Con Trai Gian Thần

Chương 12: Ba tên vô lại



Hoàng hậu không muốn nói thêm nửa, "Ngươi cứ nuông chiều hắn đi."

Hà Ngọc cười không nói.

Hắn chỉ chỉ Nguyên Bảo đi ra ngoài đứng, để Hà Dung mắt không thấy tâm không phiền.

Nguyên Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ thật ở cùng Hoàng hậu dưới một mái hiên, hắn cũng mệt mỏi, hắn lo Hoàng hậu đột nhiên sẽ an bài cho Thiếu gia một tên hầu hạ khác, đuổi hắn đi.

Hoặc tìm đại một cái cớ buột tội đem hắn đánh chết, Thiếu gia có cứu cũng không kịp.

Nguyên Bảo cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Hiếm khi Thiếu gia gặp lại người thân của mình, có lẽ phải nói chuyện rất lâu.

Hắn tìm chỗ dựa vào cột, chuẩn bị đánh một trận kéo dài, đổi chân trái thành chân phải, chân phải thành chân trái, vừa đổi hai lần, Thiếu gia liền đẩy ra cửa..

"Thiếu gia, người xong sớm như vậy sao?" Nguyên Bảo vội vàng đi tới.

"Tỷ tỷ đang suy yếu, cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe." Hà Ngọc bước xuống bật thang, tới gần, "Đi thôi, chúng ta dạo một vòng."

Hắn đang có rất nhiều phiền muộn, bây giờ hắn cần đi giải quyết.

Vốn dĩ muốn hỏi về chuyện Bát Hoàng tử bị giết, nhưng tỷ tỷ đang trong tình trạng bất ổn, Mãn Hà cũng không biết nhiều, hắn đến nay vẫn đang rơi trong sương mù, không biết Cố Yến Sinh như thế nào thoát được?

Cố Yến Sinh hiện tại sống có vẻ tốt,không ai rảnh đi lãnh cung làm phiền y, ngoài ra trong cung rất yên tĩnh, trừ canh phòng chặt chẽ hơn thì không có vấn đề gì khác, những người tra hỏi y trước đây dường như đã bó tay, cho thấy rằng Cố Yến Sinh đã thoát khỏi sự nghi ngờ.

Hắn đã làm thế bằng cách nào?

Khi nhìn thấy Cố Yến Sinh trong lãnh cung ngày hôm nay, Hà Ngọc chắc chắn rằng người đã giết Bát Hoàng tử ngày hôm đó là Cố Yến Sinh, cũng chính Cố Yến Sinh là người đã đẩy hắn xuống nước.

Hơi thở và dáng người không thể sai được.

Hà Ngọc chấp hai tay sau lưng, bước chậm rãi vào hoa viên.

Ngự hoa viên rất lớn, Hoàng hậu là tỷ tỷ của hắn là chủ mẫu chính cung, con đường ra cửa cũng thông đến nơi này.

Hà Ngọc giẫm lên tuyết, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ, và thoang thoảng nghe thấy âm thanh kẽo kẹt, xen lẫn với âm thanh uyển chuyển của tiếng đàn.

Hắn nghĩ chính mình nghe lầm, dừng lại bước chân hỏi Nguyên Bảo, "Ngươi có nghe thấy âm thành nào không?"

"Cái gì?" Nguyên Bảo bị hỏi bất ngờ sửng sốt, bất quá rất nhanh phản ứng lại, "Hình như có tiếng đàn."

Loại thời điểm này, ai lại có nhã hứng chứ?"

"Đi, qua đó nhìn một chút." Dù sao cũng nhàn rỗi, chuyện của Cố Yến Sinh bây giờ chưa giải quyết được, hắn cũng muốn làm chuyện khác dời tầm mắt.

Hà Ngọc quay người đi trên một con đường nhỏ khác, đi theo tiếng đàn.

Vườn ngự uyển vừa có tuyết rơi, Ngự hoa viên là một mảnh trắng xóa, ngẫu nhiên có mấy cây mùa đông tươi đẹp tranh nhau vươn mình, cũng bị tuyết đọng làm cong.

Hà Ngọc nâng lên một chậu, nhẹ rũ, cành cây nảy lên, tuyết trắng rải rác rơi xuống, lộ ra những bông hoa mận đỏ.

"Vạn thụ hàn vô sắc, nam chi chỉ có hoa."

Ngự hoa viên hoa không ít, nhưng mùa đông loại hoa nở tươi đẹp nhất lại là hoa mận.

Hà Ngọc bước đến gần, người đứng vững lại liếc mắt thoáng nhìn thấy giữa vườn hoa mận có một cái đình nhỏ.

Nó có hình bát giác, trong đình có bàn ghế đá, hiện đang là mùa đông, nó được trải một lớp lông ấm, dưới chân đốt lò, khối bốc lên từ xa đã cảm thấy ấm áp.

