Công chúa Ashtarte

Chương 2: Ashtarte và Firenze



Một đứa trẻ được tái sinh, một đứa trẻ được tiên tri sinh ra với những ký ức về kiếp trước, đứa trẻ đó chính là Ashtarte.

Những năm đầu đời này nàng chỉ nhận được sự chăm sóc đơn giản.

Chỉ được cho ăn vừa đủ để không bị chết đói.

Chỉ lau qua người để không quá hôi và cũng không làm phiền đến những người đang ngủ khác.

Không thể làm gì ngoại trừ việc ngủ trong nôi, thậm chí, còn không có chuông để gọi người phục vụ.

Khi thức dậy, nàng cố tập trung lắng nghe câu chuyện của hai người hầu duy nhất được giao cho chăm sóc mình ở Hoàng cung.

"Không, chắc chắn Công chúa Ashtarte hẳn là được sinh ra bởi ngôi sao bóng tối từ lời tiên tri, phải không? Nàng ta chưa bao giờ được Bệ hạ đến thăm một lần nào cho đến tận bây giờ."

"Hoặc là bởi hai vị Hoàng tử."

"Vì vậy, rõ ràng ngôi sao của bóng tối trong Đế quốc Firenze là Công chúa Ashtarte. Tôi chắc chắn về điều đó!"

Ashtarte lầm bầm, như thể nàng đang nhẩm lại thông tin mình vừa học được trong khi lắng nghe chúng.

"Tên mình là Ashtarte, là một công chúa và thuộc cái loại gì bóng tối nào đó...và cũng..."

"Và nghe này, nàng ta thậm chí còn không được hưởng sự chăm sóc tốt nhất như là việc có Cung điện của riêng mình, phải không?"

Theo thông lệ, Ashtarte, là một công chúa, thì phải có cung điện của riêng mình do Hoàng đế ban cho.

Tuy nhiên, Ashtarte thậm chí còn không có nổi một Cung điện tử tế để ở, sống mà cứ như thể bị giam cầm tại chính Cung điện của mẹ mình là Rebecca, người đã mất sau khi sinh ra nàng.

Và sau một năm hai tháng, Ashtarte đã nhận ra mình lần nữa lại rơi vào một cuộc sống không tốt đẹp.

Bất kể nàng cố làm gì, những người hầu cũng không hề muốn đưa nàng ra khỏi nôi bởi vì họ không hề quan tâm đến nàng.

Có lẽ họ hy vọng Ashtarte sẽ trở thành một kẻ ngốc, thậm chí, cũng không thể đi được thì càng tốt.

Khi lần đầu tiên đến với thế giới này với tư cách là Ashtarte, nàng thực sự đã biết ơn Thần vì mình lại lần nữa được tái sinh với những ký ức từ tiền kiếp được giữ lại.

Nàng đã rất háo hức với suy nghĩ rằng gia đình này của mình sẽ có thể yêu thương mình lần này.

Tuy nhiên, Ashtarte chưa bao giờ nhìn thấy người thân của mình cho đến tận bây giờ.

"Tôi chắc chắn đó là vì bọn họ đều bận rộn. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."

Nhưng không lâu sau khi nghe cuộc trò chuyện từ những người hầu của mình, nàng đã nhận ra.

"Người ta nói rằng các hoàng tử đã đến thăm Công chúa điện hạ Amaryllis hôm nay!"

"Tôi nghe nói rằng Bệ hạ đã tặng vườn hoa huệ như một món quà cho Công chúa."

Chắc gia đình mình có thể sẽ không bao giờ đến thăm mình.

Nhưng Ashtarte đã không hề tỏ ra nhượng bộ trước tình huống như vậy.

Nàng vẫn gắng tập đi, vừa đứng thẳng vừa cố giữ bên cạnh khung nôi.

Nàng thậm chí còn cố gắng tự mình bập bẹ nói ngôn ngữ của Đế quốc, cho đến khi bản thân có thể nói được ở một mức độ nhất định.

"Nếu mình chăm chỉ, mình chắc chắn sẽ có thể gặp gia đình mình. Mình được cho là ngôi sao bóng tối của Đế quốc, vì vậy, mình phải có khả năng tự mình làm tốt mọi việc để nhận được sự yêu thương."

Ashtarte cứ thế lớn lên từng chút một với những ký ức về kiếp trước mà không nhận được bất kỳ sự giáo dục nào.

Rồi cũng đến lúc Ashtarte tròn ba tuổi.

Nàng đã thành thạo việc đi lại cũng như nói chuyện.

