Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 3: Gặp gỡ



“Tiểu thư, ngài lại làm gì vậy?”

“Tiểu thư, muôi tìm thấy thứ này nè đẹp không!”

“Tiểu thư, chúng ta nên làm gì để phát tài đây?”

“A Tú, sau khi ta làm xong việc mình cần làm sẽ quay trở lại đọn muội.”

“Giết....”

“A a a a a.”

Người nằm trên giường giậc mình bật dậy, mồ hôi tuôn ra khắp người, khuôn mặt đỏ bừng vì bị sốt cốt, hơi thở ồ ồ đầy khó khăn.

“Hộc, hộc hộc.” Cô hoảng sợ mở bừng mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, dưới mông lại có thứ gì mềm mềm, trên người cũng là cái gì đó rất ấm áp rất mềm mại.

“Đây, đây là đâu... Không, không phải ta chết rồi sao?” Cô lầm bầm kinh ngạc đưa tay sờ soạn khắp nơi “Chẳng lẽ đây là bên dưới vực thẳm?”

“Không... không thể nào chẳng lẽ đây là nơi khi người ta chết sẽ đến sao, mềm mềm mại mại thật thoải mái.” Cô mỉm cười sau đó trượt người nằm lại lên giường, nếu như cô chết rồi thì cần suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ tận thưởng vậy.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô cảnh giác mở to mắt đưa tay vào tay áo nhưng lại không sờ thấy thanh kiếm của mình, cuối cùng cô chỉ có thể nhảy xuống giường đi lại gần cửa.

Cánh cửa phòng mở ra, bão mẩu bước vào nhìn lên giường lại không thấy ai cả khiến bà kinh hãi mà xoay người: "Người đâu rồi?"

Cô híp mắt nhanh chóng nhảy ra ghìm lại cổ bảo mẫu trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"

"Tôi... Tôi... Tôi là bảo... Bảo mẫu..." Bảo mẫu hoảng sợ mà lắp bắp nói.

"Bảo mẫu?" Cô nghi ngờ lặp lại "Bảo mẫu là gì?"

"Là... Là người chăm... Chăn sóc cho thiếu.. thiếu gia." Bảo mẫu tuy khó hiểu nhưng bà vẫn lắp bắp giải thích.

Cô nghe vậy liền hiểu. Đây chắc là nhũ nương của người sống ở đây, vậy nơi này không phải là bên dưới vực thẵm rồi!

"Tiểu... Tiểu thư có thể buông... Buông tôi ra không?" Bảo mẫu lắp bắp cầu xin, hai chân run rẩy như muốn khụy xuống.

Cô nghe vậy liền thoáng buông tay, dù sao cô cũng đã xem thử mạch tượng của bà, rõ ràng người này không hề có nội lực, nếu đã như vậy thì không quá đáng ngại.

Bảo mẫu được cô thả ra liền khụy xuống đất, bởi vì sợ hãi mà không ngừng thở hồng hộc.

"Xin lỗi vị phu nhân này." Cô ấy náy nhìn bà xin lỗi.

"Không... Không sao." Bảo mẫu lắc đầu nói.

"Không biết nơi này là đâu vậy ạ?" Cô khẽ hỏi, chỉ cần nhìn căn phòng này thôi cô cũng biết nơi này không giống với nơi cô từng sinh sống.

"Thưa... Thưa tiểu thư... Đây là biệt thự của thiếu gia Trần ạ." Bảo mẫu lắp bắp nói.

"Sao ta lại ở đây." Cô nghe xong thì mơ màng, biệt thự là cái gì?

"Hai... Hai ngày trước tiểu thư không biết tại sao lại rớt xuống biệt thự. Thiếu gia không biết cô là ai nhưng nhìn vết thương trên người cô quá nặng nên ngài không báo cho cảnh sát mà để tiểu thư nghỉ lại ở đây để điều dưỡng." Bảo mẫu thấy cô không tiếp tục bóp cổ bà nữa liền hơi bình tĩnh lại mà kể.

"Thì ra là vậy." Cô nghe vậy liền không khỏi nghĩ 'Người này thật tốt bụng'.

