Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 11: Quen mắt



Mười giờ tối.

Một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại trước cửa bar Mộng Ảo thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Từ trên xe, bốn cô gái lần lượt bước xuống. Bốn cô gái đó chính là Mẫn Giai Kỳ, Nhược Hy Ái Linh, Hà Linh Chi và Triệu Y Vân.

Người bước xuống cuối cùng là Mẫn Giai Kỳ, sau khi ném chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ, bốn cô nàng tiến vào một cách kiêu hãnh. Hôm nay cả bốn người các cô đều ăn mặc vô cùng sexy.

Mẫn Giai Kỳ chọn cho mình một bộ đồ ôm sát cơ thể giống như các nhân vật sát thủ trong phim vậy, nhìn thì có vẻ kín đáo, không phô diễn da thịt nhưng thực chất thì bởi vì bộ đồ đó ôm rất sát nên từng đường cong trên cơ thể cô đều được lộ rõ, nhìn vào còn quyến rũ hơn là việc ăn mặc hở hang.

Nhược Hy Ái Linh thì diện một chiếc váy ngắn bó sát, dài đến đùi non nhưng phía sườn bên phải thì bị sẻ cao lên trên lộ ra đôi chân thon dài; cổ áo chữ V được khoét sâu nhìn vào có thể thấy được đôi bồng đào lấp nó phía sau. Đúng là yêu mị hết sức, kèm theo đó là biểu cảm lạnh lùng thường ngày của cô, lại càng làm cho bọn đàn ông ở đây si mê.

Triệu Y Vân thì có vẻ đơn giản hơn các cô. Cô ấy chỉ mặc một chiếc quần jean cạp cao ôm sát đôi chân hoàn mỹ, bên trên là một chiếc áo croptop hai dây body tôn lên vòng một đẫy đà. Nhưng chỉ như thế thôi cũng quá hấp dẫn rồi, nhìn vào làm người ta có cảm giác đơn giản nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ.

Còn phong cách của Hà Linh Chi hôm nay khác hoàn toàn ba người còn lại. Nói thế nào nhỉ…. Đúng rồi, là mát mẻ…uhm, chính là mát mẻ.

Cô mặc một chiếc quần đùi jean rách tươm, ngắn cũn cỡn, còn chưa che hoàn toàn được vòng ba. Bên trên cô chỉ mặt đúng chiếc áo lót ren màu đen làm lộ ra rãnh ngực khiêu gợi, bên ngoài có khoác thêm một chiếc áo lưới màu đen, nhưng mà có nó hay không thì cũng chẳng quan trọng bởi vì nó đâu che được xíu da thịt nào đâu.

Đặc biệt hơn là hôm nay cô đã đổi màu tóc, lúc trước tóc của cô rất dài và có màu đen, còn bây giờ thì nó đã được cắt ngắn và nhuộm thành màu đỏ rượu. Trông cô lúc này thật bụi bặm, sexy và phá cách, còn pha thêm chút tùy hứng.

Cả Mẫn Giai Kỳ, Nhược Hy Ái Linh và Triệu Y Vân cùng nhìn Hà Linh Chi lắc đầu cười thầm. Con nhóc này hôm nay cũng chơi lớn quá đi, bình thường nó đâu ăn mặc hở da hở thịt như thế này. Đã vậy, mái tóc dài mà nó luôn yêu thích cũng cắt phăng đi giờ chỉ còn ngắn chấm vai, mà đặc biệt hơn là nó còn đổi luôn màu tóc nữa chứ.

Khi được các cô hỏi tại sao lại đổi kiểu tóc thì nó chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ: “GIẢI ĐEN”, rồi rủ bọn cô tối nay đi bar. Nghe đến đây các cô đều không nhịn nổi nữa mà phát ra một trận cười dài.

Tiến vào bên trong vũ trường tầng một; đập vào mặt các cô là ánh sáng chớp nhoáng, nhiều màu, tiếng nhạc đinh tai làm ai lấy cũng phải nhún nhảy theo.

Khi đi qua các dãy bàn, có vô số tên đàn ông nhìn các cô bằng ánh mắt thèm muốn, không kìm được mà buông những lời chêu ghẹo. Nhưng các cô nào có để mắt đến bọn chúng, đến cả một cái lướt mắt cũng không thèm mà tiến về chỗ ngồi của mình. Các cô không chọn phòng VIP tầng hai mà tiến đến một bàn ở góc khuất sau đó gọi phục vụ mang rượu lên.