Một cô gái thông minh và vui vẻ tên là "Roena" đã vào làm tại Cung điện của cố Hoàng hậu, nơi thỉnh thoảng chỉ có hai người hầu thỉnh thoảng tới.

"Người có khỏe không, thưa Điện hạ? Tên tôi là Roena Yereth. "

"Xin chào, Roena!"

"Ôi trời! Người vừa chào tôi sao? Người thật ngọt ngào quá đi."

Roena là một cô gái trông rất ấm áp với mái tóc nâu gợn sóng củng đôi mắt caramel đầy ngọt ngào.

Không ai trong số ít người nàng từng gặp khi nhìn thấy Ashtarte lại nói chuyện tử tế như vậy.

Nàng ta là người duy nhất tự nguyện tiếp cận và nói chuyện với vị Công chúa nhỏ này.

Như vậy, Cung điện của Hoàng hậu đã trở thành một Cung điện bỏ hoang bị người ta lãng quên.

Vì vậy, nàng thậm chí còn bối rối hơn.

Kể từ khi Hoàng hậu Rebecca, chủ nhân sở hữu ban đầu của Cung điện qua đời, nơi đây đã bị người ta gần như bỏ đói.

Ngay cả khi nàng ta phục vụ cho Ashtarte, người đáng sợ và được gọi là ngôi sao bóng tối trong lời tiên tri, thì điều đó cũng sẽ không mang lại cho nàng ấy bất kỳ vinh dự nào.

"Này, Roena. Tôi nghe từ Cung điện chính rằng cô đã tự nguyện đến Cung điện Hoàng hậu..."

Vì vậy, việc nghi ngờ là điều đương nhiên.

Ngay sau khi Roena được chỉ định đến Cung điện Hoàng hậu, Marien, một người hầu còn sót lại ở Cung điện Hoàng hậu, bắt đầu nói chuyện.

"Có phải những tin đồn đã lan truyền quá nhanh? Đúng là vậy đó."

"Đúng không? Đầu của cô bị sao vậy? Đây là Cung điện của Hoàng hậu, Cung điện bị bỏ hoang đó."

Marien thở dài với vẻ bực tức.

"Sau khi Hoàng hậu qua đời, mọi người đã nộp đơn xin chuyển đến Cung điện Hoa hồng, nơi của Công chúa điện hạ Amaryllis sống."

"Tôi hiểu rồi."

"Tôi và Kate đã bỏ lỡ thời gian."

"Ừ, vậy thì sao?"

"Vậy thì sao ư? Cô vẫn nói những lời này khi đã nhìn thấy nàng ta trước mặt sao?"

Khi thấy Roena không hề run rẩy ngay cả sau khi đã nghe sự thật, Marien cuối cùng cũng chỉ vào Ashtarte và hét lên.

"Công chúa Ashutarte bị làm sao à?"

"Nàng ấy là người trong lời tiên tri...!!!"

Marien hơi run rẩy.

Ngay sau đó, cô ả liếc nhìn chiếc giường nơi Ashtarte đang ngủ ngon lành và thở phào đầy nhẹ nhõm rồi tiếp tục nói.

"Bởi vì cô xuất thân từ một gia đình quý tộc ở ngoại ô, cô có thể không biết nhiều về những gì xảy ra ở thủ đô nhưng màng ta cho là ngôi sao bóng tối từ lời tiên tri được đưa ra cho Firenze."

"Ai đã nói điều đó?"

"Cái gì...?". Ngôn Tình Xuyên Không

"Tôi thực sự tò mò không biết ai đã loan tin rằng Công chúa Ashtarte là ngôi sao bóng tối. Bệ hạ không hề đả động gì về lời tiên tri...Tôi nghĩ tôi buộc phải cáo trạng cô về tội nói xấu người khác. "

"Cô...!"

Marien đáp trả Roena với khuôn mặt đỏ bừng nhưng cô ả lại bối rối không biết nên nói gì khi nàng ta sẽ chuẩn bị buộc tội mình vì việc nói xấu Hoàng gia.

"Cô sẽ hối hận vì đã không lắng nghe tôi bây giờ!"

Cô ả nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Công chúa của chúng ta đâu... hả?"

Như thể một cơn bão nhỏ bị cuốn trôi, ngay khi Marien rời khỏi phòng, nơi đây lần nữa chìm vào sự im lặng.

Sau đó, chỉ có giọng nói của Roena, người đã nán lại càu nhàu một chút rồi biến mất.

