Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 39



Từ Yến là công tử đệ nhất Tín Đô thành, Tề Sách thứ hai, nhưng nếu chỉ là so mắt, Tề Sách muốn thắng được Từ Yến 3 phần. Hắn đôi mắt hoa đào kia, tùy ý liếc lại đây một ánh mắt đều như là có thâm ý khác, chân chính nhìn không chớp mắt ai thì trong mắt liền phảng phất ẩn chứa nhu tình tam sinh tam thế.

Phó Dung không cảm nhận được nhu tình, chỉ cảm thấy ghê tởm, ước gì trốn hắn xa một chút, nhưng chẳng ai lại ra tay đánh kẻ đang cười, đặc biệt là sau khi Tề Trúc bị hủy dung, Phó Dung thân làm tỷ muội tốt, đối với người Tề gia muốn càng khách sáo một ít mới phải, dù sao chán ghét Tề Trúc như Lương Ánh Phương, khi nhắc tới cũng không phải quá gay gắt.

Bởi vậy nàng kinh ngạc trả lời: "Chúng ta lại đây chơi diều, Tề đại ca, câu cá ở chỗ này?"

Tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, bạch y quần xanh, hệt như một đóa hoa kiều mĩ trong rừng, tâm tình Tề Sách hậm hực nhiều ngày rốt cuộc được thư giải một chút, nhìn Phó Dung ánh mắt sáng ngời nói: "Đúng vậy, ở thôn trang đọc sách mệt mỏi, ra giải sầu một chút, vừa mới nghe được các ngươi đang thương lượng câu cá, ta cho các ngươi mượn đồ vật?"

Lương Ánh Phương lặng lẽ kéo xiêm y Phó Dung.

Phó Dung thần sắc không biến, quay đầu ngó nhìn diều hồ điệp trên trời bay, lại nhìn Tề Sách cười khách sáo: "Sao có thể quấy rầy Tề đại ca giải sầu? Ta cùng Ánh Phương chỉ là lại đây đi lại, tỷ tỷ còn chờ bên kia, Tề đại ca thanh tâm câu cá đi, chúng ta đi về trước."

Nói xong quay người đi trở về.

Tươi cười khóe miệng Tề Sách phai nhạt, nhìn bóng dáng Phó Dung, trong lòng liên tiếp dâng lên thất vọng nghi hoặc cùng tức giận.

Nàng rốt cuộc muốn thế nào?

Hắn như nàng mong muốn, buông tha Phó Uyển, đêm tiết Nguyên Tiêu đó, vì dỗ nàng liên lụy muội muội chịu khổ, biết nàng ham chơi hiếu động, hắn lại cố ý chạy tới bồi nàng, nàng thế nhưng không nói mấy câu liền muốn đi?

Lạt mềm buộc chặt sao?

Tay lặng lẽ nắm chặt, đang do dự muốn theo sau hay không, cô nương phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, Tề Sách không có lý do khẩn trương một trận, mau chóng cúi đầu, như là muốn buông xuống đồ trong tay.

"Đúng rồi Tề đại ca, hiện tại A Trúc khá hơn chút nào không?" Phó Dung nghiêng người sang, lo âu hỏi, "Hai lần trước đi qua thăm hỏi, A Trúc đều không chịu gặp chúng ta, trong lòng ta thật sự khó chịu, lúc trước nếu không phải là ta chạy tán loạn khắp nơi, chúng ta liền sẽ không tản ra, A Trúc cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Càng nói càng áy náy, cúi đầu xuống.

Tề Sách nhìn nàng, trong lòng đột nhiên không biết là tư vị gì.

Ngày đó trên hồ, muội muội nói Phó Dung cố ý đẩy nàng rơi xuống nước, Tề Sách biết, cũng lý giải Phó Dung hành động vậy, sau này Phó Dung lạnh nhạt muội muội một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là hòa hảo như lúc ban đầu, có thể thấy được là cô nương rộng rãi, có lẽ cũng là vì hắn. Hiện tại, Phó Dung một tấm chân tình, muội muội lại muốn...

Hắn là thật nghĩ cưới Phó Dung.