"Tôi... Tôi có thể gọi bác sĩ vào khám cho cô không?" Bảo mẫu nhìn cô, thấy vết thương trên người cô bởi vì động tác mạnh vừa rồi mà đã nức ra rồi chảy máu.

"Bác sĩ?" Cô nghi hoặc hỏi nhưng cô không ngăn cản mà gật đầu, nếu như đã thu lưu cô thì những người ở đây chắc là người tốt rồi.

"Vậy tiểu thư lên giường nằm đi ạ, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Bảo mẫu dặn dò rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đi, bà gọi cho bác sĩ sau đó thông báo một tiếng với thiếu gia nhà mình.

Cô nhìn thân ảnh bà biến mất bên ngoài cánh cửa liền đi đến giường ngồi xuống, cô sờ soạng bộ quần áo trên người mình sau đó liền cứng người.

"Đây... Đây không phải là y phục của mình!."

Chất liệu của bộ quần áo này rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với bộ trang phục của cô, sờ vào mềm mại mát mẻ, không những vậy vận động cũng rất thoải mái.

Sắc mặc cô dần dần trở nên trắng bệch, chỉ cần nghĩ có người đã đụng vào cơ thể cô thì không khỏi sợ hãi, từ khi còn nhỏ cô đã được học lễ nghĩa, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như cơ thể của cô đã bị nhìn thấy thì chỉ có thể thành thân với người đó mà thôi, nếu không cô không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.

"Tiểu thư." Bảo mẫu đi vào phòng, sau lưng bà là một người đàn ông mặc một cái áo màu trắng, trên vai là một cái hộp màu trắng kỳ lạ.

Cô phòng bị nhìn người đàn ông đang không ngừng tiến lại gần.

"Đừng đến đây." Cô hét lớn nhảy ra phía sau giường, cả người đều phòng bị "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, xin vị tiên sinh này đừng đến gần ta."

"Hả?" Bác sĩ cùng bảo mẫu kinh ngạc hỏi.

"Đây... Đây là thế nào?" Bác sĩ nhìn bảo mẫu đầy khó hiểu.

Bảo mẫu cũng không biết phải làm sao mà lắc đầu.

Hai người đứng nhìn nhau không biết nên làm gì, nếu như bệnh nhân không chịu phối hợp thì bọn họ cũng không thể làm gì.

Đúng lúc này tiếng bánh xe vang lên, một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm nghị ngồi trên xe lăn được anh Hạo đẩy xe vào.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

"Thiếu gia." Bảo mẫu nhìn anh đến thì thở phào, bà thật sự không biết phải làm sao "Thưa thiếu gia, tiểu thư đây không chiệu cho bác sĩ đến gần."

Cô nghe bảo mẫu gọi người đang ngồi trên cái xe kỳ lạ là thiếu gia liền nhìn chằm chằm anh sau đó hỏi:"Vị tiên sinh này, chàng là người đã cứu ta?"

Nghe cách nói chuyện của cô anh nghi hoặc nhìn sang nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại.

Cô thấy anh gật đầu liền không khỏi nắm chặt tay, cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định "Có thể để bọn họ ra ngoài trước không, ta... Ta có chuyện muốn nói với chàng?"

Anh nhìn cô đầy kỳ lạ. Bảo mẫu nghe cô nói liền lo lắng, biết đến sức mạnh của cô bà không yên tâm để thiếu gia ở một mình với cô.

"Mọi người ra ngoài trước đi." Anh đồng ý mà gật đầu sau đó phất tay để những người khác ra ngoài trước.

Những người khác nhìn nhau tuy không yên tâm nhưng vẫn ra ngoài. Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Cô thấy mọi người đã ra ngoài liền chầm chầm đi đến gần anh, cách anh vài bước chân cô mới ngừng lại. Cô nhìn anh rồi khụy người xuống để có thể ngang tầm với anh.

"Ta là đại tiểu thư của hầu phủ Võ An Tú." Cô giới thiệu rồi dịu dàng hỏi "Không biết chàng là ai."

