Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 28: Say rượu loạn tính(e)



Năng lực của Lữ Hồng Cảnh trong số đám thiếu gia phú nhị đại ở Trung Quốc chỉ có thể tính là bình thường, ở trên anh ta đã có một người anh trai kế thừa gia nghiệp, kỳ vọng của cha mẹ đối với anh ta cũng chỉ dừng lại ở việc muốn con mình an khang sống qua cả đời.

Thế nên quy hoạch nửa đời sau của Lữ Hồng Cảnh đã sớm được vạch ra, đó chính là ăn nhậu chơi bời.

Nhưng cho dù có là ăn chơi trác táng, thì vẫn ôm trong mình mộng tưởng chí cao vô thượng, không chết chìm trong rượu chè tiệc tùng. Lữ Hồng Cảnh có tiền có thời gian nhàn rỗi, đối với bất luận chuyện gì cũng chỉ tỏ thái độ tùy tiện chơi chơi, nhưng chỉ có duy nhất một sự việc làm anh ta nghiêm túc chấp nhất đến cực hạn.

Anh ta si mê quyền anh cuồng nhiệt.

Đối với rất nhiều nam nhân phái mạnh, quyền anh là môn thể thao đấu võ nguyên thủy nhất của nhân loại, nó tràn ngập ma tính và mị lực khó có thể kháng cự.

Tựa như một người hâm mộ bóng đá, một fan truy phủng idol, Lữ Hồng Cảnh cũng dành sự yêu thích cuồng nhiệt của mình cho các vương giả trên võ đài. Ở Trung Quốc, fan của bộ môn quyền anh giống như anh ta cũng không ít, họ tự thành lập một cộng đồng nhỏ, bàn luận về các trận đấu. Nhưng do thể trạng trời sinh của người châu Á, thành tích của người Trung Quốc tại các võ đài thế giới đã ít nay lại càng ít hơn.

Cho nên khi Chu Viêm xuất hiện trên võ đài ở Mỹ, y giống như một con hắc mã ngang trời xuất thế, gần như đã làm kinh diễm toàn bộ người hâm mộ quyền anh ở Trung Quốc. Ba năm trước, khi y đoạt được chiếc đai lưng vàng tượng trưng cho chức vị nhà vô địch WBA hạng nhẹ, vô số câu lạc bộ quyền anh ở Trung Quốc đã tự động tụ tập lại với nhau, champagne mỹ nữ, trắng đêm cuồng hoan.

Chu Viêm, cái tên này đã trở thành một loại tinh thần, một loại tượng trưng của giới quyền anh Trung Quốc.

Nhưng tiếc thay trời đố anh tài, trong lúc các fan dõi mắt mong chờ Chu Viêm sẽ một lần nữa thi triển thần uy trên võ đài, thì họ lại đột nhiên nhận được tin dữ, y gặp tai nạn trọng thương, biến thành người thực vật.

Vị võ sĩ quyền anh thiên tài được vô số người hâm mộ ký thác kỳ vọng này, đã như sao băng bay vụt qua bầu trời đêm, biến mất vô tung vô ảnh.

Trong máy tính của Lữ Hồng Cảnh cho đến nay vẫn còn tồn trữ từng đoạn video ghi lại những trận đấu thắng lợi vẻ vang của Chu Viêm, anh ta vốn cho rằng đời này sẽ không bao giờ được nhìn thấy nam nhân trong truyền thuyết kia xuất hiện ở trên TV nữa, nhưng không ngờ, lúc này lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy được người thật ở ngoài đời.

Kinh hỉ tới quá nhanh, tựa như một cơn gió lốc, thổi bay lý trí của anh ta lên tận chín tầng mây.

Buổi họp mặt lần này, đã hoàn toàn chuyển biến thành buổi giao lưu cùng fan của Chu Viêm. Quê quán của Lữ Hồng Cảnh nằm ở vùng Đông Bắc, trong xương cốt chính là một nam tử hán sang sảng giảng nghĩa khí, tính nết khá hợp cạ với Chu Viêm.

Đàn ông đều giao lưu tình thâm ở trên bàn nhậu. Sau khi bầu không khí được hâm nóng lên, Chu Ngẫu Phiến và những người khác cũng bị cuốn theo đó mà bắt đầu nâng chén. Cuối cùng khi ra cửa, chỉ còn lại một mình Chu Viêm là sừng sững không ngã, còn giữ lại đến sáu phần thanh tỉnh.

Lữ Hồng Cảnh say đến rối tung rối mù, khóc la cầu xin Chu Viêm ký tên lên cánh tay cho mình, thề thốt từ nay về sau sẽ không bao giờ rửa tay. Trước lúc bị ném lên tắc xi, còn mặt dày cướp cái áo khoác của Chu Viêm, nói là muốn mang về lồng khung kính, coi như đồ gia truyền mà để lại cho con cháu đời sau.

Chu Viêm: “……” Một đám đều có đam mê gì đó với áo khoác của y!

