Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 16: Món quà



Vậy sao? Hôm nay con đến đây là ta đã vui rồi, hay là vậy đi, con ở lại ăn cơm trưa với ta một bữa, ta sẽ gọi Minh Thiên về ăn cùng.

- Ơ, thế này không được đâu bác, lúc nãy con có gặp anh ấy, nhưng tập đoàn dạo này nhiều việc, tí nữa con đem cơm qua cho anh ấy cũng được ạ

Mạn Thư Kỳ cười cười rồi nói

- Phu nhân, đến giờ cơm trưa rồi mời phu nhân và tiểu thư xuống dùng bữa ạ

Quản gia Từ cung kính nói

- Ừm

Bạch Nghi bà ừm một tiếng.

Chính xác! Không sai, người đàn bà trung niên này là Cố Phu Nhân, là mẹ của Cố Minh Thiên và anh hai của hắn.

Trước đây, bà ấy yêu thương Mạn Thư Kỳ không hết, cũng một lòng một dạ ủng hộ hai người quen nhau, nhưng mãi sau này Mạn Thư Kỳ rời đi biệt tăm biệt tích bà có chút lo lắng cho Minh Thiên trong thời gian đó, nhưng không ngờ hắn lại bình thường chỉ sau một hai ngày, lại bắt đầu cắm đầu vào việc học rồi tiếp quản Cố Thị.

Nhưng sau khi Mạn Thư Kỳ trở về, và biết được Mạn Gia cũng lớn mạnh, nên bà đã đinh ninh một lòng muốn cô ta là con dâu của Cố gia, đối với bà Mạn Thư Kỳ chính là đối tượng kết hôn có môn đăng hộ đối với nhà mình.

- Con ăn nhiều chút

Bà vui vẻ gắp đầy ắp chén cơm của cô ta, Mạn Thư Kỳ vui vẻ ăn, rồi không lâu sau cũng dùng bữa xong, cả hai ra phòng khách ngồi. Lúc này cô ta nhanh chóng đánh vào ý chính của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

- Bác ơi, nếu con không có cơ hội làm con dâu của bác thì sao?

Mạn Thư Kỳ tỏ ra vẻ có chút khủy uất

- Con nói vậy là sao? Con không làm dâu ta thì ai có thể cơ chứ?

Bạch Nghi đã bắt đầu khó hiểu, liền nảy sinh một dự cảm không lành với đứa con trai của bà

- Minh Thiên anh ấy...

- Nó làm sao? Nó ức hiếp con à?

- Anh ấy có người phụ nữ khác rồi bác...Người con gái đó đang chung sống với anh ấy!

Mạn Thư Kỳ vừa nói vừa cuối gầm mặt xuống

Cố phu nhân nghe xong liền bàng hoàng, nhưng cũng ngay sau đó liền đổi thành tức giận, bà tra hỏi Mạn Thư Kỳ

- Con bé đó là ai? Tên gì? Sao con không nói cho bác?

- Dạ con không dám, nếu con nói thì Minh Thiên anh ấy sẽ nổi giận mất...hức..hức

Mạn Thư Kỳ liền giở trò mèo khóc chuột

- Ngày mai con cùng ta đi một chuyến, con không là con dâu của ta thì ai cũng đừng hòng kể cả người đó là người của thằng nhóc Minh Thiên.

•••••••••••

- Linh Chi à, đi xuống căn tin với mình không?

Cẩm Vân hỏi Linh Chi đang ngơ người ngồi đó

- Linh Chi, Linh Chi!!

Cẩm Vân kêu lớn, cô như thoát khỏi sự mơ hồ đó mà xoay qua hỏi

- Sao vậy, cậu kêu mình lớn dữ vậy?

- Haizzz, cậu nghĩ gì vậy? Đi căn tin không?

- Thôi...Mình không đi

Đàm Linh Chi lười nhác nằm ra bàn, Cẩm Vân chỉ biết lắc đầu ngao ngán

Chiều tối

Tan học, cô vừa về đến nhà thì Cố Minh Thiên cũng từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô lòng hắn có chút vui vẻ

- Anh đi làm về rồi sao?

- Ừ, lên phòng tôi cho em thứ này

- Hửm?

Đàm Linh Chi có chút thắc mắc liền đi theo hắn lên phòng.

Cạch

Cố Minh Thiên bật đèn phòng lên, ngồi bộ ghế lông trong phòng, hắn ngoắc cô lại, ý muốn ngồi lên đùi mình.

Đàm Linh Chi ngốc nghếch tiến lại, liền bị hắn kéo ngồi lên đùi mình, cô có chút giật mình nhưng giây sau mặt lại đỏ ửng lên như cà chua chín.

Hắn lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm, được thiết kế rất tỉ mỉ. Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền được thiết kế rất tinh xảo và xinh đẹp.

- Cái này..!

Đàm Linh Chi nhìn vào sợi dây trên tay hắn rồi nhìn qua hắn

- Tặng em, để tôi đeo

Cố Minh Thiên có chút lạnh lùng lẫn ấm áp, hắn nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền lên cổ Đàm Linh Chi, đeo xong hắn vòng tay ôm eo cô rồi nói.

- Đúng người thì sợi dây tự khắc đẹp

- Sao..sao lại tặng em? Hôm nay có lễ sao

- Không, chỉ là lúc nãy đi mua ít đồ, thấy đẹp nên nghỉ em sẽ thích. Tôi mua cho em

Cố Minh Thiên này thật biết nói dối, lúc nãy trên đường về, hắn có tấp vào một nhãn hàng trang sức nổi tiếng ở thành phố này, chủ ý muốn mua cho cô vợ nhỏ thứ gì đó, đảo một vòng liền thấy sợi dây chuyền này đẹp mắt nên là mua.

- Rất đẹp, cảm ơn anh

Đàm Linh Chi ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ mà vui vẻ hơn lúc nãy

Cố Minh Thiên hôn cô một cái rồi nhanh chóng thả cô xuống, hắn đi vào phòng tắm.

(Đẹp thật, anh ấy...)

Đàm Linh Chi suy nghĩ vu vơ rồi cũng cho qua không nói nữa, miễn là quà hắn tặng thì cô sẽ cất giữ và sử dụng cẩn thận hơn bất kì đồ vật nào khác!

Cô vốn không biết hôm nay sáng sớm hắn đã đến Mạn Thị làm cho Mạn Thư Kỳ một trận thất kinh hồn vía, cũng không biết hắn cảnh cáo cô ta ra sao.

Nhưng đột nhiên, trong lòng cô dâng lên một nổi bất an đáng lo ngại.

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé

Iuu lắm ~~