Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 34: Tâm sự của cát lị & việc uống sữa(e)



Công tác trở về, Chu Ngẫu Phiến trạch ở nhà hai ngày mới được tính là đã nghỉ ngơi đầy đủ. Ai đi công tác cũng đều như vậy, ở bên ngoài dốc sức làm việc, tinh thần căng chặt nên không cảm thấy mệt, nhưng một khi về đến nhà thì liền hoàn toàn thả lỏng, chỉ muốn ngã xuống giường ngủ đến mê mệt, mặc kệ hết những chuyện khác.

Tố chất thân thể của Chu Viêm rất tốt, vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, nên đã giúp cậu xử lý một ít việc vặt trù kiến cho phòng làm việc.

Xét thấy thuộc tính đặc thù “sợ ánh sáng” của phì trạch và hủ nữ, Chu Ngẫu Phiến cũng không thuê office building, mà lại chọn một căn hộ nằm gần tiểu khu. Lầu trên lầu dưới hai bộ dân cư, một làm phòng làm việc, một làm phòng ở cho các nhân viên.

Tang Lâm nghe nói tới việc không cần phải đi ra ngoài, chính là vẫn có thể ở nhà làm việc, bảo bảo hai trăm ký…… à không, gần đây là hai trăm hai mươi ký, liền vui như mở hội.

Để giúp hắn bảo trì cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, Chu Ngẫu Phiến không ràng buộc mà cung cấp phúc lợi tập thể hình cho nhân viên, sắm một cái máy chạy bộ, còn cho Na Na kiêm chức vụ đốc xúc Tang Lâm vận động giảm béo, giảm một ký tăng lương 200 tệ.

Điều này làm cho hủ nữ đang nghèo đói bần cùng trở nên tràn ngập ý chí chiến đấu, mài đao soàn soạt chỉa về phía phì trạch, thề phải đào được từ trên người hắn thêm ba bốn ngàn.

Tang Lâm: “……” Bảo bảo có nỗi khổ không nói thành lời.

Rốt cuộc là ai đã phát minh ra thứ đồ vật chạy bộ tàn nhẫn này!

Sau khi thành lập phòng làm việc, nhiệm vụ đầu tiên mà Chu Ngẫu Phiến giao cho hai người chính là chú ý hướng gió trên internet, từ sau mấy buổi phát sóng trực tiếp, gameshow đã lên hot search, một vài khách mời cũng nhận được sự chú ý lớn từ công chúng, đặc biệt là hai anh em họ Chu, gần như tung hoành khắp đại giang nam bắc bằng giá trị nhan sắc cao của mình.

Tài khoản mạng xã hội của hai người cũng tăng trưởng lượt theo dõi với một tốc độ cực kỳ khủng bố, ngắn ngủi mấy ngày đã tăng thêm mấy triệu fan. Còn có cả thương hiệu quảng cáo tìm đến cửa, cung cấp một hạng mục hợp tác trị giá mấy trăm ngàn, đây chính là hiệu ứng kinh tế tự nhiên của việc có danh tiếng. Những việc này Chu Ngẫu Phiến đều toàn quyền giao cho Tống Vũ đi làm.

Đối mặt với sự phê bình của cư dân mạng, Sở Hàn lợn chết không sợ nước sôi, luôn mồm nói mình chỉ vui đùa một chút vì hiệu ứng của chương trình. Gã một mặt thoái thác trách nhiệm, cũng chưa bao giờ công khai xin lỗi.

Chu Ngẫu Phiến đã thương lượng với Văn Nhân Ba Ba, bọn họ đều hiểu rõ sở dĩ Sở Hàn gây chuyện, mục đích chính là vì muốn nổi tiếng, nếu thật sự làm lớn chuyện thì sẽ trúng bẫy rạp của gã, bởi vậy nên từng người đều quản thúc fan của mình, bảo mọi người đừng chú ý đến khiêu khích của Sở Hàn.

Mắt thấy hai người này không trúng phép kích tướng của mình, Sở Hàn ngược lại liền nhắm khẩu pháo vào tổ tiết mục, một mực chắn chắn đó là kịch bản tổ tiết mục đưa cho mình, với mục đích thu hút sự chú ý cho chương trình.

