Cờ Vua Trong Hầm Ngục

Chương 13: Trời cao đất rộng



Há hốc mồm trước hành động và lời nói ngông cuồng của David, mọi người không thể tin gã thanh niên nhút nhát luôn ngồi ở cuối gốc giảng đường hay cúp môn hôm nay lại có thái độ ngang ngược như thế.

Một số thanh niên cũng khá giống David, nhút nhát ngồi 1 gốc nhìn đến, trong lòng thầm kêu lên:"Dương. Cậu ngầu lắm...".

Vũ trợn to mắt nhìn, sau đó bật cười thật lớn:"Hahaaa... Ai cho cậu tự tin đó vậy Dương?".

"Khà khà... Ranh con như cậu còn chưa đủ tư cách đâu!" Nhún vai mấy cái, David giễu cợt.

"THẰNG CHÓ NÀY..." Tức giận mất khôn, Vũ túm lấy áo David tính đấm.

"Vũ, cậu làm gì vậy?" Linh hoảng hốt cầm tay Vũ can ngăn.

Đang nhìn qua Linh nắm tay mình, đột nhiên bàn tay nắm cổ David của Vũ chợt đau nhói, gã hét lên một tiếng đau đớn.

Bàn tay David lúc này hơi vận lực đã khiến Vũ khóc thành tiếng, hiện tại gã đã là Player level 10, vượt xa con người có thể tưởng tượng, công tử như Vũ thì làm sao so sánh đây?

Cứng đờ trước thân hình cân đối của David, lúc này hắn mới nhận ra người thanh niên mình hay bắt nạt giờ đã khác trước, không biết nếu thật sự đánh nhau, mình có ăn nổi nó không.

Nhưng lúc này David đang cầm lấy cổ tay hắn siết chặt thật đau, Vũ khẳng định ăn L... Rồi!

"Hả? Dở thói côn đồ à?" Khuôn mặt ra kiểu giang hồ mõm, David dí vào mặt Vũ khiến gã sợ hãi lùi ra sau ôm lấy cánh tay.

Mồ hôi trên trán Vũ chảy ròng rã, nội tâm hắn thầm nói:"Đuỵt... Thằng này nó phát triển muộn à?".

Chẳng thèm để Vũ suy nghĩ, David tiến lên trước xoắn tay áo lên hổ báo:"LÀM SAO? MUỐN ĐẤM NHAU NHƯ 2 NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG?".

"Rồi, tới công chuyện luôn..." Mấy người nhìn cảnh này hô lên.

Thấy mọi chuyện đi quá xa, mọi người chạy tới can ngăn, có mấy đứa đô con về phe Vũ lao lên trước kiếm chuyện:"Ờ THÌ LÀM SAO? THỂ HIỆN GÌ Ở ĐÂY?".

"ĐẤM NHAU KHÔNG BẠN ÊII?" David ngang ngược đụng người vào một gã đô con dẫn đầu cố ra ý khiêu khích.

"CON CHÓ NÀYYY..." Tức giận vì bị chọc tức, thanh niên kia vung nắm đấm trước.

Bốpp---

Chưa kịp vung đấm, gã thanh niên đã té nhào ra bàn bất tỉnh với vô số ánh mắt chứng kiến.

Tốc độ của thằng ngóc kia quá chậm, David chỉ hơi ra lực chút xíu đã đấm bay được một người thanh niên khoẻ mạnh nặng hơn 80kg.

Chưa dừng lại, cậu ta tiếp tục đấm vào mặt 3 người tính lao vào đánh hội mình, khiến cả bọn ôm mặt đau đớn với máu mũi chảy ròng rã kêu rú lên.

Thu lại nắm đấm, khuôn mặt lạnh lùng của David nhìn qua Vũ:"Lần sau bố đấm bỏ mịa mày nhá. Đừng có mà láo!".

Lúc này cả giảng đường không ai dám hó hé thành tiếng, cả đám chỉ biết kinh ngạc theo dõi chuyện vừa rồi đang xảy ra.

