Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 4: Cô gái, cô đừng hối hận về chuyện đêm nay



Nút áo từ từ được cởi ra, từng mảng da trắng ngần mềm mại cũng dần lộ. Gáy cổ mê người, bờ vai xinh đẹp, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mềm mại nhưng hút mắt.

Cô mặc một bộ đồ lót màu đen bên trong, điều này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, hai màu đen trắng xen lẫn nhau kích thích thị giác người nhìn một cách mãnh liệt.

Yết hầu đầy gợi cảm của Mặc Trì Úy động đậy, đôi mắt đen huyền tựa như đại dương về đêm khẽ dao động, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.

Cô vẫn đang tiếp tục cởi đồ, cảnh xuân mê người lọt vào mắt hắn chẳng sót gì. Đường Tâm Nhan thấy hắn mím chặt đôi môi mỏng sắc như dao, hơn nữa còn thờ ơ đứng đó, cô liền đứng dậy, mạnh dạn đi đến trước mặt hắn. Hai tay vòng qua ôm lấy chiếc eo rắn chắc, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào lồng ngực hắn, thổ khí như lan

“Anh là đàn ông mà, dù gì cũng…cứng rồi.”

Vóc dáng mềm mại, mùi hương ưu nhã, giọng nói nhỏ nhẹ.

Tất cả những thứ ấy đều đang mê hoặc đầu óc hắn. Hắn biết ‘chất’ mà Trì Chi Hoành bỏ vào ly rượu của hắn bắt đầu có tác dụng rồi.

Đôi tay nhỏ bé mềm mại lần mò vào bên trong áo choàng tắm của hắn, xuôi từ ngực trở xuống, mắt thấy sắp đến chỗ nguy hiểm, hắn liền giữ cổ tay cô lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô

“Cô muốn chơi thật?”

Đường Tâm Nhan ngước đôi mắt như giọt sương mai nhìn những đường nét như tạc, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, mi dài khẽ run

“Sao lại muốn chơi giỡn, lẽ nào anh không được?”

Mắt Mặc Trì Úy sầm xuống, thả cổ tay cô ra, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy cằm của cô, cuối đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo trực tiếp áp lên môi cô. Hắn mạnh bạo, bá đạo, hung hãn hôn cô, không cho cô lấy một cơ hội để thở.

Hơi thở đầy nam tính mát lạnh, mạnh mẽ lấp đầy phổi cô. Đầu óc Đường Tâm Nhan choáng váng chẳng thể nghĩ được gì nữa. Đôi chân thon dài ôm vòng lấy chiếc eo rắn chắc của hắn.

Ánh mắt hắn âm u, rời khỏi môi cô, giọng nói trầm thấp khản đặc cất lên

“Lần đầu?”

Hơi thở đàn ông phả vào mặt cô, nóng bỏng, thiêu đốt trái tim cô.

Cô không thấy được sự nguy hiểm trong đôi mắt và cơ thể căng cứng của hắn, gật đầu

“Tôi vẫn còn ‘sạch’.”

Mặc Trì Úy bế Đường Tâm Nhan đến chiếc giường lớn. Đặt cô xuống giường, thân hình cao lớn mạnh mẽ đè lên. Đường Tâm Nhan cảm giác cơ thể mình như đang ở Hỏa Diệm Sơn, cô cần một khối băng thật lớn để giải nhiệt…

Không rõ đã được bao lâu, một cơn đau thấu tim ập tới, cô há miệng, hung hăng cắn lấy khối băng phía trên. Khối băng ấy giống như bị cô cắn đau quá cũng đã hung hăng đem cơn đau trút lên người cô.

Đợi cho sóng yên biển lặng, người đàn ông trở người nằm sang bên cạnh Đường Tâm Nhan, ngón tay thon dài đang định giúp cô gạt lọn tóc ướt dính bên má ra, chợt một câu nói nhẹ nhàng thốt ra khỏi đôi môi anh đào của cô

“Tư Thần, sau này chúng ta hãy cùng sống thật tốt nhé…”

Thu ngón tay lại, Mặc Trì Úy lạnh lùng đứng dậy, mặc áo choàng tắm lên rồi ra ban công hút thuốc.



Hôm sau.

Đường Tâm Nhan đầu đau như búa bổ trở người tỉnh giấc. Mí mắt chầm chậm mở, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua cửa sổ, cô chưa kịp thích ứng nên giơ tay che mắt lại. Cánh tay mỏi nhừ. Đợi quen với ánh sáng xong, cô đỡ lấy cơ thể nhức mỏi âm ỉ bước xuống giường.

Tấm chăn bằng lụa trượt khỏi người cô, cô cuối đầu xuống, nhìn thấy những vết đỏ lưu lại trên nước da trắng hồng, cô đơ người, nhưng ngay lập tức khóe miệng cong lên một nụ cười diễm lệ.

Cô không nhớ quá trình đầy kích thích tối qua nữa, nhưng mà cô biết rõ mình đã trao lần đầu tiên cho Phó Tư Thần.

Sau này, hẳn là anh ấy sẽ tin cô vẫn còn trong sạch!