Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 11: Đau đớn



“Sao vậy?” Phương Tố Y giật mình.

“Anh ta cứ đứng ngoài cửa đập cửa, tớ nói cậu không có ở nhà thì nhất quyết muốn vào kiểm tra.”

“Khốn thật!”

Từ hôm cãi nhau đến nay họ đã không liên lạc nữa, có lẽ hắn biết gọi cho cô cũng vô dụng nên mới chạy thẳng đến chỗ trọ tìm cô.

Phương Tố Y an ủi bạn mình rồi đổi sang gọi cho Vương Kính để tránh hắn ta làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.

“Anh không nhớ tôi nói gì à? Hôm đó tôi đã nói tôi đi làm thêm, bây giờ tôi thật sự đang ở ngoài, chưa có về nhà!”

“Em làm gì đến chiều muộn?” Giọng Vương Kính không vui, bàn tay đang đặt trên cửa gỗ đập mạnh một cái.

Rầm. . ngôn tình hài

Tô Kiều ở bên trong bị dọa lui về sau mấy bước, trước kia cũng cảm thấy Vương Kính là người đàn ông rất ổn áp, sao bây giờ thay đổi nhiều quá? Chẳng trách Tố Y khăng khăng muốn rủ cô đến đây ngủ cùng!

Bên ngoài lại truyền đến giọng nói tức giận của Vương Kính:

“Em đi hẹn hò với người đàn ông kia đúng không?”

“Tôi đã giải thích, anh tin hay không thì tùy. Vương Kính, anh quậy đủ chưa?” Phương Tố Y cũng không nhịn nổi nữa, mất hết kiên nhẫn mà nói thẳng: “Chúng ta chia tay đi.”

“Em nói gì?”

Trong lòng Phương Tố Y khi ấy bình tĩnh đến lạ, cô cảm thấy mối quan hệ này của họ ngày càng bất ổn, kể cả khi không có chuyện cuộc gọi vô tình của Bạch Dã đêm đó, kể cả khi vừa rồi cô không nhận được điện thoại của người con gái đã ngoại tình với hắn thì cũng khó mà tiếp tục nữa.

Cô xoa xoa trán, nói:

“Anh đừng phá nữa, tôi không có ở nhà thật, ra ngoài đi, chúng ta nói rõ một lần.”

“Tố Y, em đừng nghe người khác nói bậy!”

Tút tút.

Vương Kính còn định giải thích nhưng Phương Tố Y đã ngắt máy, chỉ gửi cho hắn một tin nhắn ghi địa chỉ của tiệm cà phê gần nhà cô. Hắn đột nhiên hoảng sợ, tâm trí trống rỗng nhìn màn hình điện thoại hồi lâu.

Mấy ngày nay con khốn kia vẫn luôn nhắn tin khiêu khích hắn, hôm nay lại còn nói sẽ cho hắn đẹp mặt, vậy ra ả đã gọi cho Phương Tố Y rồi sao? Linh cảm của hắn quả thật không sai được. Hôm nay hắn cứ bồn chồn mãi nên mới chạy qua tìm Phương Tố Y, kết quả…

Vương Kính không nghĩ nữa, vội vàng xông thẳng ra ngoài, tiếng bước chân loạn xạ lộp cộp trên hành lang.

Sau khi bắt xe đến điểm hẹn, hắn trông thấy Phương Tố Y đang ngồi trong góc quán cà phê, trên ghế sofa sát cửa sổ. Góc nhỏ ấy khá quen thuộc, là nơi họ từng ngồi với nhau những ngày hẹn hò đầu tiên.

Trái tim Vương Kính càng đập càng nhanh, bước chân của hắn chậm lại rồi từ từ tiến tới bên cạnh cô.

“Tố Y…” Hắn cất giọng trong sự thấp thỏm lo âu.

Phương Tố Y hai tay ôm tách cà phê nóng, khẽ nhâm nhi mà không đáp lời, chờ hắn tự mình ngồi xuống phía đối diện cô mới cười hỏi:

“Lần này anh đến nhanh nhỉ? Không như lúc em chờ anh ở bệnh viện.”

Giọng của cô đều đều nhưng lại làm người đàn ông sợ hãi, so ra thì cô tức giận mắng hắn càng tốt hơn.

“Em sao vậy? Ai nói bậy gì với em rồi phải không? Hôm đó công ty anh thật sự có việc mà!”

“Em còn chưa nói gì, anh chột dạ?”

Ngày đó cô đã gọi cho đồng nghiệp của Vương Kính, hắn căn bản không tăng ca mà là ra ngoài. Lừa mình dối người đủ rồi, Phương Tố Y!

Cô đặt cốc cà phê xuống, tháo chiếc vòng cổ mà Vương Kính tặng ra, thả nhẹ lên bàn rồi nói:

“Trả quà cho anh, chúng ta chia tay. Từ nay về sau anh có thể thoải mái làm những việc anh thích.”

“Không phải, em đừng như vậy…”

Vương Kính cố níu kéo, đưa tay muốn nắm lấy tay cô nhưng chụp hụt.

Phương Tố Y phản ứng nhanh lẹ nghiêng người ra sau, bây giờ hắn mà chạm vào cô là cô lại thấy ớn lạnh. Bàn tay đó vuốt ve da thịt người phụ nữ khác, không biết còn làm ra loại chuyện gì nữa?

“Anh không đồng ý!” Vương Kính cố chấp nói: “Em muốn chia tay cũng phải cho anh lý do chứ?”

“Lý do? Anh không sợ mình mất mặt mà còn hỏi câu này ư? Ngày hôm đó tôi đã gọi đến công ty để tìm anh, nhưng đồng nghiệp của anh nói gì anh biết không? Hôm nay tôi lại nhận được điện thoại của một người phụ nữ lạ mặt, cô ta nói gì, anh… biết không?”

Giọng cô ngày càng nhỏ, đến cuối cùng không kìm được mà nước mắt trào lên. Mối quan hệ của cô và hắn không được tính là sâu đậm khắc cốt ghi tâm nhưng cũng là hơn một năm cô hết lòng hết dạ đối tốt với người mình yêu! Vào giờ khắc này, cô không thể nhịn nổi nữa.

Phương Tố Y nhẹ giọng hỏi anh:

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nói rõ quan điểm của mình trong chuyện tình yêu, rằng tôi không muốn làm chuyện đó! Tôi báo trước vì sợ anh không chấp nhận được, nhưng anh thề thốt và nói sẽ tôn trọng tôi, tôi mới xiêu lòng. Anh tôn trọng suy nghĩ này của tôi bằng cách ra ngoài tìm thêm bạn tình sao?”

“Không phải…”

Vương Kính hoảng loạn đứng lên, lập tức bị tiếng quát của cô làm khựng lại:

“Đủ rồi!”

Phương Tố Y không cho đối phương nói thêm nữa, dứt khoát cắt ngang lời hắn rồi cầm lấy túi xách đeo vào, cô đưa tay lau nước mắt, chẳng thèm quay đầu mà bước thẳng ra cửa.

Gió bên ngoài thổi vào mặt Phương Tố Y có chút lạnh, cô bắt taxi trở về nhà mà trong lòng rối bời. Từ bỏ một người mình từng yêu không hề dễ dàng chút nào, dù biết hắn thật tồi tệ, nhưng tim cô vẫn đau đớn.