Anh nhìn cô rồi chậm rãi nói "Ta là Trần Tuấn Phong."

"Tuấn Phong, tên rất hay." Võ An Tú mỉm cười nhìn anh "Chàng là người đã cứu ra, tuy thật sự không phải nhưng chàng có thể nghe ta nói chuyện này hay không."

Trần Tuấn Phong gật gật đầu, anh không biết tại sao mình lại có thể có kiên nhẫn đối với cộ như vậy.

"Vị phu nhân kia có nói chàng là người cứu ta, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân nếu như chàng đã nhìn thấy thân thể của ta thì đời này ta chỉ có thể lây chàng làm phu quân." Võ An Tú dịu dàng nói "Không biết chàng đã có hôn phối hay chưa."

"Cô đang nói gì vậy?" Nghe cô nói xong Trần Tuấn Phong không khỏi sửng sốt, đây là đang ăn bám sao? Sao lại có người muốn trở thành vợ của anh vậy nè.

"Ta đang nói nghiêm túc, nếu như không thể gả cho chàng, vậy thì ta chỉ có thể lấy cái chết để bảo vệ trinh tiết của mình." Võ An Tú nghiêm túc nhìn anh.

Trần Tuấn Phong cau mày nhìn hai chân mình rồi nói: "Cô nhìn xem, tôi là một phế nhân. Nếu như cô lấy tôi thì không phải rất thiệt hồi hay sao."

Anh thở dài cảm thấy cô không phải đang quá nhập tâm vào phim hay sao nên chỉ có thể giải thích: "Thời đại này những cô gái có quyền chọn chồng, dù có nhìn thấy cơ thể cũng không cần phải lấy người đó làm chồng. Cô không cần phải như vậy."

Võ An Tú lắc đầu, nghe anh nói cô hoàn toàn không hiểu nhưng cô cũng không muốn hiểu. Cô cố chấp nói: "Không được! Đời này ta lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Nếu như chàng không lấy ta vậy thì ta sẽ rời đi."

Cô nhìn anh rồi đứng dậy: "Cảm ơn chàng đã cứu ta." Sau đó cô xoay người ánh mắt buồn bã đi ra cửa.

"Khoan đã." Trần Tuấn Phong lên tiếng ngăn cô lại, anh nhớ đến lời cô nói không khỏi cảm thấy mềm lòng không chịu nổi, tuy anh muốn cứng rắn từ chối cô nhưng lại sợ cô thật sự nghĩ luẩn quẩn trong lòng: "Cô có nơi nào để đi không?"

Võ An Tú lắc đầu, cô không biết đây là đâu mà cũng không cần phải biết, nếu như không thể gả cho anh vậy cô chỉ có thể tự sát mà thôi, đây chính là danh tiếng của một cô nương chưa gả đi, không những vậy cô là một đại tiểu thư nhà quan càng không thể để da tộc bị tiếng xấu được.

"Vậy cô cứ ở lại đây đi, trong nhà cũng không có bao nhiêu người." Trần Tuấn Phong nói.

"Cảm ơn chàng, nhưng ta không thể làm vậy được." Võ An Tú lắc đầu cười khổ.

Trần Tuấn Phong nhìn cô cố chấp mà không khỏi đau đầu, anh không biết rốt cuộc cô muốn gì, đây là đóng phim, đóng đến nghiện rồi sao. Nhưng dù cô có đóng tiếp đi nữa anh cũng không thể làm gì.

"Chàng đừng thấy khó xử vì ta nữa, ơn cứu mạng của chàng ta chỉ có thể kiếp sau báo đáp." Võ An Tú mỉm cười nói với anh.

Trần Tuấn Phong nhìn cô, tuy cách nói của cô rất bình thường nhưng khi nó lọt vào tai anh lại như một lời uy hiếp vậy, anh đầu đầu mà xoa xoa trán mình. Cuối cùng chỉ có thể mềm lòng mà đáp ứng:

"Được, được rồi ta lấy cô."

Nhưng lần này Võ An Tú lắc đầu "Chàng không cần làm như vậy, ta không muốn miễn cưỡng ân nhân của mình."

