Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 49: Gấp gáp như thể sợ cô chạy mất ấy



Cuối cùng, Vương Kính không thể chịu nổi sự tra tấn da thịt mà khai ra toàn bộ.

Hắn âm thầm theo dõi Phương Tố Y từ lâu, cũng biết đến sự tồn tại của Lã Thanh Vân. Cho nên thời điểm Lã Thanh Vân trốn thoát khỏi tay Bạch Dã, chính hắn tìm cách che giấu cho cô ta. Hắn không thể tưởng tượng nổi Bạch Dã sẽ ra tay với mình, đây là phạm pháp!

Hắn không biết gì về Bạch Dã cả, một chút cũng không.

Người đàn ông bình thường liệu có bò lên được vị trí tổng giám đốc Bạch thị như ngày hôm nay không? Thương trường cũng như chiến trường, Bạch Dã đã trải qua rất nhiều âm mưu dương mưu, những thủ đoạn cần thiết anh đều biết.

Thời gian này Phương Tố Y ở nhà chăm sóc Bạch Thiên, làm clip nấu ăn đăng lên mạng cũng có thể kiếm tiền, nhàn nhã vô cùng.

“Tiểu Bạch càng lớn càng đáng yêu, oa oa, moa moa, chị yêu em!”

“Cục cưng dễ thương quá đi.”

“Tố Y xinh đẹp của em, gần đây sao không thấy chồng chị xuất hiện trong các clip của chị vậy?”

Phương Tố Y đọc bình luận một lát, thấy họ tò mò về Bạch Dã thì đáp:

“Chồng chị có việc cần giải quyết rồi, mọi người xem chị và cục cưng không đủ sao?”

“Aaaa, nào có nào có, tiểu Bạch đáng yêu lắm ạ!”

Phương Tố Y biết Bạch Dã bận việc gì nên không làm phiền anh, ngoan ngoãn ở nhà không xuất hiện chính là biện pháp tốt nhất để giúp đỡ anh rồi.

Người đàn ông của cô đi sớm và khuya, gần như không thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Cô làm chút trà thảo mộc để giúp anh giảm stress, sẵn tiện chia sẻ công thức với mọi người.

Buổi tối, Bạch Dã trở về với một thân bụi đất, cũng không biết là anh đi đâu, làm gì mà quần áo đều lấm lem. Phương Tố Y lo lắng giúp anh cầm áo khoác:

“Sao vậy? Anh vừa đi đánh nhau với ai à?”

“Ừm.”

“Ừm? Là thật đó hả?”

Cô cứ nghĩ anh đi làm kia chứ?

“Bắt một con chuột trong hang, quần áo bẩn chút là bình thường.”

Lã Thanh Vân cũng thật biết cách lẩn trốn.

Sau khi Bạch Dã lấy được thông tin từ Vương Kính thì đã gọi người đi vây bắt cô ta, kết quả cô ta xảo quyệt, trốn thoát từ đường tắt sau núi.

Quá trình tìm kiếm này mất hơn năm ngày, cuối cùng cũng có thể đưa cô ta vào đồn cảnh sát.

Bạch Dã không muốn để Phương Tố Y lo lắng và nhọc lòng nên không nói gì với cô, bây giờ, anh có thể nghỉ ngơi được rồi.

“Tố Y, em ngồi xuống, cho anh mượn đùi một lát.”

“A? Được.”

Phương Tố Y nhanh chóng ngồi vào sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Bạch Dã chậm rãi bước tới, áo khoác bẩn đặt ở một bên, anh mặc quần tây và áo sơ mi trắng ngả lưng xuống sofa, dùng đùi cô làm gối nằm.

Cảm giác mệt mỏi mấy ngày qua nhanh chóng giảm dần, không biết tại sao, khi ở bên cạnh Phương Tố Y anh lại thấy rất nhẹ nhõm.

Phương Tố Y luồn tay vào tóc anh, không biết anh phải trải qua những gì nhưng cô cảm giác được anh đã rất vất vả vì mình.

Qua chừng vài phút, Bạch Dã đang híp mắt nghỉ ngơi đã ngủ quên mất.

Cục cưng Bạch Thiên ở trong phòng ngủ đi ra, thấy hai người ngồi trên sofa thì chạy tới gần, trèo lên ghế rồi dùng một bên đùi khác của mami làm gối.

Hai cha con họ tựa vào Phương Tố Y ngủ ngon lành, lòng cô có chút mềm mại.

“Hy vọng cuộc sống của chúng ta sẽ mãi yên bình, không sóng gió.”



Lã Thanh Vân bị bắt vì tội giết người không thành, Vương Kính là tòng phạm cũng chịu rất nhiều công kích.

Lúc nghe được tin này, Phương Tố Y thở phào nhẹ nhõm. Cô đã ở trong nhà lâu đến mức sắp mọc nấm chỉ vì sợ bọn chúng nhắm vào mình, rốt cuộc có thể trở về với bình thường được rồi!

Bạch Dã nằm trên giường nhìn Phương Tố Y và con trai đang vật lộn với mớ quần áo trẻ em, khẽ cười nói:

“Vậy, việc đầu tiên cần làm là đi chụp ảnh cưới chứ nhỉ?”

“Có vội vàng quá không anh?” Phương Tố Y cảm thấy chóng mặt với tốc độ của anh.

“Cưới vợ phải cưới liền tay, em nghĩ tại sao anh phải cố gắng giải quyết chuyện của Lã Thanh Vân như vậy?”

Không chờ cô trả lời, anh đã giải thích luôn:

“Vì anh muốn nhanh chóng lấy vợ đấy, còn phải sinh cho Bạch Thiên một đứa em.”

Hai gò má Phương Tố Y nóng bừng:

“Không cần gấp thế đâu, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian tìm hiểu nhau…”

“Tìm hiểu gì nữa? Em không định gả cho anh sao? Anh nhớ là em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi!”

Thấy Bạch Dã tỏ vẻ uất ức, Phương Tố Y thật sự bối rối:

“Nhưng mà…”

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần xong!

Bạch Dã nháy mắt với con trai ra hiệu, thằng bé liền lắc lắc tay Phương Tố Y:

“Mami đừng lo lắng, ba của con tốt lắm! Con cũng muốn có em nữa!”

“…”

Cha con bọn họ gấp gáp như thể sợ cô chạy mất ấy nhỉ?