Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 150: Cháu yêu chú



"Tôi muốn tham quan phòng học và phòng ngủ, có được không?" Anh đã xem qua bên ngoài trường mẫu giáo, rất lớn rất đẹp, hơn nữa các phương tiện đều rất đầy đủ.

Đặc biệt là cách đó không xa có tới mười mấy cầu trượt, cho dù các bạn nhỏ trong cả trường mẫu giáo đều ra chơi, vẫn đủ cho chúng chơi.

"Được chứ! Ngài Hạ đã đích thân đưa cháu tới, chúng tôi sẽ phân cho cháu vào lớp A. Các ngài cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc cháu tốt nhất."

"Cảm ơn." Tô Nhược Hân nói xong lại nhìn về phía Chúc Hứa vẫy tay: “Chúc Hứa, mau tới đây, chúng ta cùng đi xem phòng học và phòng ngủ thôi."

"Vâng ạ." Cậu bé đáp một tiếng, sau đó hưng phấn trượt từ trên cầu trượt xuống, vui vẻ chạy về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân: “Chú Hạ, dì út, chơi cầu trượt rất vui, Hứa Hứa rất thích."

"Thích thì tốt rồi. Chúng ta đi xem phòng học thôi."

"Được ạ, dì út dẫn cháu." Cậu bé nói xong, một tay nắm lấy tay Tô Nhược Hân, một tay khác đương nhiên là nắm tay Hạ Thiên Tường rồi.

Thật ra hơi bẩn.

Cậu bé chơi lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có vết bẩn. Lúc Tô Nhược Hân nhìn thấy, còn đang suy nghĩ xem Hạ Thiên Tường có thể từ chối nắm tay Chúc Hứa không, không ngờ anh lại mặc cho Chúc Hứa nắm tay, đi theo hiệu trưởng về phía phòng học.

Cho dù hiệu trưởng Phương đi phía trước, chẳng qua lúc này hơi bối rối.

Chính vì cách gọi chú Hạ và dì út kia của Chúc Hứa. Cô ta biết tên của đứa trẻ là Chúc Hứa.

Không ngờ ba người trông giống một nhà này tới trường mẫu giáo khảo sát chẳng những có ba họ khác nhau, cách xưng hô cũng hơi kỳ lạ.

Cô ta hơi do dự rồi lập tức 'hiểu rõ'.

Vừa rồi, lúc cô ta gọi ngài Hạ, mợ Hạ, hai người lớn đều không phản đối.

Đó chính là ngầm đồng ý với cách gọi này.

Xem ra, đứa nhỏ này chắc là con riêng.

Hơn nữa, vì không để người khác chú ý, còn cố ý dùng một họ không theo ba cũng không theo mẹ như vậy, hẳn đã suy tính rất nhiều.

Xem ra nhà họ Hạ không chấp nhận cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp này.

Cho dù trông cô rất xinh đẹp, đáng yêu, nhưng có thể không môn đăng hộ đối với cậu Hạ.

Đúng là đáng tiếc, còn trẻ như vậy lại thành người phụ nữ trong bóng tối của Hạ Thiên Tường.

Nhưng cho dù cô ở trong bóng tối, đứa trẻ cũng là con ngoài giá thú, nhưng cô ta vẫn không thể đắc tội được.

Hễ là người có quan hệ dính dáng tới nhà họ Hạ, đều là cấp bậc tổ tông.

Cô ta nghĩ tới đây, ân cần nói: "Cháu thật giống cậu Hạ, chắc hẳn cũng rất thông minh. Cháu vào trường mẫu giáo của chúng tôi, sau này sẽ là trụ cột trong lớp, không ai dám bắt nạt cháu đâu."

Ai dám bắt nạt đứa nhỏ này, đều không qua được cửa của cô ta.

Con của cậu Hạ thì phải che chở.

"Nó hơi nghịch ngợm, chẳng qua rất hiểu chuyện. Chỉ cần không chọc nó thì nó cũng sẽ không chọc người khác. Bằng không, khó mà nói được." Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại vô cùng lạnh lùng.

Dường như đang nói, nếu ai dám chọc vào Chúc Hứa cũng chính là chọc anh, hậu quả khó có thể nói được.

Về phần khó nói thế nào thì tự mình hiểu.