"AI DÁM ĐÁNH NHAU TRONG LỚP HỌC?".

Tiếng hét lớn làm cả giảng đường giật mình nhìn qua, lúc này giám thị đã đi đến.

Ông ta kinh hãi nhìn mấy đứa nam sinh ôm cái miệng máu ngồi một gốc, trên bàn còn có cả một người đang bất tỉnh.

Nhìn thấy thái độ David, ông ta liền nhận ra vấn đề:" THẰNG DU CÔN NÀY? DÁM ĐÁNH BẠN HỌC Ở LỚP? TẤT CẢ CÁC EM THEO TÔI LÊN PHÒNG GIÁM THỊ NHANHHH...!!!".

Chủ động xách lỗ tai David đi, thầy giáo chỉ đạo những học sinh khác dẫn người bị thương đi đến phòng y tế sơ cứu.

Mọi chuyện dần lắng xuống khi cả đám đi lên phòng giám thị.

Để lại đám học sinh bàng hoàng bàn tán dữ dội.

...

"Sự việc là như vậy thưa thầy!" Linh giải thích đầu đuôi mọi chuyện.

"Hmmm... Tôi khá thất vọng về trò đấy Vũ. Học sinh xuất sắc như em lại có hành động thật thiếu văn minh, tự kiểm điểm bản thân cho tốt đi!" Thở dài thành tiếng, thầy giám thị lắc đầu trách móc.

"Còn các em, dở thói côn đồ đánh người sẽ bị kỷ luật thật nặng..." Nghiêm nghị nhìn những học sinh khác bị đánh, thầy giáo quát.

"Còn Dương, em tuy bị khiêu khích, nhưng đánh bạn bị thương là thể hiện của sự du côn vô đạo đức. Xã hội văn minh rồi, không ai giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực cả, lần này chỉ bắt em viết bản kiểm điểm, lần sau sẽ phạt nặng đấy!" Sắp xếp hình phạt xong xuôi, thầy giáo cho cả đám viết bản kiểm điểm rồi trở về lớp.

David khá hài lòng với cách xử lý này của thầy giáo, không giống những quốc gia xem trọng thái quá học lực để đánh giá đạo đức một con người.

Biết lắng nghe phân rõ đúng sai, cho nên hắn mới gật đầu hối lỗi, tuy nhiên vẫn có phần không phục vì câu nói "xã hội bây giờ ai dùng bạo lực?".

Nếu trái đất trước đó khi hệ thống chưa xuất hiện câu này có lẽ hợp lý, còn bây giờ kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh chà đạp, yếu đuối như bản thân trước kia chỉ bị kẻ khác ức hiếp mà thôi.

David làm căng mọi chuyệm là muốn chấm dứt vấn đề mình bị ức hiếp giải quyết triệt để, tạo ra sự uy hiếp với những kẻ bắt nạt, phản kháng trước khi bị dồn vào chân tường.

Ngày hôm nay sẽ khiến đám nhóc con Vũ dè chừng chẳng muốn sinh sự kiếm chuyện với mình nữa.

Viết xong bản kiểm điểm, cả bọn đi về lớp tiếp tục tiết học, chẳng ai lên tiếng mà chỉ im lặng.

"Cảm ơn lớp phó đã nói lời bênh vực tôi..." Liếc nhìn Linh trước khi vào lớp, David thẳng thắn nói.

"Ừm..." Ánh mắt Linh không dám nhìn David vì những chuyện vừa rồi xảy ra, trong lòng cô nhóc biết rõ người bạn này của mình đã thay đổi.

Nếu bản thân không nói ra sự thật, có lẽ gã cũng không tha cho mình vì là con gái đâu.

Thấy David và Linh rời đi, Vũ siết chặt lòng bàn tay lại tức giận:"Vô lý. Rõ ràng nó đánh người tại sao lại phạt mỗi chúng mình?".