Mỗi một câu nói, mỗi một bài thơ của gã đều là do tổ tiết mục âm thầm bày mưu đặt kế. Gã còn công khai nhục mạ đạo diễn bất công, không hề cho gã được chính diện màn ảnh hay thiết lập hình ảnh tốt, có ý định bôi đen hình tượng cá nhân của gã, chụp hết thảy nồi nêu lên đầu tổ tiết mục.

Lúc tới đưa kịch bản tiết mục cho kỳ tiếp theo, phó đạo diễn Cát Lị không nhịn được mà oán giận.

“Chị hoài nghi họ Sở kia đã lên kế hoạch ngay từ đầu, dẫm lên tổ tiết mục để tăng nhiệt độ, chị cũng thật sự say rồi, tiểu thuyết gia dù thế nào cũng chỉ có thể dựa vào thực lực để viết sách, hắn làm nhiều chuyện như vậy rõ ràng là có mục đích! Hắn cũng đâu giống như Ngẫu Phiến đại thần em, trẻ tuổi dung mạo ưa nhìn, còn có thể phát triển ở giới giải trí kia chứ.”

Khuôn mặt của Sở Hàn tuy không tồi, kéo ra ngoài cũng có thể gọi một câu soái đại thúc, dù gì cũng đã là ông chú bốn mươi, kỹ thuật diễn không có, ở giới giải trí căn bản không có vị trí cho gã.

Chu Ngẫu Phiến tùy ý lật kịch bản: “Hắn đang kiêm chức đạo diễn, cũng coi như đã thò nửa cái chân vào giới giải trí rồi.”

Cát Lị cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà đạo diễn, lừa gạt người ngoài mà thôi, em đã bao giờ thấy hắn ra vẻ đứng đắn đạo mạo chưa?”

Chu Ngẫu Phiến nghe ra trong lời nói của cô có ẩn ý: “Ồ?”

Cát Lị ghé qua nói thầm bên tai cậu: “Hắn chính là một con cò mồi, chuyên cung cấp ‘hàng’ cho mấy ông lớn tư bản.” 

Chu Ngẫu Phiến cảm thấy thực ngoài ý muốn, nhưng lại càng kinh ngạc hơn khi thấy Cát Lị cư nhiên lại biết được nội tình trong đó, xem ra nói cô có nhân mạch phong phú ở giới giải trí, đều không phải là tự biên tự diễn.

Lúc này, Chu Viêm xách theo một túi rau củ quả trở về, nhìn thấy Cát Lị còn ở đây, liền tiếp đón một tiếng: “Đạo diễn Cát, chị ở lại dùng chút cơm tối đi.”

Cát Lị vui sướng đồng ý, cười vui vẻ như thiếu nữ mười sáu: “Được được, ở trên xe của chị đúng lúc có hai chai rượu vang đỏ, để chị đi lấy.”

Ăn tiệc thì ở đâu chả có, nhưng loại đãi ngộ một mình được hai đại soái ca bồi rượu ăn cơm thế này, cô sao có thể buông tha cho được!

Chu Viêm vào phòng bếp, rất nhanh chóng liền chỉnh đốn bày ra một bàn thức ăn ngon, nếu Cát Lị đã mang theo rượu tới đây, vậy thì cùng nhau khui chai hưởng dụng đi thôi. Vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa cơm kéo dài từ 6 giờ đến 8 giờ tối mà vẫn chưa kết thúc. Thức ăn không còn thì liền cắn hạt dưa nhắm rượu, một buổi nói chuyện ra trò.

Cát Lị “trái ôm phải ấp” hứng thú dào dạt, không cẩn thật liền uống quá nhiều, không quản được miệng mình.

“Các em cho rằng lúc trước Sở Hàn làm thế nào mà chen được chân vào cái gameshow này, còn không phải là vì hắn đã đầu tư cho tổ tiết mục 10 triệu hay sao, trước kia chị cũng có nói cho đạo diễn Lưu rồi, người này là một cái tai họa ngầm, nhưng ông ta tham tiền nên không tin chị, giờ thì hối hận đến ruột cũng xanh.”

Sau khi uống vào ba ly rượu vang, Chu Ngẫu Phiến đã bị ca ca cưỡng chế thay bằng sữa bò, lúc này đang cầm ly sữa hút rột rột.

“Chị nói là, Sở Hàn muốn rút lại 10 triệu vốn đầu tư, nếu đạo diễn không đáp ứng thì hắn liền thưa kiện?”