Lúc này trên tầng hai, từ lúc bốn người các cô tiến vào đã thu hút sự chú ý của những người ở đây, trong đó có cả Phương Thần Phong anh. Nói chính xác hơn thì là cô gái tóc ngắn kia, nhìn gương mặt thật quá non nớt, không biết liệu đã đủ tuổi để đến những nơi như này hay chưa, hơn nữa còn dám ăn mặc kiểu kia?

Không hiểu sao hắn thấy vô cùng khó chịu. Còn nữa, vóc người của cô ta tại sao lại thấy quen vậy nhỉ?

Tống Hạ Vũ bên này đang ngồi nói chuyện phiếm với hai người kia đột nhiên về phía Phuong Thần Phong.

Ây da, ở chỗ này mà cũng có thứ làm cho Phương Thần Phong hắn chú ý đến hay sao?

Phóng tầm mắt theo hướng nhìn của Phương Thần Phong, lập tức hắn nhìn thấy bốn cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Vẻ đẹp của bốn cô nàng không giống những cô gái khác ở đây.

Những cô gái kia mặc dù cũng vô cùng xinh đẹp và kiều mị nhưng lại khiến người khác cảm thấy có chút lẳng lơ, phóng đãng. Còn bốn cô gái này lại mang lại cho hắn cảm giác thoát tục, xinh đẹp mà thanh thoát mặc dù các cô đang mặc những bộ trang phục vô cùng không “thanh thoát”.

Thấy vậy, hắn dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Hàn Diệc Thiên và Hoắc Trạch Dương. Hai người kia nhận được ám hiệu cũng nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy được cảnh này ai nấy cũng mắt chữ O, mồm chứ A mà nhìn Phương Thần Phong.

Ơn trời, đây là lần đầu tiên Phương Thần Phong hắn để ý đến phụ nữ như vậy, hơn nữa lại còn nhìn rất chăm chú nữa chứ. Mà biểu cảm trên gương mặt hắn là gì đây? Sao lại giống với người chồng bị vợ mình cho ăn giấm chua vậy?

Có vẻ như Phương Thần Phong cảm nhận được những ánh nhìn soi mói kia mà thu lém lại cảm xúc vừa rồi và khôi lại bộ dạng lạnh lùng hàng ngày.

Nhưng Tống Hạ Vũ nào có dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy. Hắn lập tức chạy lại ngồi cạnh Phương Thần Phong rồi bày ra bộ mặt gợi đòn hỏi:

“Sao rồi? Sau hai mươi chín năm ở giá thì cuối cùng cậu cũng động lòng với phụ nữ rồi phải không? Thích em tóc đỏ đó sao? Để mình đi xuống thám thính giúp nha? Dù sao thì mình cũng cảm thấy có hứng thú với cô nàng váy ngắn kia.”

Lập tức khuôn mặt Phương Thần Phong trở lên thật giữ tợn, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Tống Hạ Vũ.

Thấy thế Tống Hạ Vũ bèn chạy một mạch ra khỏi căn phòng rồi đi xuống phía dưới.

“Cậu thấy bốn cô gái ấy có điểm gì nghi hoặc sao? Mình tin là không phải cậu có hứng thú với mấy cô gái đó.” Hoắc Trạch Dương quay sang hỏi.

Phương Thần Phong lạnh nhạt trả lời:

“Đúng vậy.”

“Mình cũng cảm thấy bốn cô gái đó không tầm thường, khí chất tỏa ra từ người bọn họ quả thực không đơn giản, nó còn kèm theo một chút mùi của nguy hiểm.” Hàn Diệc Thiên lên tiếng.

“Mặc kệ đi, nếu các cô ấy không động chạm đến chúng ta thì coi như không có thù oán. Cái quan trọng bây giờ là xem kịch vui mà tên lông bông Tống Hạ Vũ kia chuẩn bị bày ra kìa.” Hoắc Trạch Dương tươi cười lên tiếng.

Cả Hàn Diệc Thiên lẫn Phương Thần Phong nhép mép cười rồi nhìn xuống phía dưới.

[...]