Cô Vợ Nhỏ Của Loki

Chương 14: Bóng đè



Tác giả: Tiểu Điềm Bao

Trên đường đến Sokovia, Lily đã tóm tắt ngắn gọn tình hình hiện tại cho Jean.

"Vậy nên chúng ta vừa phải đối đầu với Hydra vừa phải đối đầu với người biến dị?"

Lily gật đầu: "Hai người biến dị này là nguyên nhân em gọi chị đến, có một người chúng ta không biết có năng lực gì, đến lúc đó, chị có thể sử dụng khả năng cảm ứng tâm linh khống chế."

Jean hỏi: "Vậy còn người còn lại?"

Lily tự tin cười: "Người còn lại là biến dị hệ tốc độ, em có thể thu thập được!"

Cô dừng một chút rồi bổ sung: "Cô Natasha, cháu có thể đưa họ về Westchester được không, dù sao họ cũng là người biến dị......"

Natasha hơi khó xử: "Chuyện này... Chúng ta cần thẩm vấn bọn họ trước, vì bọn họ làm việc cho Hydra, cho nên chúng ta cần phải biết quan hệ giữa bọn họ và Hydra, vậy nên.. Cháu hiểu......"

Nghe vậy, Lily cũng không khổ sở, cô nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cô, chỉ cần cuối cùng có thể đưa bọn họ về, đã quá tốt.

Giống như lúc đó Thor kiên trì chỉ có Asgard mới có thể trừng phạt Loki, cô cho rằng chỉ có người biến dị mới có thể xử trí người biến dị.

Không hiểu sao khi nghĩ tới Loki, cô lại nhớ đến bộ dáng như yêu tinh của anh, ngây người.

Thân máy bay đột nhiên rung kịch liệt, Natasha hạ máy bay ở một mảnh đất trống, nơi này cách xa chiến trường, cũng có thể coi là nơi ẩn nấp.

"Chúng ta đi!"

Từ máy bay xuống, ba người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Đây là lần đầu tiên Jean tham gia vào hành động như vậy, hơi khẩn trương.

Lily giữ chặt tay cô, không nói gì, qua tư tưởng giao lưu với cô.

"Lát nữa chị đứng bên chờ em, em giải quyết người biến dị hệ tốc độ trước, hai người bọn họ hành động cùng nhau, một người xảy ra chuyện thì người kia sẽ không yên lặng, sau khi em dẫn người đó ra thì chị động thủ."

Jean nghiêm túc gật đầu, hai người sánh vai tiến vào rừng sâu, đeo tai nghe Natasha giao cho họ vào. Tại nghe vừa bật lập tức đăng nhập vào hệ thống truyền tin của nhóm Avengers.

"Lily? Nghe được không?"

Giọng nam trầm ổn lọt vào tai, là Captain.

"Vâng, nghe được, cháu, Jean và Natasha đang ở cùng nhau, hai người biến dị kia đâu?"

"FUCK! Chúng ta cũng không biết chính xác bọn họ đang ở đâu, tốc độ di chuyển của họ quá nhanh!"

Giọng nói tức muốn hộc máu này là của Tony, anh bị hai người biến dị kia hành không nhẹ.

Lily thấy Captain nghiêm túc đứng đắn: "Tony, ngôn ngữ! Ở đây có trẻ em!"

"Ôi chúa, đám các người nghe thấy Cap nói gì không? Lúc này cậu ta vẫn muốn tôi chú ý ngôn ngữ! Ha!"

Nghe vậy thôi Lily cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng bất đắc dĩ trợn trắng mắt của Tony, khỏi khẽ cười một tiếng.

Tuy nói vậy nhưng Tony cũng chú ý lời nói của mình, anh không muốn bị chụp mũ dạy hư trẻ em, huống chi đây còn là con gái bảo bối của giáo sư X.

Đột nhiên, Lily cảm giác có người nhanh chóng di chuyển đến đây, cô thủ thế với Jean: "Người biến dị đang ở đây, mọi người mau chóng tấn công"

Giọng nói lo lắng của Captain truyền qua tai nghe: "Các cháu có thể chứ, bọn họ rất khó đối phó!"

"Giao cho bọn cháu, yên tâm, khẳng định thành công đưa bọn họ về!"