Cát Lị say mèm, mắt lờ đờ đánh cái cách: “Thưa kiện cũng không sợ, nhưng cái gameshow này của chúng ta cũng chỉ là một chương trình ít vốn, hắn triệt vốn đầu tư như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quay chụp hậu kỳ, đạo diễn Lưu cũng sầu đến mức trọc đầu, nào còn tâm tình đi kéo tài trợ nữa.”

Đặc biệt là sau khi bị Sở Hàn gây chuyện, chương trình nổi thì có nổi thật, nhưng kia lại là tai tiếng, các nhà đầu tư lý trí đều sẽ không dại gì mà đổ tiền vào, đỡ cho lỗ sạch vốn.

Chu Ngẫu Phiến nhẹ nhàng bâng quơ: “Cứ để hắn triệt vốn đi, em sẽ đầu tư cho các chị.”

Cát Lị sửng sốt, tỉnh rượu ba phần: “Thật sao?”

Chu Ngẫu Phiến gật đầu: “Em đã nói rồi, em không ngại đầu tư cho tác phẩm điện ảnh tốt, em rất xem trọng gameshow này. Ngày mai em sẽ gọi điện cho đạo diễn Lưu, 10 triệu này em sẽ bù vào.”

Cát Lị đập bàn cười to: “Được lắm, đủ nghĩa khí! Cạn ly nào, hôm nay chị đây không say không về!”

Cô lại uống thêm hai ly, trong miệng không ngừng mắng Sở Hàn là tên cặn bã, Chu Ngẫu Phiến nghe ra Cát Lị không chừng là không chỉ vì Sở Hàn gây náo loạn cho tổ tiết mục, mà chính bản thân cô cũng đã có xích mích với gã từ trước.

“Chị Cát, Sở Hàn này có phải đã từng đắc tội chị hay không? Chị yên tâm, hắn dám viết loại thơ kia để nhục nhã em, đời này em liền không đội trời chung với hắn. Về sau nếu có cơ hội, liền có phần của chị tới đòi lại.”

Cát Lị cười ra nước mắt, nằm ra bàn tu tu uống, lại tựa như đang khóc.

Chu Viêm vào nhà vệ sinh cầm khăn lông dự phòng ra đưa cho cô, cô có vẻ là say thật, không còn dáng vẻ ưu nhã mạnh mẽ như ban ngày nữa, lớp trang điểm trên mặt đã hoàn toàn thay đổi, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Cát Lị lau mặt, bĩnh tĩnh lại một chút: “Chút chuyện kia thì tính là gì. Thời điểm chị còn làm người đại diện, dưới tay có một nữ diễn viên, đã bị hắn bức cho nhảy lầu tự sát.”

Chu Viêm nhíu mày: “Sao lại như vậy?”

Cát Lị đốt điếu thuốc, nằm nhoài ra ghế sô pha mà lâm vào hồi ức: “Tên kia không phải tự xưng mình là đạo diễn sao, lâu lâu lại thả ra một chút tiếng gió ở trong giới, muốn quay chụp phim truyền hình, dẫn dụ hết đợt này đến đợt khác mấy tiểu minh tinh tuyến mười tám vào tròng.”

Cô cười khổ: “Khi đó chị còn trẻ không biết sâu cạn, sau khi gặp mặt ở một buổi tiệc rượu, liền dẫn theo Hạ Mỹ Hoa đến chỗ hắn phỏng vấn. Hiện giờ ngẫm lại, chị thật sự có lỗi với em ấy, chị chính là người đã đưa em ấy vào hang cọp.”

Dưới sự kích động, cô tự cho mình một cái tát, suy sụp ghé vào trên bàn khóc thành tiếng.

“Mỹ Hoa thường xuyên nói với chị là Sở Hàn mời em ấy ra ngoài uống rượu, chị không để ý, lăn lộn ở giới giải trí, ai có thể không bị chiếm một chút tiện nghi chứ, chỉ cần cho tài nguyên, cũng coi như giao dịch công bằng. Nhưng chị không ngờ, họ Sở kia cư nhiên lại súc sinh đến mức này, hắn chuốc rượu rồi cưỡng dâm em ấy, còn quay video lại, lấy đó để uy hiếp em ấy làm nô lệ tình dục cho mình.”