"Không, ta không miễn cưỡng." Trần Vũ Phong lắc đầu nói: "Cô nhìn thấy đấy, ta là một phế nhân không biết đời này có thể lấy vợ được hay không, nếu như cô thật sự muốn gả cho tôi thì đây là thiệt thòi lớn đối với cô."

Nghe anh nói vậy Võ An Tú liền xoay người, lần này anh ngồi trước mặt cô hai tay để lên chân anh dịu dàng nói: "Ta không ngại, chàng là phu quân của ta. Đời này kiếp này sẽ mãi mãi là phu quân của ta."

Nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, bên trong hoàn toàn không có sự khinh thường hoặc thương hại nào Trần Tuấn Phong liền không khỏi bật hốt: "Nàng chấp nhận làm vợ của ta chứ?"

"Vợ?" Võ An Tú khó hiểu mà nhắc lại.

Trần Tuấn Phong bất lực mà nhíu mày, đây thực sự là diễn đến nghiện sao "Cô thật sự không hiểu?"

Võ An Tú lắc đầu, thấy anh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô liền phòng mặt nói "Ta thật sự không hiểu mà."

"Cô đến từ đâu." Trần Tuấn Phong hỏi

"An triều."

Trần Vũ Phong nghi hoặc mà lặp lại: "An triều?" Nghe thật xa lạ, hình như anh chưa từng nghe thấy triều đại nào có tên này ca, anh cứ nghỉ cô bịa ra liền tiếp tục hỏi:

"Trước khi gặp tôi, em ở đâu." Lần này anh hỏi thẳng.

"Ta bị truy sát." Võ An Tú nhìn anh rồi kể lại chuyện trước khi cô ngất xỉu.

"Đây... Đây là đang đóng phim kiếm hiệp sao." Trần Tuấn Phong nghe xong mà kinh hãi, anh là quân nhân còn không thể một địch năm mươi, một cô gái yếu ớt như cô lại bị năm mươi người truy sát, nhưng sau đó anh lại cảm thấy có một chuyện rất phi lý: "Cô nói mình nhảy xuống vực."

"Đúng vậy, ta biết mình không thể sống được. Để bọn chúng giết thì thà rằng ta tự mình nhảy." Võ An Tú gật đầu đầy kêu ngạo. Những người tập võ công như cô thà tự sát cũng không để người khác sỉ nhục mình.

Đến lúc này Trần Tuấn Phong cũng không biết phải nói gì, chẳng lẽ cô thật sự diễn đến nghiện sao. Nhưng mỗi câu cô nói hoàn toàn không có chút sơ hở nào, anh không thể không bắt bẻ được gì cả.

Võ An Tú nhìn thấy sự nghi ngờ của anh, cô có thể biết anh không tin tưởng mình, tuy cô không biết rốt cuộc nơi này là sao, những người khác là ai, nhưng nhìn thấy đồ vật trong phòng này, nhìn thấy quần áo trên người bọn họ cô liền biết hai người không phải sinh sống cùng một nơi.

"Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh cảm nhận được nội lực của tôi." Cô đưa tay lên trước mặt anh.

Trần Tuấn Phong nhìn cô rồi để tay mình lên tay cô, tuy anh không tin nhưng cũng không phản đối đề nghị của cô.

Võ An Tú mỉm cười rồi truyền nội lực của mình qua, cảm giác tê dại chạy dọc từ bàn tay rồi lan ra khắp người anh, đến cả đôi chân đã mất cảm giác của anh cũng cảm thấy một luồn điện kỳ lạ.

"Đây... Đây..." Trần Tuấn Phong lắp bắp nói, anh hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của mình.

Võ An Tú ngừng lại sau đó buông tay anh ra mỉm cười: "Từ nhỏ tôi đã học võ, luyện nội công."

Lần này Trần Tuấn Phong hoàn toàn không thể phủ nhận được nữa, những lời cô nói thật sự là sự thật. Cô không nói dối anh, cũng không phải đang diễn cho anh xem, mà cô thực sự là một người đến từ một đất nước nào đó tên là Đinh triều.