Lily cảm thấy mục tiêu càng ngày càng gần, im lặng, tầm mắt nhìn sang bên trái tìm kiếm. Một lát sau, một thiếu niên có mái tóc màu hoa râm xuất hiện dưới gốc đại thụ cách cô không xa. Lily kinh ngạc, cậu rất trẻ, chỉ khoảng tuổi của cô, trên mặt còn mang theo non nớt và ngây ngô.

Người như vậy, Lily không tin sẽ là đặc công của Hydra, nhưng hành động của cậu lại ngăn cản Avengers.

Thấy cậu nháy mắt từ rừng cây bên này vọt đang đầu nên kia, hẳn cậu là người biến dị hệ tốc độ. Lily và Jean liếc mắt nhìn nhau, thong dong đi ra ngoài.

"Hi!"

Chàng trai kia nâng cao đề phòng, đến lúc cậu phát hiện người gọi cậu là một cô gái nhuyễn manh đáng yêu, ngốc luôn. Cô có vẻ còn nhỏ hơn cậu, còn mặc trang phục bảo vệ HelloKitty màu trắng.

Thành viên của Avengers đều nhìn ngu như vậy? Không giống những người đó nói chút nào a.

Pietro Maximoff có hai nguyên tắc trong đời: kính già và yêu trẻ.

Giờ trước mặt cậu là một cô gái nhỏ xinh xắn, bảo cậu xuống tay kiểu gì???

Lúc cậu đang rối rắm, người bên cạnh đã nói chuyện.

"Anh là người biến dị? Hệ tốc độ?"

Sau đó, Pietro thấy cô gái nhỏ xòe tay ra, điện lưu màu xanh vờn quanh người cô.

"Không khéo, tôi cũng vậy nha!"

Cô mỉm cười ngọt ngào, mái tóc vàng dưới ánh nắng càng thêm loá mắt.

Pietro không tự giác ngây người, lúc hồi thần đã thấy cô gái nhỏ lao đến trước mặt mình.

Nhưng cậu không lo lắng, bởi không ai theo kịp tốc độ của cậu, cậu có thể hoàn mỹ tránh né mọi... Công kích!!!

Kỳ quái! Cô gái nhỏ có thể đánh trúng mình khi mình di chuyển tốc độ cao!!

Xoa bả vai tê dại, Pietro cảm thấy khó tin, chuyện này không thể xảy ra, không ai có thể theo kịp tốc độ của cậu!

Cậu không thể dễ dàng tấn công vì cô được lôi điện vây quanh.

Pietro nhanh chóng di chuyển, vừa rồi chắc chắn chỉ là trùng hợp. Lúc cậu đang tự an ủi mình, Lily đã đánh tới mặt cậu, cậu kinh ngạc không kịp né tránh té ngã trên mặt đất.

Tổn thọ! Lật xe! Cậu bị một cô gái nhỏ hơn cậu đánh bay! Cô có thể chuẩn xác tính toán đường đi của cậu! Cậu sống mười chín năm rồi mà không ai có thể nhéo cậu một cái luôn đấy!

Cậu là tiểu thiên sứ Quicksilver a! Tốc độ siêu âm tiểu thiên sứ!

Nhìn thiếu niên tóc bạc che lại mặt bị đánh nằm trên mặt đất rầm rì, Lily cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống đè lại ngực cậu để ngừa cậu chạy trốn. Giờ chỉ cần nghĩ cách dẫn người còn lại ra là được rồi.

"Giờ có thể nói chuyện một chút không?"

Pietro cảnh giác nhìn cô, nội tâm lại đang dao động.

Em gái ơi, chúng ta không đánh nữa, về nhà thôi, không cần tìm ba ba nữa luôn, anh bị kinh hách, thế giới này quá hung tàn, huhu!

Nếu Lily biết suy nghĩ của cậu này giờ, nhất định sẽ cười cậu không chút lưu tình.

"Nói cho tôi biết, tên của anh là gì?"

Đối với đồng loại, lại còn là một thiếu niên non nớt, Lily tự nhiên là ôn nhu dễ gần.

Cô cười ngọt. Nếu không phải vừa bị cô nàng một đấm đánh ngã, Pietro nhất định sẽ cảm thấy đây là em gái nhỏ trộm trốn khỏi trường học lạc đến nơi này.

Cậu vô cùng đáng thương cắn chặt môi dưới, bày ra bộ dáng không hợp tác.

