Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 24: Tên điên nào đó?



Sắc mặt Lã Thanh Vân ngay tức khắc trầm xuống, nụ cười bên môi cũng tắt ngúm, cô ta không ngờ tới Bạch Dã thật sự đang yêu đương cùng một người phụ nữ. Tuyệt đối không thể nào! Chắc chắn là giả rồi!

Bạch Dã đặt tay bên hông của Phương Tố Y, động tác vô cùng thân mật, anh nhỏ giọng hỏi bên tai cô:

“Mấy người ở đồn cảnh sát có gây rắc rối cho cô không?”

Cảm giác ấm nóng nhồn nhột, người đàn ông này như có ma lực làm cho trái tim cô không chịu yên, nó nhảy nhót trong lồng ngực như một chú nai đang chạy loạn.

Phương Tố Y siết chặt mép áo của mình, xấu hổ lắc lắc đầu.

Người đàn ông xoa xoa tóc của Phương Tố Y, ánh mắt dịu dàng như sắp hòa tan cô nhưng khi nhìn về phía đối diện thì lại lạnh băng:

“Thanh Vân, nếu không còn chuyện gì thì cô đừng đến tìm tôi nữa, cô ấy sẽ ghen.”

Hôm nay anh sẽ nhịn, xem như chưa từng có chuyện gì. Chỉ là ngày sau nếu Lã Thanh Vân còn không biết điều mà tìm tới, vậy đừng trách anh vô tình. Những gì anh có thể làm cho cô ta thì anh đều làm cả rồi, tố chất tâm lý một người tốt đến mấy cũng không chịu nổi khi bị làm phiền kiểu này.

Lã Thanh Vân siết chặt hai nắm tay, cả người cứng đờ ngồi ở chỗ kia. Vốn cho rằng còn cơ hội, vậy mà lại thất bại vì sự xuất hiện của cô gái này! Mẹ nó!

Không khí ngày càng ái muội mập mờ, Bạch Dã dán sát vào người Phương Tố Y, mùi hương nước hoa quanh quẩn bên chóp mũi làm cô chìm vào trong mơ màng. Nếu còn tiếp tục, cô nghĩ bản thân sẽ lạc lối mất!

Bạch Dã dường như phát hiện cô không ổn, anh khẽ cười rồi ôm eo cô đứng lên, nói:

“Đi thôi, anh đưa em lên gặp con.”

“A, được…”

Bóng dáng cao lớn bao trùm lấy Phương Tố Y, anh nhẹ nhàng đỡ cô ra ngoài, mặc kệ Lã Thanh Vân ở phía sau.

Cửa mở, đám nhân viên đang hồi hộp chờ đợi cuối cùng cũng biết được ai mới thật sự là phu nhân tương lai của Bạch thị.

“Móa, thật đó hả?”

“Trời, tôi đặt hết tiền thưởng vào cô gái họ Lã rồi, chết tôi!”

Cả đám người náo loạn kêu gào, trong số đó chỉ có Tiểu Mỹ là đắc ý nhất, tuy rằng ban nãy cô nàng cảm thấy việc cá cược quá mức trẻ con nhưng vẫn tức giận áp cho Phương Tố Y. Dù sao thì cô nàng vẫn không thích cái người họ Lã hất mặt lên trời đó. Lúc này, với tỉ lệ 1:10, cô ấy thu về được không ít tiền.

Tiểu Mỹ cười to hai tiếng rồi nói:

“Tôi đã bảo rồi mà các người không tin, ha ha!”

“Sao lại thế này! Sếp còn ôm eo cô ấy nữa, tin nóng tin nóng!”

Sau một chút đau buồn, nhân viên bắt đầu chạy đi loan tin về việc ông chủ đã có vợ, chẳng mấy chốc mà ai ai cũng biết.

Trong thang máy, Phương Tố Y đã tách khỏi Bạch Dã, hai gò má cô đỏ ửng lên, dáng vẻ xinh đẹp làm người ta muốn yêu thương.

Bạch Dã cảm giác hơi ấm còn sót lại trên tay, cũng hơi ngượng mà nói:

“Xin lỗi, tình huống cấp bách nên tôi mới như vậy, hy vọng cô không để ý.”

“Tôi hiểu…”

Phương Tố Y cố gắng đứng xa anh nhất có thể, trái tim vẫn đập bang bang trong lồng ngực.

Lên tới nơi, Bạch Thiên vui vẻ xông tới ôm chân của Phương Tố Y rồi hô lên:

“Mẹ!”

“Bảo bối, mẹ tới đón con đây.” Cô ngồi xuống, đưa môi tới thơm một cái lên gò má trắng mềm.

Mặc dù hai người họ không phải mẹ con ruột nhưng Phương Tố Y trước giờ luôn rất được trẻ con yêu thích, Bạch Thiên dùng hai tay bám chặt vào người cô, cọ cọ đầu vào ngực cô rồi nói:

“Con nhớ mẹ lắm.”

Bạch Dã đứng một bên bị ghẻ lạnh mà hắng giọng:

“Được rồi, con theo cô ấy về trước đi.”

Bé con không hề do dự gật đầu, hận không thể rời khỏi văn phòng của cha ngay tức khắc. Ở công ty đương nhiên buồn chán chẳng có gì để chơi, Bạch Thiên lon ton chạy theo Phương Tố Y. Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Bạch Dã đột nhiên gọi với theo:

“Tố Y.”

“Sao vậy?” Cô gái quay đầu lại nhìn anh.

“Cảm ơn cô.”

“Không có gì, lần sau nếu anh cần giúp đỡ thì tôi rất sẵn lòng.” Cô mỉm cười đáp.

Dù sao thì anh cũng là người trả tiền lương cho cô, còn rất tốt bụng cho cô một chỗ ở mà không tốn phí.

Ánh mắt Bạch Dã hiện lên một tia ý cười thâm sâu, cô gái nào đó ngây thơ không biết đã bị nhắm trúng.

Phương Tố Y ôm theo Bạch Thiên xuống dưới đại sảnh, lúc đi ra ngoài đột nhiên có người gọi tên cô:

“Tố Y? Này, là cô thật sao?”

Giọng nói này có chút quen tai, Phương Tố Y hơi dừng bước, quay đầu sang mới thấy đó là một người bạn cũ của mình. Hắn ta vui vẻ chạy về phía cô, không cẩn thận vấp chân, sau đó trực tiếp ôm chầm lấy cô và Bạch Thiên.

Những nhân viên khác trông thấy cảnh tượng ấy đều muốn rơi cả tròng mắt xuống, móa, tên điên nào đó, sao dám ôm ấp bà chủ tương lai của họ?