"Vâng, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn, không nghịch ngợm. Sẽ không ai dám bắt nạt đứa trẻ như vậy đâu." Hiệu trưởng Phương bảo đảm hết lần này đến lần khác.

Nếu Hạ Thiên Tường đưa con vào trường mẫu giáo này của cô ta, vậy sau này không chỉ là học phí của đứa nhỏ này, còn có tiền quyên tặng lũ lượt kéo tới.

Có người nói, đại gia giống như Hạ Thiên Tường tùy tiện quyên tặng một lần đều hơn ba mươi tỷ.

Đó không phải là con số nhỏ mà là một khoản tiền lớn đối với trường mẫu giáo như bọn họ.

Mấy người vào phòng, đúng lúc sắp tan học, đám trẻ đang hoạt động tự do.

Hơn mười mấy đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy hiệu trưởng Phương dẫn người vào, có một bạn nhỏ lễ phép chào trước: "Chào chú thím, chào bạn nhỏ."

Được rồi, chú thím là không để ý lại ghép Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thành một đôi.

Tô Nhược Hân cũng lười giải thích.

Dù sao từ đầu tới cuối, mọi người đều nhận định như vậy, nếu giải thích lại có cảm giác như càng bôi càng đen.

Chờ sau này cô lấy ra chứng nhận thân phận của ba người, chứng minh cô không liên quan đến Hạ Thiên Tường là được rồi.

"Tiểu Hứa, cháu đi chơi với bạn nhỏ một lát, cô chú đi thăm các phòng khác rồi sẽ ra."

"Vâng." Chúc Hứa đứng tại chỗ liếc nhìn mười mấy bạn nhỏ xa lạ trước mặt, cậu bé có hơi hâm mộ.

Cho dù đồng phục trường thống nhất không đẹp bằng bộ quần áo đang mặc trên người do Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân mua cho cậu bé, nhưng những bạn nhỏ đó đều mặc giống nhau, trông rất đẹp mắt.

Cậu bé cũng muốn lập tức có nhiều bạn nhỏ như vậy.

Chơi với nhau thật tốt.

Một cô bé bước tới: “Bạn tên gì vậy?"

"Chúc Hứa."

"Vậy bạn tới chơi với bọn mình đi."

Tô Nhược Hân trơ mắt nhìn cô bé kéo Chúc Hứa đi, lúc này mới đi theo Hạ Thiên Tường tham quan phòng khác.

Không thể không nói, Hạ Thiên Tường rất để tâm tới trường mẫu giáo của Chúc Hứa.

Đầu tiên là cho người thăm dò tình hình ở đây trước, xác định nhà trẻ này, sau đó lại khảo sát thực tế, cuối cùng mới quyết định.

Anh vì trường mẫu giáo của Chúc Hứa mà có thể làm đến mức này, Tô Nhược Hân thật sự rất cảm kích.

Dù sao, anh và Chúc Hứa là hai người hoàn toàn không liên quan.

Hơn nữa, chuyện nhỏ như vậy, anh chỉ cần căn dặn cấp dưới một câu, sau đó có thể hoàn toàn mặc kệ, không để ý tới.

Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.

"Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi." Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.

Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.

Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?"

"Được chứ."

"Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú."

"Vậy còn dì thì sao?" Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.

"Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út." Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết."

Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai. Xi𝗇‎ ủ𝗇g‎ hộ‎ chú𝗇g‎ 𝘵ôi‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ 𝒯‎ r‎ 𝗨‎ m‎ 𝘵‎ r‎ 𝑢‎ y‎ ệ‎ 𝗇.𝚟𝗇‎ ‎ ﹍

Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được mấy ngày, còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm. Chờ tín hiệu tốt, chúng ta sẽ liên lạc sau."

"Vậy chỉ cần dì út liên lạc được với mẹ cháu, nhất định phải nói cho mẹ cháu biết là cháu sắp tới trường mẫu giáo, còn ở căn phòng lớn, còn có một cái giường thật thoải mái và dễ chịu đấy." Cậu bé vui vẻ nói những điều này, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường lại nói: "Cháu còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, đều là chú Hạ tặng."

Tô Nhược Hân nghe câu phía sau thì liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.

Người đàn ông này đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Số đồ chơi đầu tiên mà Chúc Hứa nhận được đúng là do Hạ Thiên Tường tặng.

Còn đồ chơi nhận được sau khi đi siêu thị về căn bản không phải do Hạ Thiên Tường tặng...