"Nguyên Bảo, đi tìm Mãn Hà lấy một cây sáo đến đây, ngọc tiêu cũng được." Hà Ngọc phất tay áo "Thiếu gia ngươi không thích có kẻ đắc ý."

Trên bàn đá có một cây đàn cổ, người đánh đàn không cần nói cũng biết là Hứa Tu Trúc con trai quan Ngự sử.

Ngoài đình có người múa kiếm, mặc một thân áo trắng dáng người ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự đang thể hiện tài năng, liếc mắt cũng biết là Chu Hạo Nhiên con trai Thái úy.

"Hai tên này ăn mặc cùng một dạng như cẩu, còn ở Ngự hoa viên cố tình làm ra vẻ, dù không phải muốn cho chính mình xem..., mặc kệ, trước phá xong rồi nói."

Hà Ngọc vốn muốn hạ đao mà làm Phật, nhưng trong lòng không vược qua được chướng ngại, hơn mười năm hắn mang danh kẻ xấu, không thể một sớm một chiều thay đổi được.

Làm người tốt lại bị coi thành xấu hãm hại người, vậy chi bằng làm kẻ phản diện đến cuối cùng.

Nơi này cách Phượng Tú cung của Hoàng hậu không xa, Nguyên Bảo rất nhanh trở về, không hiểu được Thiếu gia muốn làm gì, nên hắn tìm đến một cây sáo và một cây ngọc tiêu.

"Thiếu gia, người tại sao muốn thứ này."

Hà Ngọc nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, "Tự nhiên là muốn cùng gã kia một hồi Cầm Tiêu Hòa Minh."

Hứa Tu Trúc đàn chính là Phượng Lai Nghi, Chu Hạo Nhiên múa chính là Phượng Cầu Hoàng, vậy hắn liền đến làm một khúc Mạnh Khương Nữ khóc Thành Trường An.

Cổ cầm âm sắc nội liễm uyển chuyển, sầu triền miên, nhu tình lại như nước, tựa thiếu niên tao nhã, ngượng ngùng cùng người cầu hoan. Lúc này đột nhiên xen vào một tiếng tiêu bi thương muốn chết, tựa như trời quang đạo xuống một tiếng sét, sự sống bị phá hủy không còn một mảnh.

Chu Hạo Nhiên run tay, xém chút nửa chém trúng chính mình.

"Hà Ngọc, lại là ngươi!" hắn trở tay cầm kiếm hoa, mũi kiếm chỉ thẳng về hướng Hà Ngọc.

Hà Ngọc buông ngọc tiêu, "Làm sao? Ngự hoa viên này cũng không phải nhà ngươi xây? Chỉ có ngươi được vào, ta thì không?"

"Ngươi..." Chu Hạo Nhiên tức giận, "Ta nghĩ là ngươi cố ý!"

"Vớ vẫn." Hà Ngọc ném ngọc tiêu cho Nguyên Bảo, "Ta rõ ràng đã lên kế hoạch từ lâu."

Hắn nhìn chung quanh, mặc dù không thấy người, bất quá xa xa lại có một tòa tiểu lâu ba tầng, trên lầu cửa sổ có màn che, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là khuê phòng của nữ tử, hai người này trong rừng thể hiện bản thân, là muốn được người ta yêu thích.

Trên lầu là Minh Nguyệt Công chúa, đang nhập tâm nghe khúc Phượng Lai Nghi, Mạnh Khương Nữ khóc thành Trường An đột nhiên chen vào, đem nàng nghe đến khóc.

Lại nghĩ tới thân phận chính mình, mới mười một tuổi, phụ hoàng đã lo phòng ngừa chu đáo, muốn tìm một hôn sự cho nàng.

Nghe nói là sứ giả ngoại vực, hy vọng cưới nàng làm vợ, phụ hoàng không chịu, liền muốn gả nàng ra ngoài trước, gả không được cũng phải đính hôn trước.

Mấy ngày trước trong triều đình nói hai câu, chúng thần nghe tin mà động, nhao nhao đem nhi tử của mình đưa vào trong cung, làm mọi cách để nàng vui lòng.

Nàng nhìn thoáng qua, lại không phát hiện Hà Ngọc, không khỏi bi thương trong lòng, tay áo dài che mặt, khóc triệt để.

Hà Ngọc bởi vì sinh bệnh, ốm đau trên giường mấy ngày, phụ thân không tiện cùng hắn nói chuyện, đợi hắn tốt lại vừa vặn gặp chuyện của tỷ tỷ, càng không tiện nói chuyện khác, vì thế kéo dài, kéo dài đến bây giờ hắn cũng không biết.

Hơn nữa, kỳ thật phụ thân không hy vọng hắn cùng Công chúa quá thân cận, thân thể nữ nhi làm sao cưới được Công chúa?

Hà Ngọc đối với Công chúa cũng sớm buông tha, tâm tư ban đầu gần như đứt đoạn.

Trước kia hắn chú ý đến Công chúa, là bởi vì cùng hai tên kia đối đầu, đối với nàng ấy không có ý nghĩ quá phận.

