Thành dậy lập tức ra khỏi cửa, đi tìm Nam Khuê.

Đánh ba cái, ông cụ cũng mệt, ông buông cây gậy xuống, uống một ngụm trà.

Sau đó nhìn về phía Lục Kiến Thành, bộ dạng hận sắt không thành thép: “Giống như cha anh, vợ tốt không cần, lại muốn trêu chọc người phụ nữ bên ngoài.”

“Tôi và bà nội anh, cả đời thuỷ chung, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, hai người đều là nắm tay nhau vượt qua, cả đời này có thể nói là đồng cam cộng khổ, răng long đầu bạc, sao lại sinh ra đứa con trai bất hiếu như cha anh.”

“Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn(1), nó dạy con trai thật tốt, dạy anh làm một người vong ân phụ nghĩa như này.”

(1)”Thượng bất chính hạ tắc loạn”: Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn – Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.

Lục Kiến Thành yên lặng lắng nghe, anh cũng không dám lên tiếng.

Cũng một tiếng không dám phản bác.

Về phương diện tình cảm, anh thực sự đã phụ lòng Nam Khuê.

Đó là lỗi của anh.

Anh không thể chối cãi.

“Lục Kiến Thành ơi là Lục Kiến Thành, uổng công anh nắm giữ một công ty lớn như nhà họ Lục, mỗi ngày bày mưu tính kế, đưa ra vô số quyết định, ly hôn? Anh đã bao giờ cậu nghĩ đến việc đặt mình vào vị trí của Khuê Khuê chưa?”

“Có.” Lục Kiến Thành khẳng định trả lời: “Khi lập đơn ly hôn, con đã nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy có yêu cầu gì về tài sản, cũng có thể nói với con, con sẽ thỏa mãn cô ấy.”

“Tài sản?” Ông cụ cười nhạo.

Lạnh lùng nhìn anh: “Kết hôn hai năm, anh cẩn thận trở về đếm, nhóc con Khuê Khuê kia có dùng qua một xu của anh không? Con bé có ngạc nhiên về số tiền anh đưa cho không? Con bé muốn tiền của Lục Kiến Thành anh không?”

“Không chỉ là tiền, nhà cửa, xe hơi, vàng bạc châu báu, những gì cô ấy muốn, con sẽ để lại cho cô ấy.”

Ông cụ Lục tức giận đến mức môi run rẩy, gần như hoàn toàn nói không nên lời.

Ông giơ gậy lên, lại dùng gậy đánh mạnh vào người Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng như cũ, không nghĩ tới việc cầu xin tha thứ.

“Con bé là một cô gái, ly hôn, vẫn chưa có việc làm, mẹ qua đời nhiều năm, cha thì…”

Ông cụ đau lòng nói: “Con quỷ cờ bạc kia không nói cũng được, có còn không bằng không có.”

“Anh chị em, ông bà nội, ông bà ngoại, một người thân cũng không có, có thể nói là không có ai để dựa vào, anh có bao giờ nghĩ tới sau khi ly hôn con bé sẽ sống như thế nào không? Con bé sẽ chịu những lời dè bỉu của người khác như thế nào?”

“Ông nội, ly hôn, cô ấy vẫn là người của nhà họ Lục, con vẫn sẽ quan tâm, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy khỏi bị tổn thương.”

“Hừ…” Ông cụ cười lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại: “Thật sự ly hôn, nếu Khuê Khuê gặp khó khăn, anh cảm thấy con bé sẽ mở miệng với anh, sẽ cầu xin chúng ta giúp đỡ sao?”

“Thôi, tôi xem như thấy rõ, anh như vậy cũng không chăm sóc được con bé, ly hôn thì ly hôn đi.”

“Nhưng Lục Kiến Thành, anh nhớ kỹ, Khuê Khuê là cháu gái tôi yêu thương, là ân nhân cứu mạng của cả nhà họ Lục chúng ta, cho dù đã rời đi, bất kể là kẻ nào cũng quyết không cho phép làm tổn thương con bé.”

“Ông nội, ông yên tâm, con thề, con tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn cô ấy.” Lục Kiến Thành giơ tay lên, trịnh trọng thề.

“Về phần Phương Thanh Liên kia, anh nên từ bỏ đi, cho dù anh và Khuê Khuê ly hôn, người phụ nữ kia cũng vĩnh viễn đừng nghĩ bước chân vào cửa nhà họ Lục.”

“Nếu anh muốn cưới, có thể, dẫm xác tôi mà tiến vào.”

Giọng nói của ông cụ lớn đến mức Nam Khuê và bác Chu vừa chạy tới, đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

“Ông nội, con từng hứa cưới cô ấy, con phải thực hiện trách nhiệm.”

“Anh nói gì?”

Ông cụ tức giận đến mức chống gậy lên, mắt thấy sắp đánh tới người Lục Kiến Thành.

Đột nhiên, cánh cửa được mở ra, Nam Khuê nhanh chóng chạy tới, nhào tới trên người Lục Kiến Thành.