Lily dần mất kiên nhẫn, cứ thế này cũng không được, vậy thì bắt họ về trước rồi lại thẩm vấn vậy, dù sao có Jean ở đây, bọn họ muốn biết cái gì cũng được.

"Nếu anh không hợp tác, tôi sẽ không khách khí."

Pietro thấy cô gái nhỏ không kiên nhẫn, trong lòng lộp bộp, lúc cậu định phản kháng, cô đã phóng điện lưu mãnh liệt giật cậu hôn mê.

Lúc này, người của Hydra cũng phát hiện ra các cô, các binh lính kết đội chạy về nơi này.

Một "Viên đạn" bắn tới, Lily lắc mình tránh đi, "Viên đạn" kia bắn trúng cây, đốt cháy phần lớn vỏ cây.

Lily kéo Pietro đang ngất xỉu đến chỗ Jean và Natasha ẩn trốn.

"Hai người đưa anh ta về máy bay trước đi, cháu đi giải quyết đám lâu la của Hydra."

Nói xong cô triệu tới vài đạo lôi điện thô tráng, đánh nổ tung mấy chiếc xe tăng cách đó không xa.

Natasha thấy lực công kích của Lily mạnh hơn trước nhiều, cũng thả lỏng, cùng Jean nâng Pietro lên, nhanh chóng về máy bay chiến đấu.

Mà Lily, hoạt động tay chân một chút, chuẩn bị đại triển thân thủ.

Trên người cô mang theo điện quang lóa mắt, đột nhiên vọt vào đám người, giống như một con hổ nhảy vào giữa bầy linh dương, một móng vuốt đã giải quyết được rất nhiều người.

Vài phút sau, khu vực này đã bị cô dọn dẹp sạch sẽ, binh lính của Hydra run rẩy té xỉu trên mặt đất, những người này có lẽ còn có tác dụng với kế hoạch tình báo của nhóm Avengers nên cô không giết họ.

Lúc Lily bóp eo nghĩ cách dẫn người biến dị còn lại ra ngoài, không chú ý một thân ảnh màu đỏ sậm đang tiến lại gần cô từ phía sau.

Đó là cái cô gái trẻ, khuôn mặt khá giống Pietro, cô ấy lặng yên vô tức tới gần Lily, ngón tay nhảy múa, ma pháp hỗn loạn như khói len lỏi vào trong đầu Lily.

Lúc Lily cảm nhận được cô ấy chỉ kịp dùng tay nhiễm điện đẩy cô ấy ra, nhưng ma pháp đã tàn phá ý thức của cô, khiến cô bắt đầu mơ hồ.

Wanda Maximoff đứng cạnh cô gái dễ dàng đánh ngã anh trai mình, nhìn cô lâm vào ảo cảnh do ma pháp của mình tạo ra, nó sẽ làm cô ta nhớ lại ký ức thống khổ nhất. Dám bắt Pietro, cô không ngại để cô ta nếm mùi đau khổ.

Lúc này, Lily không thể nhìn thấy cô gái phẫn hận, cô đang nhớ lại lúc cô chưa gặp Charles và Erik, thống khổ mà cha mẹ ruột cô gây ra.

Trong ảo cảnh, cô trở về năm sáu tuổi ấy, rõ ràng khi đó cô vẫn là viên minh châu được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, nhưng sau khi cô thức tỉnh gen biến dị, cha mẹ bắt đầu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô, cũng không còn thân mật với cô. Bọn họ không biết, với một đứa bé sáu tuổi, không được cha mẹ yêu thương là cực kỳ đau khổ.

Lúc cô chơi cùng những đứa trẻ trong khu vô ý làm một cậu bé giật điện bị thương, cô nghĩ mình đã sớm quên, nhưng lúc này, mỗi một chi tiết, cô đều nhớ rất rõ ràng.

Cô nhìn vợ chồng hàng xóm ôm chặt cậu bé đang gào thét vào lòng, phẫn hận mắng cô "Quái vật", bảo cô cút đi.

Cô nghĩ sau khi cha mẹ đến cũng sẽ ôm cô vào lòng, nói cô không phải quái vật mà là bảo bối của họ.

Nhưng mọi chuyện không xảy ra như vậy, bố mẹ không nói gì đưa cô về, họ không phạt cô cũng không dám tới gần cô, sợ giống cậu bé kia bị điện giật. Lúc đó, cô còn nhỏ chưa thể khống chế năng lực của mình.