Vườn ngự uyển lại phân nam uyển cùng nữ uyển, cách một tầng tường, tuy rằng không gặp được người, bất quá có thể nghe được.

Giống như chim hoàng thùy, thanh thúy dễ nghe.

Ngẫu nhiên từ đối diện bay tới một con diều giấy, bị hai tên kia xấu xa đánh xuống, mượn cơ hội bay qua, đều bị Hà Ngọc phá hư.

Hai người kia không thể thực hiện được ý đồ, cũng không cho Hà Ngọc như ý, bất đắc dĩ để Nguyên Bảo chiếm tiện nghi, nên gặp qua Công chúa vài lần.

Mỗi lần quay về đều nói Công chúa như thế nào xinh đẹp, trong lòng Hà Ngọc ngứa ngáy, bất giác liền nổi lên vài phần hiếu kỳ.

Về sau nghe nói Công chúa muốn tìm một họa sĩ lợi hại một chút vẽ chân dung, Hà Ngọc xung phong nhận việc, đẩy ra mọi người vẽ một bức họa, đề mực làm thơ.

Kỳ thật khi đó hắn vẫn không nhìn thấy Công chúa, giữa tấm bình phong ngăn cách, như ẩn như hiện, dáng vẻ thướt tha.

Nếu như không phải yến hội lần trước, làm cho hắn cơ duyên xảo hợp thiếu chút nữa thích Công chúa, lại cơ duyên xảo hợp biết mình thân nữ nhi, hiện tại chính là hắn đang theo đuổi Công chúa đi.

Thế sự vô thường, ông trời thật thích trêu ngươi.

"Hà Ngọc, khi còn bé có người đặt sâu bướm trong bàn học của ta có phải là ngươi không?"

Mấy người ầm ĩ nói chuyện xưa.

Nhất là Hứa Tu Trúc, khi còn bé bị sâu bướm dọa qua, từ đó về sau đối với côn trùng có bóng ma tâm lí.

"Xem ra người trộn tôm trong bữa ăn của ta cũng là ngươi?" Chu Hạo Nhiên dị ứng với tôm, ăn một chút liền cả người ngứa ngáy.

"Nói giống như bỏ kim đinh vào trong giày của ta không phải hai ngươi." Hà Ngọc quay trở lại cuộc nói chuyện.

"Ngươi còn ở trong đại luận võ động chân gian xảo."

"Lại giấu ám khí trong giày, thắng không minh bạch."

Đế giày của Hà Ngọc có một tầng ngăn cách, chỉ cần nhẹ nhàng đá vào bên cạnh, liền có ám khí dài hai tấc bắn ra, hai người kia tự nhận mình quân tử, làm không được hành vi như vậy,đã chịu không ít thiệt thòi.

"Hai người các ngươi không biết xấu hổ mà còn nói ta." Hà Ngọc thản nhiên đáp trả.

Ba người ầm ĩ hăng say, nhoáng một cái liền thấy một bóng dáng xinh đẹp từ trong rừng hoa mận đi ra.

Minh Nguyệt Công chúa nhấc váy lụa lên, chậm rãi đến gần, người đầu tiên phát hiện nàng là Nguyên Bảo, vội vàng muốn hành lễ, Minh Nguyệt Công chúa ra dấu im lặng.

Nàng đứng bên cạnh lại nhìn trong chốc lát, vốn tâm tình có chút buồn bực, cố gắng nghe ba người ngươi ám toán ta, ta ám toán ngươi, thương tổn lẫn nhau làm chọc cười.

Hà Ngọc đúng lúc lên tiếng, "Đa tạ hai ngươi phối hợp, cuối cùng cũng chọc cho Công chúa cười. "

Hai người kia lúc này mới phát hiện bầu không khí không thích hợp, vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cười trộm của Công chúa.

Mắt ngọc mày ngài, dáng người thanh tú, quả nhiên là xuất trần thoát tục, xinh đẹp động lòng người.

Hai người nhất thời nhìn đến ngơ ngác.

"Tham kiến Công chúa." Đợi phản ứng kịp, ba người đồng thanh hành lễ.

"Đứng lên đi." Công chúa vẫy tay miễn lễ.

Hà Ngọc đang định đứng dậy, một đôi giày thêu hoa đập vào mắt, trên mặt giày kia khảm trân châu, vô cùng trân quý

"Làm sao ngươi biết ta không vui?"

Hà Ngọc không ngẩng đầu, "Có lẽ là tâm linh tương thông đi. "

Kỳ thật là không cẩn thận nhìn thấy trang điểm Công chúa nhòe nước mắt, bất quá hắn không thể nói như vậy, nói như vậy chính là không nể mặt Công chúa.

Công chúa khẽ cười ra tiếng, "Thật là một người thông minh đấy."

Hai tay nàng chấp sau lưng, "Vậy ngươi đoán xem, trong lòng ta hiện tại đang nghĩ cái gì? "

Hà Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Đại khái là... Ba tên vô lại này sao còn không cút?"