“Mỹ Hoa cũng là một đứa ngốc, thật sự bị hắn dọa sợ, ngay cả chị cũng không dám nói cho biết. Nếu lúc trước biết chuyện, chị đã sớm mang em ấy đi báo cảnh sát rồi. Ngẫu Phiến, em không debut là đúng, giới giải trí nào phải nơi ngăn nắp lượng lệ ngợp trong vàng son, mà rõ ràng chính là một vũng bùn, ai bước vào nếu không nhiễm bẩn thì cũng trở nên tanh hôi.”

Chu Viêm trầm giọng: “Sau đó thì sao?”

Cát Lị lộ ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt, dù đã trôi qua rất lâu, nhưng việc này ở trong lòng của cô vẫn là một vết sẹo không cách nào khép lại.

“Hắn không chỉ ngược đãi Mỹ Hoa mà còn mang Mỹ Hoa ra ngoài tiếp khách quý. Địa vị hiện giờ của hắn căn bản không phải là danh khí từ mấy quyển sách của mình, mà chính là nhờ ôm đùi đám lão già hoang dâm kia mà có được. Ở trong mắt bọn chúng, loại tiểu minh tinh như Mỹ Hoa chính là một món đồ chơi gọi thì đến đuổi thì đi, còn Sở Hàn lại chính là tên cò mồi giật dây bắt cầu ở giữa.”

“Chị không biết Mỹ Hoa đến cùng đã gặp phải những chuyện gì, chỉ biết sau khi em ấy nhảy lầu, bác sĩ làm khám nghiệm tử thi mới biết, ở trên người em ấy đều là dấu vết bị ngược đãi. Lúc ấy còn có người quay lại cảnh nhảy lầu tung lên mạng, nhưng không quá một ngày đã bị xóa bỏ hoàn toàn, không hề lưu lại một chút dấu vết nào. Trong tay đám cặn bã này không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ thiếu niên bị hủy hoại! Dù có chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!”

Cát Lị lăn qua lộn lại mà mắng, vừa mắng vừa khóc, không kiêng nể gì mà mượn rượu làm càn.

Chu Ngẫu Phiến trầm mặc một lát mới nói: “Ca, chị ta say thật rồi.”

Đối với những chuyện như thế này, nếu không say xỉn, Cát Lị nhất định sẽ chôn chặt trong lòng, cả đời cũng sẽ không nói ra. Trên đời này không có thứ gọi là bí mật chân chính, chỉ cần vừa nói ra khỏi miệng, chắc chắn sẽ để lộ tiếng gió.

Cát Lị hiển nhiên là phi thường rõ ràng, tâm tình vẫn luôn đè nén nhiều năm như vậy, cô biết kẻ thù thực sự không phải là Sở Hàn, mà chính là những kẻ đứng sau lưng gã.

Nếu hôm nay cô dám đến Cục Cảnh sát tố cáo Sở Hản, ngày mai liền có khả năng sẽ gặp tai nạn giao thông mà chết. Chính là trực tiếp như vậy, sức mạnh của giới tư bản vĩnh viễn đều vượt qua sức tưởng tượng của người thường.

Chu Viêm gật đầu: “Ừm, anh gọi xe đưa chị ta về.”

Cả hai đời y đều có tửu lượng rất cao, cho dù có uống nhiều hơn cả Cát Lị thì vẫn thanh tỉnh như thường.

Chu Viêm tiễn người xong, khi trở về đã là nửa đêm 12 giờ. Chu Ngẫu Phiến không trở về phòng ngủ của mình, mà lại nằm ở trên giường của y ngủ mất, áo ngủ bị vén lên một góc, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn.

Chu Viêm không đánh thức cậu, tay chân nhẹ nhàng đi tắm, rồi nằm xuống bên cạnh Chu Ngẫu Phiến. Trong đầu y hồi tưởng lại câu chuyện của Cát Lị, đối với Sở Hàn lại tăng thêm một phần chén ghét.

Nhưng để đối phó với tên cặn bã này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Hiện giờ đang là lúc phong tiêm lãng khẩu(?), không thể tùy tiện rút dây động rừng. Nếu đã ra tay thì nhất định phải là một kích giết chết.

Một thợ săn ưu tú cần phải giỏi trong việc nhẫn nại mới có thể bắt được dã thú to lớn hung tàn.