Và Ashtarte, người đã nghe lén câu chuyện của họ mà không thực sự ngủ, bắt đầu chấp nhận Roena như một người rất đặc biệt kể từ ngày đó trở đi.

Đó là sự tò mò, niềm vui và lòng biết ơn đối với người đầu tiên trong đời đứng về phía mình.

Dù Roena theo Marien ra khỏi phòng nhưng Ashtarte vẫn rất lâu không thể thoát khỏi niềm hạnh phúc mà nàng cảm thấy.

Ashtarte cuối cùng cũng tròn bốn tuổi.

Marien và Kate, những người hầu ban đầu thuộc Cung điện Hoàng hậu, hiện đã là những kẻ phục vụ cho Cung điện chính.

Và không lâu sau, họ lại trở về Cung điện Hoàng hậu để gặp Ashtarte với một nụ cười rạng rỡ.

"Công chúa! Chúng tôi sẽ được chỉ định tới Cung điện Hoa hồng của Công chúa Amaryllis và chúng tôi sẽ rời khỏi Cung điện của Hoàng hậu kể từ hôm nay."

"Người sẽ cho phép chứ, thưa Điện hạ?"

"Uh...Vậy thì các ngươi sẽ không bao giờ gặp lại ta sao?"

Có một chút nuối tiếc trong mắt Ashtarte khi nàng nhìn họ.

"Họ vẫn là những người hầu đã ở với mình bốn năm..."

Mặc dù bản thân không giỏi thể hiện tình cảm của mình nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi thất vọng vì những người đã ở với mình bốn năm giờ đã bỏ đi.

"Người vẫn còn Roena ở đây. Người đó có cần đến ba hầu nữ tại Cung điện không?"

"Gì cơ...? Có hơn hai mươi người hầu trong Cung điện Hoa hồng đó! Cô đang nói rằng tôi phải tự mình chăm sóc Công chúa ư? Cái quái gì vậy...?!!!"

"Ôi trời! Công chúa Ashtarte và Công chúa Amaryllis có địa vị khác nhau, vì vậy, số lượng người hầu bên cạnh họ cũng sẽ khác nhau, đó là điều đương nhiên."

Marien đang mỉm cười rạng rỡ như thể cô ả đã thắng, cắt ngang những lời của Roena, người đang tranh cãi lại.

"Cái gì...Thật là vô nghĩa!"

"Công chúa, Người có vui lòng để chúng tôi đi không?"

"Ừm..."

Ngay sau đó, Marien và Kate đã rời Cung điện với hành lý của họ, như thể họ chỉ đang chờ sự cho phép của Ashtarte, mặc dù, họ đã coi câu trả lời của nàng là điều hiển nhiên.

Đôi mắt lạnh lẽo và sắc lạnh của Roena nhìn theo bóng lưng của Marien và Kate.

Nhưng họ không bao giờ dừng bước lại hay quay lại một lần nào.

Roena buồn bã nhìn Ashtarte, người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người kia khi họ đang dần rời đi.

"Chị đã thực sự làm rất nhiều..."

"Vâng?"

"Công chúa, Người hãy sống hạnh phúc với tôi trong một thời gian dài, rất dài nhé. Điện hạ muốn nói gì sao?"

"Ừm!"

Ashtarte quay lại nhìn Roena sau khi Marien đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Nếu không có Roena, nàng nghĩ, có lẽ mình đã khóc không ngừng khi nhìn thấy hai người đó chuyển đi.

Bởi vì đối với nàng, họ là những người duy nhất gần cạnh mình trên thế giới.

Và vào Ngày Trăng Máu tiếp theo, nó lại lần nữa rơi vào sinh nhật năm tuổi của Ashtarte.

Đó là khoảng thời gian bầu trời trở nên tối tăm và ánh hoàng hôn rực rỡ sắc cam đang dần buông xuống.

Một tiếng nổ lớn ở tại nơi xa xôi.

Một âm thanh đặc trưng của pháo hoa.

Ở phía xa, pháo hoa đang thắp sáng cả bầu trời với những âm thanh vang lên cùng màu sắc rực rỡ.

"Thật đẹp..."

Hằng năm, vào ngày sinh nhật của Ashtarte, pháo hoa đều sẽ được bắn lên.

Dù Roena lặng lẽ không nói gì khi nhìn thấy bữa tiệc pháo hoa tuyệt đẹp được bắn lên trên bầu trời nhưng Ashtarte vẫn có thể hiểu rõ.

Họ hiểu là pháo hoa này đang được bắn cho ai.