Hắn không biết muội muội đến cùng có tính toán gì không, cũng may Phó Dung mới mười bốn, hắn có thể đính hôn trước, đợi Phó Dung mười sáu thì lại cưới nàng qua cửa, hai ba năm, muội muội cực đoan cũng nên phai nhạt. Nếu như có người thích hợp để lựa chọn, hắn cũng sẽ thử gả muội muội ra ngoài, dung mạo bị hủy, có thể gả kẻ mắt mù, tương lai sinh con dưỡng cái, luôn tốt hơn một người cô độc đến già.

Không có gì là không thể giải quyết.

Phía trước một mảnh trong sáng, Tề Sách lại có tâm tư dỗ tiểu cô nương, ôn nhu trấn an nói: "Tam muội muội không nên tự trách, người có họa phúc, không phải ngươi ta có thể liệu. A Trúc gần đây tâm tình sa sút, vô tâm gặp khách, chính là đối với ta cũng không có nói mấy câu, Tam muội muội đừng nghĩ nhiều, mấy ngày nữa nàng tốt lắm, ta lại mời các ngươi đến quý phủ làm khách."

Phó Dung gật gật đầu, "Cái kia..."

Lại thấy Tề Sách làm tư thế đưa cần câu cho nàng, cùng lúc đó, mắt đào hoa toát ra lặng lẽ níu kéo.

Phó Dung bản năng nhìn về phía Lương Ánh Phương, quả nhiên thấy mặt nàng về phía trước, không có phát hiện động tác nhỏ của Tề Sách, mà Tề Sách khẳng định cũng là bởi vậy mới dám can đảm như thế đi?

Nói thật, kiếp trước trước khi nháo ra chuyện Bạch Chỉ, tỷ phu Tề Sách này ở trong mắt Phó Dung vẫn là quân tử, áo mũ chỉnh tề tiến lui có độ, vừa được thư thì Phó Dung thậm chí đều khó mà tin được tỷ phu nho nhã ôn nhu của nàng sẽ cùng một nha hoàn dung mạo bình thường lăn lộn một chỗ. Nhưng là hiện tại, Phó Dung hiểu được, Tề Sách ở trước mặt cô em vợ cùng trước mặt con mồi, rõ ràng là hai bộ dáng. Nàng tin tưởng Tề Sách không có thông phòng nha hoàn, không có luyện qua với ai, người nam nhân này, là cao thủ tình trường trời sinh.

Đáng tiếc hắn đã chọn sai người.

Giả bộ nhìn không hiểu ý tứ nam nhân, Phó Dung khách sáo cáo từ, sóng vai cùng Lương Ánh Phương rời đi.

Tề Sách chậm rãi thu tay lại.

Không giống lần đầu tiên bị từ chối, lúc này hắn, trong mắt tất cả đều là ý cười.

Trước khi đi nàng nhìn Lương Ánh Phương, có phải sợ bị Lương Ánh Phương nhìn ra hay không? Cũng tức là, nếu như có cơ hội một mình cùng một chỗ, nàng liền nguyện ý ở chung cùng hắn?

Thật sự là quá giảo hoạt, giảo hoạt đến hắn nghĩ bắt được nàng, ôm tới trong ngực thu thập thật tốt một phen.

Không có người biết ý nghĩ của hắn.

Vòng qua vài mảnh rừng cây, Phó Dung rất nhanh liền vứt Tề Sách ra sau đầu, không nhắc chuyện ngẫu nhiên gặp gỡ với Phó Thần.

Ba người cùng nhau đi trở về.

Bên kia Phó Uyển nhìn thấy ca ca muội muội trở lại, càng thêm xấu hổ không dám gặp người, bỏ vị hôn phu còn chưa kể hết tương tư lại, quay đầu chạy trở về, về phần diều trong tay nàng, sớm bị Lương Thông lấy lý do "Sợ nàng vất vả" cướp đi, lúc cướp thuận tiện sờ một chút tay nhỏ.

"Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Phó Thần cắn răng nghiến lợi nói.

Lương Thông còn vì thân cận vừa rồi mừng thầm, đối uy hiếp này không có để ý.