Chu Viêm tạm thời chôn sâu những việc này xuống đáy lòng, chợp mắt ngủ.

Khi một lần nữa tỉnh lại, chính là bị một trận mạc danh ngứa ngáy làm cho bừng tỉnh.

Y đột nhiên xốc chăn lên, trừng mắt nhìn người đang quỳ giữa hai chân mình: “Mới sáng sớm, lại làm ra chuyện xấu gì đây!”

Chu Ngẫu Phiến sóng mắt như nước, hàm hàm hồ hồ làm nũng: “Em đói, muốn uống sữa của ca ca.”

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn có ý đồ muốn vượt qua cái làn ranh kia, nhưng bất đắc dĩ đều bị ca ấn trở về. Lý do cũng có sẵn, đó là vì cậu còn nhỏ, làm chuyện kia không tốt cho sức khỏe.

Nhưng vẫn luôn bị nghẹn khuất mới là không tốt cho sức khỏe đó! Khối thịt tươi ngày ngày đong đưa ở trước mắt, tựa như việc muốn có một kem mát lạnh giữa thời tiết oi bức mùa hè, một cảm giác khô nóng khó nhịn từ tận đáy lòng.

Ôm một cái liếm một cái đã không thể làm cậu thỏa mãn nữa, cậu muốn há mồm ngao ô nuốt vào bụng!

Sự thật chứng minh, một khi Chu Ngẫu Phiến đã hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì thì ngay cả Chu Viêm cũng không thể ngăn cản.

Kem ăn ngon như thế, chỉ ăn một lần nào đủ. Đặc biệt là lúc sáng sớm, một chút sữa ấm sẽ mang đến cho người ta lượng dinh dưỡng sung túc và tâm tình hòa hảo.

Chu Ngẫu Phiến thực tủy biết vị, dây dưa không thôi, hai anh em đóng cửa suốt ba ngày không ra ngoài.

Phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, nhà bếp, nơi nào cũng có dấu vết của hai người. Nhờ có thời tiết ấm áp ẩm ướt gãi đúng chỗ ngứa, cho dù không mặc quần áo, lắc lư khắp nơi cũng không cảm thấy lạnh.

Khi Chu Viêm nấu cơm, chỉ cần mặc mỗi một cái tạp dề.

Đối với cảnh tượng này, Chu Ngẫu Phiến cực kỳ tán thưởng, còn đưa ra các loại chứng cứ nhằm tăng thêm sức thuyết phục, từ thần thoại viễn cổ Adam và Eve, đến việc tích cực hưởng ứng khẩu hiệu bảo vệ môi trường, rồi đến cả việc tiết kiệm bột giặt cho nhà mình.

Từ cổ chí kim, miệng lưỡi lưu loát nói một tràng, chỉ vì muốn thuyết phục anh trai một chuyện, ở trong nhà không cần mặc quần áo.

Tùy thời tùy chỗ, muốn làm liền làm, thuận tiện, mau lẹ, lại còn hiệu suất cao.

Chu Viêm: “……” Cái cảm giác bị ép khô quen thuộc này.

Khi Lữ Hồng Cảnh gọi điện qua, tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được hai anh em này đang làm gì.

“Viêm ca, fan của anh đã đột phá cột mốc 1 triệu người rồi, mọi người đều phi thường khát khao được nhìn thấy anh, em muốn hỏi một chút, có thể tổ chức một buổi họp mặt fan loại nhỏ hay không?”

“Gần đây tôi không rảnh, phiền cậu nói giúp tôi một tiếng, cảm ơn sự nhiệt tình của bọn họ. Nếu câu lạc bộ quyền anh có tổ chức thi đấu thì có thể nói cho tôi, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút xem võ sĩ quyền anh ở quốc nội đã đạt đến trình độ nào rồi.”

Chu Viêm dừng lại không động nữa, Chu Ngẫu Phiến ở phía dưới liền đói khát khó nhịn mà xoay người cưỡi lên. Y bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, buộc miệng phát ra một tiếng thở dốc đè nén.

“Viêm ca, em hiểu rồi, có phải anh bị cảm hay không, giọng nói nghe thô như vậy?”

“Không phải, tôi đang vận động.”

Y cắn răng cúp điện thoại, đè tiểu yêu tinh không khiến mình bớt lo xuống, hung hăng trừng phạt một trận.