"Đúng. Tớ bị đánh sắp gãy con mịa nó răng luôn...".

"Má nó, không thể để mọi chuyện xảy ra quá dễ dàng. Phải trả thù...".

Trong lòng những sinh viên ai nấy cũng đều khó chịu, âm mưu hãm hại David càng thêm sâu đậm.

...

Trở về lớp học, giáo viên đã giảng bài xong xuôi và đến phần chấm thi tài liệu đã được phân bổ trước đó.

Ngồi đợi kết quả, ánh mắt chờ mong với điểm số cao ngất ngưỡng của Vũ sẽ hạ bệ David:" Để rồi xem thằng khốn!".

"Phạm Khánh Linh. Bài này có vẻ em làm không tốt lắm, chỉ được 7 điểm thôi nhé..." Thầy giáo tươi cười nhắc nhở.

Đối với ngành báo chí, bố cục trình bày hay câu văn và dẫn chứng tài liệu đều quan trọng.

Nếu sinh viên nào đạt điểm sàn trung bình là 6, cũng đã xem như nhà báo trẻ nghiệp dư rồi.

Còn 7 và 8 thì khá giỏi, có thể đủ tư cách viết những bài báo chính thống cho đài truyền hình.

Còn 9 và 10 có thể nói xuất sắc, đủ sức làm nhà báo chính thức mà nhiều đài truyền hình cật lực săn đón.

Sau một lúc chấm điểm cho nhiều học sinh, cuối cùng tên của Vũ cũng được gọi.

"Nguyễn Đình Vũ. Em làm rất tốt, nhưng phần luận văn có vẻ hơi quá lố cầu kì, nên sửa lại. 8 điểm" Lượt qua bài, thầy giáo tiếp tục nói.

"Cảm ơn thầy. Em sẽ cố gắng!" Tự tin trước năng lực bản thân, Vũ liếc nhìn khiêu khích David.

Mà David lúc này vẫn lướt Internet chẳng quan tâm, cậu ta biết trình độ của mình đến đâu, ngay cả vị thầy giáo có bằng tiến sĩ dưới kia nếu xét theo bằng cấp gã cũng chỉ là hạng xoàng học trò của mình thôi.

Đang mãi mê đọc bài luận văn, đột nhiên ánh mắt thầy giáo ngưng trọng, khuôn mặt kinh hô tập trung cao độ.

"Sắc xảo, lập luận ngắn gọn nhưng rõ ràng. Đọc giả vừa có thể cảm nhận được tính chân thực trong câu văn, còn diễn tả được tâm trạng cảm xúc. Nhưng phần hình ảnh thì được phát hoạ, thật sự hơi đáng tiếc...".

Lời thầy giáo liên tục được nói ra, đám học xin trố mắt nhìn nhau bàn tán.

Những học sinh giỏi đa phần đều đã được chấm điểm, tuy nhiên không ai được thầy giáo khen ngợi quá nhiều.

Nhưng bây giờ có 1 bài viết khiến thầy giáo có bằng tiến sĩ nổi tiếng trong ngành báo chí phải thốt lên, bài viết đó là của ai?

Cầm bài viết đứng dậy, thầy giáo nói to:"Trần Ngọc Dương! Bài viết của em rất xuất sắc có thể đề cử lên mục báo chí để xuất bản ngay lập tức. Tuy nhiên vì phần hình ảnh không có dẫn chứng đáng tin, tôi chấm em 9 điểm...".

"CÁI GÌ???".

Không kiềm nén được cảm xúc, Vũ đứng bật dậy hô lên.

Mọi người càng thêm kinh hoàng trước David, không chỉ đánh đấm giỏi, mà cậu ta còn tự tin nói được làm được.

Bài viết có thể xuất bản lên mục báo chí, đại biểu cho việc học sinh đủ năng lực trở thành nhà báo chính thống.