Y dùng hết một phần lớn sức lực, mới rốt cuộc cũng khiêng được mấy con ma men đến một khách sạn ở gần đó, dàn xếp ổn thỏa.

Đến khi về nhà, Chu Viêm liền tìm người lái xe thay.

Lúc bước xuống xe, Chu Ngẫu Phiến đứng thẳng cũng không xong, mềm nhũn như bùn mà tê liệt ngã xuống, không còn cách nào, y chỉ có thể ôm con tiểu ma men này đi vào thang máy.

Trong không gian hẹp, da thịt kề sát tiếp xúc thân mật, giữa từng đợt hô hấp đều là hơi thở của đối phương. Tiểu yêu tinh dựa lên người y liên tục cọ cọ, giống như một người nguyên thủy đang muốn nhóm lửa, cái miệng nhỏ ngâm nga hát đủ loại bài hát cợt nhã.

Cậu lúc say rượu liền phảng phất như biến thành một người khác, yêu diễm mị hành câu hồn nhiếp phách, phát tiết hết thảy dục vọng ngày thường vẫn luôn chôn sâu trong nội tâm, hận không thể tiến nhập bản thân vào trong cốt nhục của Chu Viêm, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

“Ca ca, ca ca của em, hôn em đi……”

Cậu không màn đến sự tránh né của Chu Viêm, thừa dịp y không ra tay ngăn cản mà chu môi nhào lên, nước bọt gần như bôi đầy mặt Chu Viêm.

Chu Viêm bóp chặt eo cậu, không để cho cậu làm loạn, oán hận nghiến răng: “Nếu không phải vì em đang say rượu thì mông đã sớm nở hoa rồi!”

Gương mặt Chu Ngẫu Phiến ửng đỏ, giữa mày là một loại mị thái chưa từng có, giống như một nụ hoa chậm rãi thành thục, từ từ triển lộ ra tư thái yêu dã của mình.

“Vậy ca ca liền dùng cây gậy to của mình để đánh em đi, hung hăng đánh chết em đi!”

Chu Viêm: “……” Mẹ nó, đây là cái thứ ô ngôn uế ngữ gì!

Cửa phòng vừa mở, y giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, vội vàng ném con tiểu ma men lên trên giường. Chu Ngẫu Phiến không đứng đắn cười một tiếng, duỗi ra tứ chi, như một con nhện tinh mà dây dưa giữ chặt y không bỏ: “Ca, đừng đi mà, ở cùng em……”

Chu Viêm lúc này cũng dâng lên men say, bị dung nhan vũ mị quen thuộc trước mắt dụ dỗ, thần chí trong máy nhắt liền có chút hỗn độn.

“Cốc Đằng……”

Trong nháy mắt y thất thần, lập tức bị Chu Ngẫu Phiến bắt lấy cơ hội, đôi môi non mềm ẩn chứa hương rượu dán lên, tham lam mà gặm cắn.

Chu Viêm đột nhiên bị đánh lén, thần chí bỗng chốc thu hồi. Một tay xé người xuống, dùng chăn quấn chặt cậu lại.

“Tiểu hỗn đản, đợi đến lúc tỉnh rượu, em thế nào cũng phải xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân!”

Y bước ra khỏi phòng ngủ, hoảng loạn cấp bách đi tìm hòm y tế lấy thuốc giải rượu. Y cảm thấy bản thân cũng say không nhẹ, cho nên mới không thể phân rõ hiện thực và hư ảo.

Đó là em trai của y, không phải người vợ của y ở đời trước!

Lúc trước khi Cốc Đằng mang theo gương mặt của em trai đến theo đuổi, y liền không thể nào hạ thủ, qua nhiều năm mới được tính là đã khắc phục được chướng ngại tâm lý. Thế nhưng lần này, y lại xem em trai thành vợ của mình, vô ý thức dung túng cho em ấy thân cận.

Nội tâm bứt rứt cùng cảm giác sầu não khó có thể lý giải làm y hận không thể tự cho mình hai cái bạt tay.

Con mẹ nó còn không bằng đồ cầm thú!

Chu Viêm lật tung hòm y tế, rốt cuộc cũng tìm ra mấy viên thuốc giải rượu, nhưng vẫn chưa kịp cho vào miệng, liền nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Vừa quay đầu lại, đã thấy tiểu yêu tinh dáng vẻ vũ mị say rượu để chân trần đi ra từ trong phòng ngủ, cởi bỏ từng lớp quần áo trên người xuống. Da thịt trắng nõn tựa như phát sáng dưới ánh đèn chiếu rọi, dáng người thon thả mềm mại hiện ra độ cung hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Viên thuốc trong tay Chu Viêm rơi xuống đất.

Trời cao ơi…… Làm ơn chừa cho con một con đường sống!

Trước khi Chu Ngẫu Phiến kịp cởi nốt chiếc quần lót cuối cùng ở trên người, Chu Viêm đã vội vàng phi tới, một phen bế cậu lên, hỏa tốc đưa về phòng ngủ.