Cơm trưa xong Lương Thông khuyến khích muội muội: "Ngày mai chúng ta đi leo núi đi? Lên cao nhìn xa, so ngâm ao tốt hơn nhiều."

Lương Ánh Phương săn sóc ca ca, lập tức liền đi tìm tỷ muội Phó Dung nói.

Tỷ muội ba người đều tại trong phòng Kiều thị, không chờ Phó Uyển, Phó Dung nói chuyện, Kiều thị trước nói: "Nùng Nùng, Tuyên Tuyên các ngươi đi dạo chơi cùng Ánh Phương, Uyển Uyển lưu lại, nương bên này có việc công đạo ngươi hỗ trợ." Không chiếm được, tới tay mới có thể quý trọng, nàng dung túng một lần là đau lòng Lương Thông, cũng là cho trưởng nữ thêm chút tư vị, cũng không có tính toán liên tục tiện nghi con rể ngốc.

Phó Uyển nhẹ giọng đáp, nhẹ một hơi, lại có chút thất lạc khó có thể hình dung.

Phó Dung bội phục nhìn mẫu thân, chỉ cảm thấy lão nương nhà mình thật là thấu hiểu tâm tư nam nhân, trách không được phụ thân thích.

Kiều thị phát hiện đôi mắt thứ nữ sáng lên nhìn nàng, rõ ràng nhìn thấu ý đồ của nàng, không khỏi trừng mắt liếc tiểu hồ ly này.

Phó Dung cười hắc hắc, đưa mắt thấy Lương Ánh Phương hậm hực, cười kéo tay nàng: "Leo núi có cái gì thú vị, mệt như vậy, ra mồ hôi lại nhiều, chúng ta đi nhìn anh đào đi, bên này không phải có phiến rừng hoa anh đào sao?"

Tỷ muội tốt cho nàng bậc thang, Lương Ánh Phương cảm kích gãi gãi tay nàng, "Được a, rừng anh đào gần biệt viện quận vương phủ, chúng ta có thể đi sau biệt viện, nơi đó có vài cây anh đào lâu năm, đặc biệt đẹp mắt."

Kiều thị nghe, điểm điểm cái trán nàng: "Đều là anh đào, có cái gì khác biệt? Chỉ dạo chơi trong rừng, không cho phép chạy loạn."

Lương Ánh Phương ngoan ngoãn đáp, ngầm sau lưng nháy nháy mắt với Phó Dung.

Trong lòng Phó Dung cười khổ, lần này nàng định trước sẽ không bồi Lương Ánh Phương hồ nháo.

Kiếp trước quãng thời gian vui sướng nhất của nàng cùng Từ Yến, chính là ở chỗ biệt viện này, hiện giờ nàng không nghĩ... Trở lại chốn cũ.

~

"Tuyên Tuyên khát hay không?" Trong rừng anh đào, Phó Dung từ trong tay Lan Hương nhận lấy ống trúc, trước khi uống nước hỏi muội muội.

Phó Tuyên lắc lắc đầu.

Phó Dung liền một mình uống nước, ngẩng đầu thì chống lại ánh mặt trời, trong lòng phiền chán một trận, "Mới tháng 3, tại sao lại nóng như vậy? Ánh Phương, bên này có đình không? Chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân một chút đi."

Lương Ánh Phương thấy cái trán nàng đổ mồ hôi rịn, cười nàng mảnh mai yếu đuối, chỉ vào phía trước nói: "Nơi đó hẳn là có tòa đình."

Đoàn người đi rồi hồi lâu, rốt cuộc đến nơi.

Ở trong lương đình nghỉ ngơi chốc lát, nhìn chung quanh cây hoa nở vô cùng náo nhiệt, Phó Dung lại ngồi không yên, hỏi Phó Tuyên muốn ra ngoài đi lại hay không.

Nàng vừa mở miệng, Phó Thần, Lương Thông đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đau đầu. Phó Thần là thân ca ca, nói chuyện không có băn khoăn, khuyên nhủ: "Liền ở đây thôi, một lát mệt mỏi còn phải quay trở lại."

