Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen



“Hầy, may mà mình đuổi kịp.” Vân Tử Lăng vội thở phào nhẹ nhõm.

Bệnh viện lớn này đơn giản là đông như kiến vỡ tổ, mặc dù có tận bảy tám cái thang máy.

Nhưng thang máy có nhiều thế nào cũng vô dụng, vì người qua lại chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Lúc nãy cô xuống lầu, phải đợi hơn mười phút đồng hồ, lại còn phải cắn răng chen chúc thì mới đến được lầu một.

Nhưng bây giờ cô chen vào được rồi, quá là may mắn.

Nhưng có một điều không ai ngờ được, đó là càng lúc càng có nhiều người đến.

Vân Tử Lăng chỉ có thể lùi về phía sau, nhưng đột nhiên đụng phải một thân thể cứng rắn.

Không hiểu sao, cô cảm thấy một con ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến.

Cô cau mày, đang định quay đầu nhìn một chút.

Nhưng ai ngờ được, chỉ ‘đinh’ một tiếng, thang máy đã dừng lại.

Trong phút chốc, bên trong tối như hũ nút.

“Ahhhh, có chuyện gì vậy?” Trong thang máy truyền ra tiếng hét chói tai.

“Thang máy bị kẹt rồi.”

“A a a, tôi sợ quá.”

“Ồn muốn chết, câm giùm đi. ”

“Đừng có la nữa, gọi điện thoại, bấm chuông đi!”

Có người phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra soi sáng buồng thang máy rồi ấn nút chuông báo động.

Trong tích tắc, có một giọng nói từ bên trong truyền ra.

“Mọi người đừng hoảng loạn, chúng tôi lập tức cho người đi bảo trì, mọi người bình tĩnh một chút, sẽ xong ngay thôi.” Trong loa thang máy truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng trấn an.

Lúc này mọi người đều im lặng, nhưng những tiếng càu nhàu than thở vẫn tiếp tục lởn vởn bên tai.

“Tổng giám đốc Hoắc…” Quách Sở Tiêu cau mày, giọng nói hạ xuống thật thấp, trong lòng có hơi lo lắng.

“Không sao.” Giọng người đàn ông lạnh nhạt vang lên.

Vân Tử Lăng đứng phía trước lập tức cau mày, vừa nãy cô còn tưởng rằng mình may mắn, nhưng tại sao lại xui xẻo như vậy…

Nhưng điều không may nhất là có người ở phía trước đẩy cô vào: “Xích vào trong chút đi, tôi sắp dán lên cửa rồi.”

“A…” Người dùng sức rất mạnh, đẩy mạnh một cái, Vân Tử Lăng đột nhiên bị đẩy về phía sau, đụng phải người ai đó.

“Chú ơi, chú chậm tí ạ!” Giọng Vân Tử Lăng rất là bực bội.

Thang máy này đã nhỏ rồi mà ông ta còn đùn đẩy, ủa làm vậy ai chơi lại!

“Cô giẫm lên chân tôi.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.

Vân Tử Lăng sững sờ, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng xung quanh tối đến mức không nhìn thấy gì, cô hoảng sợ, vội vàng rụt chân lại.

Thảo nào, chẳng trách, vừa rồi cô có cảm giác chân kê vào cái gì đó…

“Dạ, dạ, tôi xin lỗi.” Vân Tử Lăng muốn cúi người xin lỗi, nhưng mà chỗ này đông như nêm cối, căn bản là không xoay người được.

Nhưng mà giọng của người đàn ông này sao quen quá!

Cô đã nghe thấy ở đâu nhỉ?

“Cẩn thận.” Đột nhiên, người đàn ông đó dường như có đôi mắt nhìn được trong bóng tối anh ta vươn tay phải ra, choàng qua bả vai cô.

Thang máy rung lên, kêu ‘loảng xoảng’ một tiếng.

“A…” Đủ loại tiếng hét chói tai liên tiếp kêu lên.

“Mọi người đừng sợ, thang máy đang được bảo trì, sẽ xong ngay đây.” Một giọng nói trấn an lòng người phát ra từ loa.

“Cảm ơn, cảm ơn …” Vân Tử Lăng thực sự rất sợ.

Người đàn ông không hề đổi sắc mặt, anh vừa định buông cô ra thì đột nhiên hơi nhíu mày.

“Ừm, anh, anh có thể buông tôi ra…”

Tuy rằng lúc nãy Vân Tử Lăng rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, nhưng đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt ôm lấy bả vai thì vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Đừng nhúc nhích!”

“Hả?” Vân Tử Lăng sửng sốt, đừng nhúc nhích, thang máy lại có vấn đề gì sao?

Nhưng giây tiếp theo, một hơi thở ấm áp đột nhiên truyền đến bên tai cô.

“Mùi trên người cô rất quen…”

“Hả, anh nói cái gì…”

“Mùi hương rất thanh khiết, đặc biệt…”

‘Mùi hương rất thanh khiết, đặc biệt dễ chịu…’

Trong tích tắc, cô cứng đơ như tượng.

Giọng nói này…

Câu nói này…

Rất có thể là…

Đúng…

Chính là anh ta!