Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 34: Đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi



"..."

Giang Ninh Phiến bị đụng mạnh lên cửa, bị bóp đến nỗi máu không lưu thông được, sắc mặt trở nên trắng bệch như trang giấy.

"Giang Ninh Phiến, tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng là người phụ nữ của tôi thì có thể bàn tán sau lưng tôi!" Hạng Chí Viễn không có ý thương hoa tiếc ngọc, năm ngón tay bóp chặt cô, giọng điệu ở tít trên cao: "Tôi giẫm chết cô còn dễ hơn giẫm chết một con kiến, hiểu chưa?"

Trong mắt anh có sát khí thoảng qua.

"Cho nên bây giờ anh muốn giết tôi à?" Giang Ninh Phiến bị bóp đến nỗi thiếu oxy, cực kỳ khó chịu. Hai tay bắt lấy hai tay của anh muốn đẩy ra, nhưng anh lại không hề nhúc nhích tí nào.

"Cô cho rằng tôi không dám?"

Trong mắt Hạng Chí Viễn có vẻ tàn bạo thấp thoáng, năm ngón tay lại càng bóp chặt hơn, đầu ngón tay trắng bệch.

Chỉ có điều, nếu giết cô rồi, trong khoảng thời gian ngắn anh rất khó tìm được một bản sao tương tự.

"Cậu chủ."

Người quản gia cao tuổi nghe tiếng bèn chạy tới, khom người vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu chủ, là do tôi không quản lý tốt người làm."

Xong rồi, cậu chủ ghét nhất là người làm tụ tập bàn tán.

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn buông Giang Ninh Phiến ra với sắc mặt u ám, tựa như đã tìm được một con đường trút giận rất tốt, quơ lấy bình sứ thanh hoa trưng bày ở bên cạnh đập vào đầu quản gia.

"Choang..."

Một chiếc bình sứ thanh hoa thời Minh theo đó mà vỡ vụn, một món hàng giá trị vỡ nát đầy đất.

Có dòng máu chảy ra từ trong tóc quản gia, mở to mắt, người đứng ở đó lảo đảo sắp ngã, nhưng trong miệng vẫn còn xin lỗi: "Là lỗi của tôi, cậu chủ."

"Á..."

Đầu bếp và người giúp việc ở trong phòng thấy thế thì sợ đến nỗi run cầm cập.

Giang Ninh Phiến nhìn ông quản gia, rồi sờ chiếc cổ may mắn vẫn còn của mình, không biết nên may mắn hay là xót xa.

"Kéo ra ngoài hết cho tôi!"

Đột nhiên Hạng Chí Viễn quát một tiếng chói tai.

Mấy cấp dưới trực đêm xông lên kéo hết đầu bếp, nữ giúp việc và quản gia ra ngoài.

Trên mặt đất còn có máu của quản gia.

Từ hôm nay trở đi, bọn họ cũng sẽ biến mất khỏi nhà họ Hạng.

Giang Ninh Phiến nhìn bóng lưng cao lớn của Hạng Chí Viễn ở trước mắt, không khỏi hoảng sợ, anh thật sự là một con ác quỷ...

Chẳng qua chỉ là mấy tiếng bàn luận mà thôi, có đến mức như thế không?

Bỗng dưng Hạng Chí Viễn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, môi mỏng mở ra: "Bọn họ đều là vì cô, cô đừng làm sai ngay dưới mí mắt tôi nữa!"

"Là anh lòng dạ hẹp hòi." Giang Ninh Phiến nói.

Lỗi của anh, tại sao lại bắt cô phải gánh vác cảm giác áy náy.

"Lòng dạ hẹp hòi?" Sắc mặt Hạng Chí Viễn lại đen hơn.

"..."

Giang Ninh Phiến sinh ra dục vọng trốn chạy, chân dịch về phía sau.

Hạng Chí Viễn đẩy cô một cái lên trên cửa, thân hình cao lớn lập tức bao lấy cô, dưới ánh đèn u ám không nhìn rõ sắc mặt.

"Tôi lòng dạ hẹp hòi phải không?"

Đột nhiên Hạng Chí Viễn giật mạnh cúc áo khoác của cô ra, cúi đầu xuống, cách lớp áo ngủ mỏng như cánh ve. Anh cắn một cái vào xương quai xanh xinh đẹp nhô lên của cô, không có ham muốn, chỉ cắn tàn nhẫn như dã thú săn mồi, hận không thể cắn ra một miếng.

Anh sẽ lòng dạ hẹp hòi cho cô xem.

"Á..."

Giang Ninh Phiến đau đến nỗi kêu thành tiếng, đưa tay đẩy anh: "Hạng Chí Viễn, anh có còn là đàn ông không?"

"Tôi có phải hay không, chẳng phải cô biết rõ nhất à?" Hạng Chí Viễn buông miệng ra, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt vô cùng không đứng đắn: "Nếu không lúc ở trên giường là ai khiến cô kêu dễ nghe như vậy?"

"Anh..." Giang Ninh Phiến tức đến nỗi nói không nên lời.

Tại sao anh có thể thẳng thừng nói ra những lời không biết xấu hổ không có giới hạn như thế ở mọi lúc mọi nơi.

"Đương nhiên là tôi!"

Hạng Chí Viễn tiếp lời cô với tác phong không đứng đắn, giữa lông mày vẫn giữ nguyên vẻ nổi giận.

Anh cưỡng ép bắt lấy hai tay cô đặt lên đầu, vừa bóp lấy cằm của cô, dùng sức bóp chặt: "Tốt nhất là cô đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!"