Phó Dung bĩu bĩu môi, thấy muội muội cùng Lương Ánh Phương đều không nghĩ động, một mình dẫn Lan Hương chạy ra đình, ngược lại cũng không có đi xa xa, chỉ ở chung quanh đình, Phó Thần ngồi ở trong đình có thể nhìn thấy.

"Lan Hương, ngươi nhìn cái cây kia nở đều là hai lớp đấy!" Tùy tiện đi dạo, mắt Phó Dung sáng lên, chỉ vào một thân cây xéo đối diện, lời còn chưa dứt, người đã chạy tới.

Lan Hương đuổi theo sát.

Trong đình Phó Thần thấy, lập tức đứng lên, vừa muốn đuổi theo, thấy chủ tớ rất nhanh đứng lại, tuy rằng cách xa, xuyên thấu qua cành lá cũng có thể nhìn thấy góc áo, liền lớn tiếng dặn dò hai người đừng có lại đi xa, lần nữa ngồi xuống nói chuyện với Lương Thông, mắt nhìn chằm chằm bên kia.

Phó Dung ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Bẻ cánh anh đào, Phó Dung vừa nhẹ ngửi vừa tùy ý nhìn về phía chung quanh, muốn nhìn xem có cây hoa nào hai lớp nữa hay không, lại liếc thấy một đôi nam nữ đi theo con đường trái ngược, nhìn khoảng cách, đối phương đại khái tính toán đi bên này, phát hiện có người liền muốn rời đi.

Nữ nhân vóc dáng thấp, rất nhanh liền bị phồn hoa che giấu, nam nhân lại thân hình cao lớn, chỉ là thấy thế nào, đều có chút giống... Tín Đô vương, cha chồng kiếp trước của Phó Dung, Từ Diệu Thành.

Ở trong ký ức của Phó Dung, cha chồng chỉ là bóng dáng mơ hồ, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, nàng rất ít có cơ hội nhìn thấy hắn, khó lúc gặp được, cha chồng cũng đều là một bộ lạnh lùng, phảng phất đối với cái gì đều không để ý tới, không đáng sợ, lại làm cho người không dám thân cận.

Phó Dung không cùng cha chồng nói mấy câu, nhưng từ đáy lòng rất cảm kích ông, nếu không phải cha chồng nguyện ý buông tha, nàng chỉ có thể lưu lại bên người Từ Yến hoặc mọi chuyện đều nghe quận vương phi bài bố, hoặc "vô lễ bất kính" bị hưu khỏi phủ.

Phó Dung hiếu kỳ nữ tử được cha chồng nguyện ý bồi ngắm hoa, nàng kiễng chân muốn xem nữ nhân kia là ai.

Quá xa, thấy không rõ.

Phó Dung lặng lẽ dặn Lan Hương: "Ta qua bên kia xem còn cành nào không, ngươi ở đây làm bộ như ta không có rời đi".

Lan Hương nóng nảy, nhỏ giọng khuyên can: "Tiểu thư đừng chạy lung tung, nhỡ gặp người lạ thì sao?"

Phó Dung hung hăng trừng nàng, thấy Lan Hương ủy khuất, nàng cười cam đoan: "Về ngay mà, đừng lo."

"Tiểu thư phải giữ lời..."

"Nửa khắc." Phó Dung cắt ngang nàng dông dài, rón ra rón rén đuổi theo, âm thầm may mắn mình mặc y phục màu phấn hồng giữa một rừng đào thế này sẽ không bị phát giác.

Từ Diệu Thành cùng nữ tử kia đi không nhanh, chỉ là chướng mắt cây đào quá nhiều, còn phải chú ý bị phát giác, Phó Dung theo rất xa vẫn không thấy rõ khuôn mặt dưới lớp voan mỏng. Mắt thấy một khúc ngoặt, Phó Dung do dự, nhìn lại chỉ thấy một góc lương đình, định quay lại.

"Lén lén lút lút, đang làm gì?" 

Phía sau bỗng truyền đến âm thanh hơi ái muội, Phó Dung kinh hãi quay đầu thấy Tề Sách đang mỉm cười nguy hiểm.