Ngay khi y vừa nhét Chu Ngẫu Phiến vào trong chăn, định dùng khăn trải giường cột thành nơ bướm, phòng ngừa con tiểu ma men lại làm ra chuyện kinh tâm động phách gì khác, y lại đột nhiên ngơ ngẩn.

Nằm ngay phía dưới viên đậu đỏ trên ngực Chu Ngẫu Phiến, có một cái ấn ký màu xanh tím trông quen mắt dị thường. Y đã từng vô số lần hôn lên nơi đó, hình dạng của nó lớn nhỏ ra sao y đều nhớ rõ ràng.

Y không tự chủ được mà duỗi tay vuốt ve, trong lòng chợt phát run.

Đây chỉ là trùng hợp sao?

Không, có lẽ y nên để tay lên ngực tự hỏi, liệu y còn có thể xem những chuyện này chỉ là trùng hợp hay không?

Gương mặt tương tự, tích cách tương tự, cái bớt tương tự, tất cả những nơi y nhìn đến đều đang nhắc nhở y, suy đoán không thể tưởng tượng được nhất lại chính là chân tướng cuối cùng. Có lẽ, trên đời này vốn không hề có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên.

Bản thân y vốn chính là chuyển thế đầu thai hai đời, vì sao vợ của y lại không thể?

Trong nháy mắt này, hốc mắt Chu Viêm nóng lên, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Sống hai đời, con người tinh thần rắn rỏi, nhật thiên nhật địa cuồng vọng không kiềm chế được này, lần đầu tiên rơi nước mắt.

……

Chu Ngẫu Phiến cũng không biết những chuyển biến tâm lý mà ca của cậu đã trải qua. Hôm sau tỉnh lại, hồi tưởng lại sự kiện say rượu nháo loạn đêm qua, cậu chỉ muốn ôm đầu đâm vào tường chết quách cho rồi.

Rượu thật sự hỏng việc! Cậu vốn muốn dùng nước ấm nấu ếch xanh, kết quả không cẩn thận một cái, chọc vô một cây đuốc cháy hừng hực, cả nồi đều hóa thành tro.

Ếch xanh…… Không, ca của cậu đâu?

Sẽ không biến thành tabi kaeru, từ nay về sau liền trực tiếp xách ba lô lên và đi đấy chứ!

Cậu hối hận đến cực điểm, nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi phòng, cất tiếng gọi tên Chu Viêm, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phòng tập thể thao.

Chu Viêm nghe thấy động tĩnh, quay đầu liền trông thấy Chu Ngẫu Phiến đi chân trần kinh hoảng bất an nhìn chằm chằm về phía mình, thật giống như chỉ cần cậu chớp mắt một cái, người trước mặt này liền không thấy đâu nữa. Y hơi nhíu mày, cầm chiếc khăn lông lên lau khô mồ hôi trên trán.

“Sao lại không mang dép đã chạy xuống đây, thời gian dùng bữa sáng đã qua lâu rồi, bữa trưa em muốn ăn cái gì?”

Y trông bình đạm giống như những ngày bình thường trước kia, Chu Ngẫu Phiến liền phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói: “Ca, anh tùy tiện làm đi, em ăn gì cũng được.”

Chu Viêm chỉ chỉ chân cậu, Chu Ngẫu Phiến hậu tri hậu giác mới phát hiện thấy sàn nhà lạnh lẽo, mất tự nhiên mà cười gượng một cái, xoay người đi về phòng ngủ.

Trong lúc thay quần áo, cậu vẫn còn suy tư về vấn đề này. Tối hôm qua cậu làm ra những chuyện hư hỏng đó, anh ấy rốt cuộc suy nghĩ như thế nào?

Với loại tính tình thẳng thắn táo bạo của anh, nếu muốn trừng phạt cậu, hoặc cho dù có mang tâm tư khác, anh ấy đã sớm nên đánh thì đánh, nên bỏ đi thì bỏ đi, tuyệt đối sẽ không kỳ kèo giả vờ giả vịt.

Cho nên, ca của cậu…… cam chịu……

Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, cả người Chu Ngẫu Phiến liền ngơ ngẩn.

Cậu cảm thấy không thể tưởng tượng được, rõ ràng đã chuẩn bị tốt mười năm trường kỳ kháng chiến năn nỉ ỉ ôi, kết quả quân địch vừa mới chạm súng, liền trực tiếp giương cờ trắng đầu hàng!

Chu Ngẫu Phiến cảm thấy mình lại bắt đầu lâm vào ảo tưởng mơ mộng hão huyền, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mà mơ ước hướng đi tốt đẹp nhất.

Dư vị tối hôm qua chiếm tiện nghi được từ trên người ca ca vẫn còn đây, cậu rõ ràng đã hạ miệng thành công.

Say rượu loạn tính, có lẽ còn có thể đến hai lần.