Nàng vẫn nhớ rõ lời của hai người hầu gái, những người không còn ở trong Cung điện Hoàng hậu, đã nói gì.

Công chúa Amaryllis là vị được Hoàng đế và hai Hoàng tử vô cùng sủng ái.

"Nàng ấy thật may mắn..."

Sẽ là một lời nói dối nếu nàng nói rằng mình không cảm thấy buồn và đau lòng về sự đối xử khác biệt mà bản thân nhận được vì nàng đã không được đến thăm, dù chỉ là một lần trong suốt 5 năm ở Cung điện Hoàng hậu.

Tuy nhiên, Ashtarte không bận tâm đến sự cay đắng mà bản thân cảm thấy trong lòng chút nào.

"Công chúa, tôi không thể bắn được pháo hoa cho Người để lấp đầy cả bầu trời nhưng..."

Roena do dự và đưa tay về phía Ashtarte, người đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Một bàn tay đưa ra đầy trìu mến cùng một chiếc cặp tóc nhỏ xinh xắn có hình hoa linh lan đã được cài sau tai nàng.

Kiếp trước, vào sinh nhật của Ashtarte, nàng thậm chí còn không được biết đến, chứ đừng nói đến việc tổ chức lễ kỷ niệm.

Với vẻ mặt đầy bối rối, nàng nghịch chiếc cặp cài trên tóc, sau đó, lại liếc nhìn Roena, người đang cười rất rạng rỡ.

"Chị tặng nó cho ta à?"

"Tôi xin lỗi vì nó không phải là một món quà đắt tiền...Nó chỉ là một món quà quá rẻ để Công chúa chấp nhận..."

"Nó-Nó không phải như vậy...! Đây là lần đầu tiên ta nhận được một món quà... "

"Kể từ bây giờ, hằng năm, tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho Điện hạ. Hãy cùng nhau làm thật nhiều món ăn ngon và cùng nhau tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhé!"

Trước kia, hơn một nửa ngân sách đáng lẽ phải được trao cho Cung điện Hoàng hậu đã bị cắt giảm và được thêm vào ngân sách Cung điện Hoa hồng, nơi Amaryllis sống.

Ashtarte đã nghe một câu chuyện như vậy từ Marien.

Như vậy, ngân sách cho việc bảo trì Cung điện và mua thực phẩm là không đủ.

Nàng nhận thức rõ rằng Roena đang phải dùng bằng tiền của chính gia đình mình để lấp đầy ngân sách bị bòn rút kia.

Vì vậy, bất kể đó sẽ là năm nào, ngay cả khi đó là năm sau hoặc là năm sau đó nữa thì ngày họ nấu một loạt các món ăn hay tổ chức một bữa tiệc chỉ dành cho hai người cũng sẽ không bao giờ đến.

"Cảm ơn chị, Roena. Cảm ơn chị đã chăm sóc ta nhiều như vậy. Ta yêu chị rất nhiều."

"Tôi cũng yêu quý Công chúa rất nhiều!"

"Hihi!"

Nàng có thể tự tin nói rằng sinh nhật lần thứ 5 của mình là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Cái ôm đầy ấm áp từ Roena khi nàng thì thầm rằng nàng yêu mình thật tuyệt.

Ngay cả món quà đầy tình cảm ây của nàng ta cũng thực sự quá trân quý với nàng.

Đêm đó, ôm lấy hơi ấm đang tràn ngập lấy trái tim, Ashtarte đã chìm vào giấc ngủ yên bình với lời hát ru trong tiếng pháo hoa rực rỡ thêu dệt bầu trời.

***

Lời tác giả muốn nói:

Cảm ơn mọi người đã đón đọc chương này!!! Sau khi sửa lại một số chỗ, tôi phát hiện ra rằng ý nghĩa hoa Bách hợp (hay còn là tên của vị Công chúa ngoài giã thú của chúng ta ở đây) là "niềm tự hào" và "vẻ đẹp rực rỡ" nhưng cũng là sự "phù phiếm" và "kiêu ngạo" (và tôi có thể nói đây là một cái tên rất hay).

Tôi cũng muốn hỏi tất cả các bạn xem mọi người có thích ở cuối các chương có những ghi chú nhỏ như thế này không, nơi tôi đưa ra những lời nhận xét nhỏ về câu chuyện và cung cấp một ít thông tin, hay chỉ thích có lời truyện viết mà không bị gián đoạn.

Nói như vậy rồi thì tôi xin chúc tất cả các bạn một ngày tốt lành!

Editor: Bạch Thiến