Điều này ở giới báo chí rất hiếm có, dù sao đã theo nghề này, mơ ước của họ ai cũng muốn những tin tức HOT nhất sẽ do mình biên soạn ra.

Hôm nay mục tiêu đầu tiên trong cánh cửa ngành nghề đã được David đơn giản chạm đến, cả giảng đường nhìn hắn đầy hâm mộ.

David hiểu rõ bài viết của mình 9 điểm đã rất cao rồi, dù sao ngành báo chí cần hình ảnh để làm đề tài cốt lõi cho nguồn tin thêm phần thực tế hấp dẫn, thầy giáo trừ 1 điểm đã rất nhân nhượng châm chước rồi.

"Cảm ơn thầy...Hửm?" Lúc này David chợt nhận ra trên người giáo viên kia có một nguồn năng lượng nhè nhẹ phát ra, gã tinh ý nhận biết người trước mặt là 1 Hunter.

Không chỉ có hắn nhận ra, thầy giáo cũng kinh hãi nhìn David đầy bàng hoàng.

Mãi một lúc ông ta mới dám hỏi:"Em đã thức tỉnh năng lực?".

Ểhhhh...

...

Mọi chuyện kết thúc khi David thừa nhận mình đã trở thành player tân binh, thầy giáo cũng chia sẻ bản thân từng là cựu Hunter rank C đã bỏ nghề và theo dạy học vì không hợp với việc săn giết quái vật.

Những sinh viên đưa mắt dõi theo lưng hai người họ, trong lòng xuất hiện một bóng ma mang tên Trần Ngọc Dương khi biết hắn hiện tại đã là "Cá chép hoá rồng".

Phải biết, Player hay Hunter đều không phải dạng người bình thường có thể so sánh, họ được thừa hưởng đặc quyền và ưu đãi của chính phủ.

Điều đáng sợ nhất là vì họ đủ sức mạnh để hãm hại ai đó, cho nên giữa việc học hành thành công thì mong muốn được thức tỉnh năng lực càng là tham vọng lớn hơn.

Lúc này đám người Vũ chỉ biết ngồi run sợ cúi mặt xuống bàn, dù họ có giàu hay giỏi, đông người hay quyền thế đi chăng nữa, khi đối diện trước Player thì đều chẳng là gì cả.

Kết thúc giờ học, David đi theo thầy giáo tán gẫu ít chuyện.

Ông ta chia sẻ với David về kinh nghiệm đi săn trước kia, luôn nhắc nhở cậu nếu đã xác định theo con đường chết chốc hiện tại phải luôn cảnh giác không phải với quái vật mà là đồng loại của mình.

Lắng nghe chia sẻ, David gật gù lễ phép và đầy tôn trọng thằng nhóc hơi già đầu đang chỉ bảo mình, hắn tôn trọng cách sống của 1 cựu Hunter như người lính luôn hy sinh để săn quái giúp nhân dân được an toàn.

Sau khi biết David được nhà trường hẹn lịch gặp gỡ trao đổi, ông ta càng khen hắn nhiều hơn khiến bản thân khó xử.

Thầy giáo cũng nói nếu David cần sự giúp đỡ thì liên hệ cho mình, ông ta sẽ nhờ một vài người bạn còn đang làm thợ săn sẽ hỗ trợ hắn nếu có cơ hội.

Kết thúc câu chuyện bằng việc David gặp phó hiệu trưởng để bàn luận về đề tài bài thuyết trình của mình.

Sau khi trao đổi xong xuôi, thống nhất sẽ bổ sung và sửa đổi cho bài viết thật hoàn chỉnh trước thời hạn dự thi quốc gia.

David rời khỏi trường ngay sau đó.

Bây giờ là 11 giờ 30 phút trưa.

David thở dài ngao ngán khi nói chuyện với mấy ông già phải giả vờ lễ phép, hắn bắt taxi đến thẳng trung tâm chi nhánh Eternal Earth (E.E) trong thành phố để chuẩn bị tham gia kiểm tra thức tỉnh năng lực.