Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 267: Còi huấn luyện chó (4)



Tình Tình và mấy cô hầu gái đẩy xe đẩy đi đến, để lộ ra những món ăn ngập tràn sắc, hương, vị.

Hạng Chí Viễn chẳng thèm liếc nhìn một lần: “Không ăn.”

Anh không muốn ăn uống.

“Cậu Hạng, từ tối hôm qua đến giờ cậu chưa ăn thứ gì, nếu vậy cơ thể sẽ không chịu nổi.” Tình Tình khuyên nhủ, biết Hạng Chí Viễn muốn nghe nên cô ta nói tiếp: “Phòng bếp còn nấu cháo hải sản, cậu Hạng ăn một chút đi.”

“…”

Hạng Chí Viễn liếc sang, ánh mắt dừng lại ở tô cháo nóng hôi hổi.

“Anh trai câm điếc, em muốn ăn cá.”

“Anh trai câm điếc, chúng ta mua vỉ nướng BBQ, về nhà tự nướng.”

“Anh trai câm điếc, em có thể ăn rất nhiều.”

“…”

Ký ức giống như nhát dao đâm vào xương, để lại những vết thương dày đặc, lau cũng chẳng thể lau sạch.

Anh đã ăn nướng BBQ thật no!

Rất là no!

“Cậu Hạng, cậu vẫn nên ăn một…”

“Cút!” Hạng Chí Viễn bất ngờ giơ chân đá xe đẩy, ánh mắt lạnh lùng lườm đám hầu gái: “Tất cả cút hết cho tôi!”

Nước canh nóng hôi hổi văng xuống cỏ.

Đám hầu gái sợ đến mức trốn sang một bên.

Khuôn mặt lẳng lơ của Hạng Chí Viễn đầy âm u, lửa giận trên mặt có thể thiêu đốt mọi thứ bất cứ lúc nào.

“Cậu Hạng, còn có chuyện này… Lão Vu bang Hắc Hổ nghe tâm trạng cậu Hạng không tốt, cố ý tặng quà cáp đến.” Tình Tình to gan nói tiếp

Dứt lời.

Lập tức xuất hiện một khung cảnh.

Mười cô gái trẻ tuổi mặc Bikini hoa văn da báo bước chân nhẹ như mèo đi vào, xếp thành một hàng trước mặt Hạng Chí Viễn, để lộ dáng người nóng bỏng, ai nấy cao gầy chân dài miên man, núi đồi trập trùng, còn có vài người cố ý để lộ cả khuôn ngực.

Khuôn mặt thiên sứ, dáng người yêu tinh.

“…”

Hạng Chí Viễn vẫn đang nhìn chằm chằm chó săn cắn xé ma nơ canh, một lớp bông trắng xóa đã ngăn cản tầm mắt anh.

“Cậu Hạng, trông tâm trạng anh có vẻ không được vui.”

Một người phụ nữ ngồi xuống đùi Hạng Chí Viễn, đôi tay quấn quanh cổ anh, môi kề sát tai anh phả ra làn gió thơm.

Những người phụ nữ khác thấy vậy thì không cam lòng yếu thế bao vây lấy anh.

“Cậu Hạng, anh là người đàn ông đẹp nhất mà em từng thấy.”

“Cậu Hạng, nếu không thì để em đến an ủi tâm trạng của anh ”

“Cậu Hạng, em có đôi chân dài một trăm mười lăm centimet đó.”

“Ôi, cậu Hạng, anh còn có hình xăm à, thật là ngầu, em cũng có, anh nhìn thử đi, nằm ở vùng tam giác của em đó… ”

“…”

Từng đôi bàn tay có bộ móng sặc sỡ màu sắc sờ tới sờ lui trên người Hạng Chí Viễn.

Dùng hết tất cả thủ đoạn quyến rũ hớp hồn.

Nhưng Hạng Chí Viễn không cử động, để mặc các cô vuốt ve, đôi mắt dần bốc lên một đốm lửa nhỏ, mấp máy đôi môi mỏng: “Có nhìn thấy mấy con chó săn đó không?”

“Nhìn thấy, chó săn của cậu Hạng đều rất hùng tráng.”

“Em nghe nói chó săn mà cậu Hạng nuôi được huấn luyện rất tốt, có thể thấy được sự oai vệ của chúng thật là may mắn.”

Đám người mặc “Bikini” tranh nhau cướp lời.

Hạng Chí Viễn dời ánh mắt từ cơ thể một cô gái cách đó không xa sang đàn chó săn, nói với giọng vô cảm: “Trong các cô, ai muốn làm con mồi tiếp theo của chúng?”

Giọng nói lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào.

Âm u đến khủng khiếp.

“…”

Đám phụ nữ mặc Bikini đã sợ tới mức lập tức đứng dậy, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch: “Cậu… Cậu Hạng, anh đang nói giỡn đúng không?”

“Ồ.”

Hạng Chí Viễn cười khẩy, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, gằn từng chữ: “Thổi còi.”

Nghe vậy, đám phụ nữ sợ đến mức đồng loạt hét toáng lên rồi bỏ chạy: “Á… á… Cứu mạng với…”

Một đám phụ nữ chỉ mặc Bikini sợ tới mức chạy như điên trên bãi cỏ.

Giống như trong trại tâm thần.

“…”

Tình Tình và đám hầu nữ thấy vậy thì sợ đến mức quên cả thở.