Cô chỉ bị nhốt trong phòng mình, nghe cha mẹ lên kế hoạch đưa cô đến cô nhi viện, lên kế hoạch sinh một đứa con khác.

Lúc cô chính tai nghe thấy cha mẹ nói cô là "Quái vật", trái tim của cô rét lạnh.

Thì ra trong mắt họ, cô là một con quái vật khiến người khác e ngại, cô là người bọn họ có thể tùy thời bỏ rơi.

Ký ức bị chôn sâu bị cô cố ý quên đi bộ đào lên, mang đến khổ sở gấp bội.

Hốc mắt Lily hồng lên, hoảng hốt đứng ở trong rừng, thân hình nhỏ xinh đứng ở bãi đất trống càng có vẻ tịch liêu yếu ớt.

Cách đó không xa, một binh sĩ dần khôi phục thần trí, gã lặng lẽ nhấc vũ khí đã rơi xuống dưới đất lên, họng súng nhắm thẳng vào Lily đang thất thần.

Natasha vội vàng trở về thấy tình huống như vậy, sợ hãi.

"Không cần!"

Nhưng khoảng cách của các cô với Lily quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính kia nhắm chuẩn ngực Lily, bóp cò súng.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu lục đậm ôm lấy Lily, dịch chuyển đến chỗ khác, né tránh một kích trí mạng này.

Người nọ mặc trường bào màu lục đậm, chiến giáp vàng hoa lệ mà lạnh băng, bóng anh kéo dài trên mặt đất hoà cùng với bóng của Lily, hợp thành một.

Thấy có người chi viện, Jean cũng không quên nhiệm vụ hàng đầu của mình, lập tức sử dụng cảm ứng tâm linh tìm ra cô gái biến dị kia, điều khiển cô ấy đi lại gần mình, sau đó Natasha đánh xỉu cô ấy.

Nhưng mọi người không có thời gian quản cô ấy mà nhanh chóng đến gần Lily.

Nhìn thấy người đàn ông đang ôm Lily vào lòng, Natasha không thể tin tưởng kinh hô: "Loki?!"

Lúc Natasha và Jean hét lớn "Không cần", những Avenger khác cũng đoán được bên này xảy ra chuyện, nhanh chóng giải quyết phía mình xong chạy đến chỗ các cô, mà lúc này tiếng kinh hô của Natasha nháy mắt làm tai nghe nổ.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Thor, "Cô nói cái gì? Loki? Không thể nào! Loki còn đang ở địa lao của Asgard!"

Sau đó là Tony phẫn hận hô to gọi nhỏ: "Biết ngay là Thor không đáng tin cậy! Con nai con Bambi kia chạy ra mấy lần rồi? Hắn lại tới Trái Đất làm gì?"

Cuối cùng là Steve, anh là người trầm ổn nhất, "Loki? Hắn ở đâu? Hắn tập kích mọi người sao?"

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm Natasha không rảnh đi bận tâm câu hỏi mà mấy người mồm năm miệng mười đặt ra, bởi vì chuyện đang diễn ra trước mặt cô quá mức quỷ dị, vượt qua cả phạm vi nhận thức của cô.

Loki xiết chặt Lily vào lòng, trái tim của anh giờ còn đập nhanh, anh vừa dùng ma pháp tìm thấy cô liền nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Anh không dám tưởng tượng nếu cục lông vàng nhà anh bị vũ khí có lực sát thương cực lớn đó bắn trúng sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh nghĩ dù anh bị bắn trúng cũng không muốn Lily bị thương, cảm giác sợ hãi cô bị thương này, là bằng chứng chứng minh anh đã thật sự thích cô đi, không ngờ, một vị thần Lừa Lọc quỷ kế đa đoan như anh sẽ mất đi trái tim trong kế hoạch báo thù này.

Anh vẫn còn sợ hãi, cúi đầu nhìn người trong lòng. Đôi mắt to ảm đạm không ánh sáng, khóe mắt đỏ bừng giống như sắp khóc đến nơi, trên mặt không còn vui tươi như ngày xưa, yếu ớt như một búp bê sứ, cả người run nhẹ, giống như bị yểm.

Loki nhăn chặt mày, ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng như trời trồng: "Em ấy bị làm sao đây?"

Lời tác giả:

Loki mặt ngạo kiều: Hôm nay tiến một bước xa trên con đường truy thê nha!