Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 9: Con Dâu Của Bạch Gia



- Đại tiểu thư cô về rồi.. lão phu nhân và Yên Nhi tiểu thư đang chờ cô ở sau vườn.. " A Đào một người hầu lâu năm ở Bạch Gia vừa thấy Bạch Tử Yên vào tới đại sảnh đã lật đật chạy ra.."

- Được rồi tôi ra ngay mang ra cho tôi một ly nước cam. "Bạch Tử Yên nói rồi quay lưng trở ra đi theo một lối nhỏ bên cạnh dẫn ra sau vườn"

"Bạch Gia" nơi này rộng lớn lộng lẫy như một cung điện thu nhỏ căn biệt thự được xây theo kiểu dáng lâu đài cao tậng 5 lầu.. trước sân là tượng đài cá heo phun nước, có một khu vườn đầy hoa còn có cả một sân golf, một sân bắn súng những thú vui tao nhã của người giàu thường dùng để thư giãn..

Bạch Tử Yên vừa ra tới sau vườn cô đi thẳng tới mái đình bực tức quăng túi xách lên ghế rồi ngồi xuống vẻ mặt cau có như chó giẫm phải đuôi..

- Chuyện mẹ kêu con đi làm con làm thế nào rồi mà mặt mày lại như vậy? "Trang Nhã Linh nhíu mày nhìn Bạch Tử Yên"

- Con không quản chuyện của mấy người nữa, anh hai mắng con, còn cấm từ giờ không cho con đến nữa. Chưa bao giờ con bị anh ấy nói nặng lời đến như vậy.. "Bạch Tử Yên uất ức nói"

- Tử Yên em đừng trách anh ấy.. chắc tại anh ấy bận quá nhất thời tâm trang không được tốt nên mới cư xử như vậy với em thôi.. "Hàn Yên Nhi thân thiết nắm tay Bạch Tử Yên dịu dàng nói"

Bạch Tử Yên đặt tay mình lên tay Hàn Yên Nhi giọng nói dịu xuống phần nào như an ủi:

- Là anh hai em không tốt với chị, sống chết gì cũng không chịu cưới, anh ấy nói không yêu chị nên không thể bên chị được.. hay là chị tìm người khác yêu thương chị đi chứ chờ mãi như vậy cũng năm năm rồi anh ấy một chút giao động cũng không có..

- Tử Yên cái con bé này con đang nói gì vậy hả, không sợ Yên Nhi nó buồn sao, ăn nói đúng là vụng về.." Trang Nhã Linh đánh nhẹ vào tay Bạch Tử Yên trách móc"

"Hàn Yên Nhi rưng rưng nước mắt cúi đầu nghẹn ngào nói:"

- Dạ không sao, dì đừng trách Tử Yên em ấy nói cũng đúng có lẽ cháu nên bỏ cuộc từ sớm hơn chứ không nên vì quá yêu anh ấy không thể từ bỏ anh ấy mà cố gắng níu kéo đến bây giờ..

- Yên Nhi à con đừng nói vậy. Tuy bây giờ Tử Thiên vẫn chưa thể có tình cảm với con nhưng dì tin chỉ cần con cố gắng thêm một chút nữa thì nó sẽ quay lại nhìn con thôi. Ta chỉ chấp nhận mình con là con dâu của Bạch Gia, dì sẽ gọi nó về nói chuyện với nó rồi sẽ sớm cho hai đứa thành hôn.. "Trang Nhã Linh nắm tay Hàn Yên Nhi ngọt ngào dỗ dành"

- Dạ.. con cảm ơn dì.. dì à đột nhiên con thấy không khỏe lắm con xin phép về nghỉ ngơi ạ..

- Con thấy không khỏe ở đâu? Để dì gọi người đưa con đến bệnh viện nha "Trang Nhã Linh nét mặt lo lắng nhìn Hàn Yên Nhi "

Hàn Yên Nhi khẽ cười: - Không cần đâu dì. con chỉ thấy hơi mệt trong người chút thôi, con có tài xế đi cùng đang chờ ở ngoài xe, dì đừng lo lắng.. con xin phép.." nói rồi cô đứng dậy cúi đầu chào lễ phép rồi quay lưng đi"

Trang Nhã Linh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô khẽ thở dài..

- Con bé tốt như vậy mà Tử Thiên sống chết vẫn không chịu yêu là vì nguyên do gì chứ..

"Bạch Tử Yên che miệng ngáp một cái rồi nhàm chán nói"

- Aiiizzz.. Mẹ à mặc kệ họ đi.. anh hai đã không muốn thì có ép cũng không được.. mọi chuyện nên xem chị Yên Nhi có thuần phục được trái tim của anh ấy không đã...

Chiếc Lamborghini vừa đổ vào trước cửa đại sảnh đã thấy quản gia Diệp lật đật chạy ra đón tiếp thấy anh vừa bước xuống xe đã hấp tấp nói:

- Thiếu gia ngài về rồi cô Yên Nhi đang chờ người trên phòng..

Bạch Tử Thiên lập tức nhíu mày, người anh bắt đầu tỏa ra khí lạnh làm ai đứng bên cạnh lúc này cũng thấy run lên.. Anh lạnh lùng nói ra hai từ:

- Phòng nào?

Diệp quản gia run run lập tức nói:

- Dạ là phòng của thiếu gia.

Vừa trả lời xong đã thấy Bạch Tử Thiên lướt nhanh qua mình rồi đi thẳng lên lầu xung quanh anh đã phản phất mùi thuốc súng..

" Đường Uyển Đình nãy giờ vẫn im lặng đứng đó thấy anh đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy cô khó hiểu nhìn quản gia Diệp hỏi:" - Sao vậy bác Diệp? Sao anh ấy có vẻ không vui vậy?

" Diệp quản gia nhìn cô thấp giọng nói"

- Tự tiện vào phòng của thiếu gia đó là đại kỵ..

- Òh.. cảm ơn bác.. con lên phòng trước nha

" Đường Uyển Đình mỉm cười rồi đi lên phòng"