Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 4: Con muốn ở với mẹ!



Buổi chiều muộn, Bạch Thiên cuối cùng cũng mơ màng thức giấc, bụng réo liên tục như đánh trống.

Việc đầu tiên thằng bé làm là đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của cha mình.

Nhìn thấy động tác nhỏ này của Bạch Thiên, trái tim Phương Tố Y còn đau đớn hơn lúc bị Vương Kính từ chối giúp đỡ.

Hai mắt của Bạch Thiên long lanh nhìn về phía cô, sau đó mếu máo không nói gì, môi mím lại vô cùng đáng thương.

Phương Tố Y đưa tay xoa xoa tóc của thằng bé, cảm giác mềm mềm thật dễ chịu. Cô an ủi:

“Đừng khóc, không sao đâu. Ba của em đã quay lại rồi, còn nói sẽ để chị đến chơi với em một tuần ba buổi, sau này em không sợ cô đơn nữa nhé?”

Chớp đôi mắt to tròn, thằng bé gật gật đầu rồi đột nhiên nắm lấy tay của Phương Tố Y và nói:

“Mẹ.”

Kế tiếp chỉ tay về phía mình, giọng run run:

“Con.”

Ý của Bạch Thiên chính là xưng hô chị - em vừa rồi không đúng sao? Đầu Phương Tố Y nảy số vô cùng nhanh, gần như trong chớp mắt đã biết được mong muốn của bạn nhỏ này. Cô cũng muốn chiều theo thằng bé lắm, nhưng khổ nỗi cô đang hẹn hò với Vương Kính, đã có bạn trai rồi! Hơn nữa nếu để Bạch Dã nghe được cô gọi thằng bé là “con trai”, tình cảnh chắc chắn rất ngượng ngùng.

Đương lúc Phương Tố Y nghĩ cách để giải thích cho bé con trước mắt, bụng thằng bé lại đánh trống, sôi ục ục lên. Giờ cô mới nhớ Bạch Dã bảo có việc gì cần thì cứ gọi y tá, bởi đây là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tư, dịch vụ vô cùng tốt.

Cô hỏi Bạch Thiên:

“Em đói rồi? Muốn ăn cái gì nào?”

“Con thích ăn gà chiên.”

“Cái đó nhiều dầu mỡ, không tốt cho dạ dày, em chọn cơm với một món ăn đi kèm được không?”

Giọng của Phương Tố Y vô cùng ngọt ngào dễ nghe, lúc nói lời này còn xoa xoa lưng của Bạch Thiên khiến thằng bé đang giận dỗi vì cha mình cũng xìu xuống, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Con nít như vậy mới đáng yêu, giá mà học sinh trong lớp của cô cũng chịu nghe lời thì hay biết mấy! Bình thường luôn phải đau đầu vì sự tinh nghịch của lũ trẻ, đôi khi chúng quá bướng bỉnh nhưng cô lại hết cách. May mà cô vẫn khá thích công việc này, kiên nhẫn một chút, chịu đựng một chút là được rồi.

Phương Tố Y bấm nút đỏ ở đầu giường, qua một lát thì nhìn thấy y tá đẩy cửa vào.

Hỏi han xong, vị y tá xinh đẹp kia lại đi ra chuẩn bị cơm.

Phương Tố Y cẩn thận xới cơm đút cho Bạch Thiên ăn, mà tiểu thiếu gia này có thói quen không được tốt lắm, đó là hay ngậm cơm trong miệng không nhai.

Qua được năm phút, Phương Tố Y phát hiện ra thằng bé mới ăn có hai thìa, vì vậy nhếch mày hỏi:

“Em không thích món này sao?”

Bạch Thiên lắc đầu nguầy nguậy, gò má vì ngậm cơm mà phồng lên thật to, như một chú chuột hamster nhét thức ăn đầy miệng vậy.

Nghĩ đến việc thằng bé thích mình, Phương Tố Y dụ dỗ:

“Em thích chị lắm hả?”

Bé con hơi xấu hổ nhìn về phía cô, lát sau mới gật nhẹ đầu.

Trái tim Phương Tố Y lại lần nữa mềm nhũn, sao mà đáng yêu thế này? Cô hỏi:

“Chị cũng thích em lắm, ăn no rồi chúng ta ra ngoài đi chơi được không?”

Nghe tới đây, hai mắt Bạch Thiên như phát ra ánh sáng phấn khích, sau đó thì mọi chuyện rất dễ dàng, thằng bé ngoan ngoãn ăn cơm. Phương Tố Y ở bên cạnh cũng xử lý xong bữa tối, kế tiếp dắt tay Bạch Thiên đi vòng vòng cho đỡ buồn chán.

Bệnh viện vô cùng lớn và rộng rãi, thiết bị hiện đại sạch sẽ, còn có khu vực riêng ở tầng năm để hóng gió, ngắm hoa ngắm cảnh.

Bảo mẫu hiện tại của Bạch Thiên cũng đi theo bọn họ để đảm bảo an toàn, cuối tháng này là hết hạn hợp đồng làm việc của bà ấy, đồng nghĩa với việc Bạch Dã lại sắp phải thay người chăm sóc con trai.

Bình thường Bạch Thiên rất khó gần, vì vậy lúc thuê người thì Bạch Dã làm hợp đồng ngắn hạn để xem xét trước, nếu ổn liền gia hạn, không ổn đành tìm người khác. Bởi vậy, sự xuất hiện của Phương Tố Y đã giúp anh đỡ áp lực hơn rất nhiều.

Bạch Thiên rất thích cô gái này, anh cũng vậy. Cô thản nhiên, bình tĩnh không hề có ý đồ xấu xa gì với anh, đây là thứ anh cần.

Lời đề nghị của Bạch Dã đã giúp Phương Tố Y có thêm một công việc làm thêm với tiền lương hậu hĩnh.

Bởi vì còn giận dỗi cha mình, Bạch Thiên nhất quyết ở lại bệnh viện với Phương Tố Y mà không thèm về nhà. Lúc bảo mẫu năn nỉ ỉ ôi thì cậu nhóc trốn sau lưng cô và ôm chặt lấy chân giường, lắc đầu nguầy nguậy nói:

“Con không đi, con muốn ở với mẹ!”

Sau bao nỗ lực của Phương Tố Y, thằng bé vẫn kiên định gọi cô là mẹ, cả ngày ở bên cạnh gọi cô, không có việc gì làm cũng sẽ nằm bên cạnh ôm ấp.