Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 26: Cầm Thú



Câu nói kia của Điềm Bạch Ngôn khiến tim của Triệu Phương An như chậm lại một nhịp, ngọn lửa tức giận khi nãy, đôi mắt căm thù khi nãy trong giây lát bị dập tắt hết. Triệu Phương An trong lòng thấy thật yên tĩnh đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Khuôn mặt cúi gục xuống, Bạch Diệp Nhan đã lên giường với Điềm Bạch Ngôn thì có liên quan gì đến cô, Bạch Diệp Nhan trao hết mọi thứ cho Điềm Bạch Ngôn thì liên quan gì tới cô cơ chứ nhưng tại sao tim lại đau như thế này? lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên. Triệu Phương An đưa mắt nhìn Bạch Diệp Nhan, đôi mắt cô phủ một tầng nước mỏng, từ bỏ thôi, cô ấy không thích con gái, cô ấy cũng có người mình yêu rồi mình còn cơ hội sao?...Từ bỏ thôi.

Nhìn khuôn mặt gục xuống đau khổ của Triệu Phương An, Điềm Bạch Ngôn thích thú, hắn ta lại quay lại chỗ của Bạch Diệp Nhan cúi người vuốt ve khuôn mặt cô ấy, tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Bạch Diệp Nhan, rồi quay mặt nhìn Triệu Phương An, thấy cô ta khuôn mặt căm phẫn nhìn mình thì cười đểu.

Hắn ta đưa tay nâng cằm Bạch Diệp Nhan lên, hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại xinh đẹp kia, hắn ta hôn thật sâu, đôi tay giữ lấy khuôn mặt của Bạch Diệp Nhan để cô ấy không thể giãy giụa được. Bạch Diệp Nhan nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, đây không phải Ngô Tử mà cô biết, cô không muốn đáp lại nụ hôn kia nhưng cơ thể bị trói lại không thể nào thoát được.

Nhìn cảnh tượng trước mặt Triệu Phương An cả người run rẩy, cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sợi dây kia, đôi môi bị cô cắn đến mức muốn chảy máu mất. Điềm Bạch Ngôn mỗi lúc lại càng càn rỡ, hắn cởi dây trói cho Bạch Diệp Nhan, biết ngay là Bạch Diệp Nhan sẽ tìm cách chạy trốn, hắn ta túm tóc cô lại ép cô vào bức tường gần đấy, thú tính nổi lên, hắn đưa tay vuốt ve khắp cơ thể của Bạch Diệp Nhan, làm những hành động khốn khiếp. Bạch Diệp Nhan bất lực, chân yếu tay mềm không thể thoát khỏi con thú hoang đang nổi cơn điên kia. Khốn khiếp thay cái cảm giác này, nhìn người mình yêu bị người khác dở trò trước mặt mà bản thân lại không thể làm gì, Triệu Phương An căm thù hắn đến thấu xương, cố gắng giằng co sợi dây trói kia nhưng bọn khốn kia buộc nó chặt đến mức tay cô khó có thể cử động.

Tên khốn đó đưa tay vào bên trong áo của Bạch Diệp Nhan tiếp tục sờ soạng da thịt của cô ấy, tiếng kêu khóc thảm thiết của người kia khiến Triệu Phương An nổi điên, ngọn lửa tức giận ngày càng lớn hơn, cô chỉ ước bây giờ có thể lấy được khẩu súng của mình để bắn một phát chết muôn tên khốn khiếp kia.

Nhưng chính là đau nhất khi mà Triệu Phương An cùng Bạch Diệp Nhan đưa mắt nhìn nhau, một người nước mắt đầm đìa vì bị hãm hiếp, người còn lại thì không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn. Triệu Phương An kéo sợi dây trói khiến da thịt bị hằn vết và trầy xước đến chảy cả máu. Nước mắt Triệu Phương An cũng như Bạch Diệp Nhan rơi xuống ngày một nhiều, đôi mắt của Diệp Nhan khẩn cầu cô hãy cứu cô ấy ra khỏi tên cầm thú khốn khiếp kia nhưng cô dù có cố gắng cũng không thể thoát khỏi đây. Triệu Phương An không muốn nhìn nữa, cô không muốn nhìn người mình yêu bị kẻ khác làm nhục còn bản thân thì trơ mắt nhìn, giống như cả ngàn con dao đang đâm vào tim của cô vậy.

Đột nhiên từ bốn cánh, các ô cửa sổ cửa ra vào bị đá bay, bọn áo đen không kịp trở tay liền bị các chiến sĩ cảnh sát từ đâu nhanh chóng lao vào khống chế, Dịch Cảnh Liêm tiến vào chỉ huy mọi người bắt giữ mấy tên áo đen. Điềm Bạch Ngôn giật nảy mình, đứng dậy giơ súng, kéo Bạch Diệp Nhan lại gần rồi uy hiếp cảnh sát không được tiến lại gần. Khuôn mặt hắn ta tái mét lại, tay cầm súng nhưng vẫn run lẩy bẩy sợ hãi, lùi dần lùi dần về hướng cửa sổ, cho đến khi chân chạm vào vách ngăn tường đằng sau, quay lại nhìn xuống từ chiếc cửa sổ, đây là tầng hai, hắn ta xác định không còn đường lui nữa, giọng nói ngập ngừng sợ hãi

Từ đâu một viên đạn gim thẳng vào vai hắn từ phía sau, là đội trưởng tổ trọng án, anh ấy đang đứng trên sân thượng một tòa nhà cao tầng gần đó, trên tay là loại súng ngắm xa, có công lực rất mạnh. Bạch Diệp Nhan thoát được, Triệu Phương An cũng được Dịch Cảnh Liêm cắt đứt dây trói. Không đợi Dịch Cảnh Liêm nói câu nào, Triệu Phương An lao vào giáng xuống khuôn mặt của tên Điềm Bạch Ngôn đang giãy giụa vì viên đạn ở vai kia cả ngàn cú đấm, vừa nhanh lại vừa lực, khiến khuôn mặt hắn ta biến dạng và chảy đầy máu, nếu không bị Dịch Cảnh Liêm cùng mấy đồng chí khác ngăn lại thì đảm bảo Triệu Phương An liền đánh chết hắn.

Căm phẫn Triệu Phương An đấm thật mạnh vào bức tường gần đó, đôi tay vốn đã chảy máu, lại ngày càng nhiều hơn, nhưng lạ thay Triệu Phương An lại chẳng thấy đau, mấy vết thương ngoài da này có đáng là gì. Bạch Diệp Nhan tiến lại, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, từ phía sau ôm lấy Triệu Phương An, nhìn bàn tay chảy đầy máu kia, cô không khỏi đau lòng nhưng Triệu Phương An cự tuyệt cái ôm đấy, cô để mọi người làm nhiệm vụ còn mình thì lái xe phóng thật nhanh ra ngoài.

Sau đó cảnh sát áp giải mấy tên áo đen kia về trụ sở, Bạch Diệp Nhan cũng được Dịch Cảnh Liêm đưa đến bệnh viện kiểm tra xem bản thân có bị thương tổn gì không. Điềm Bạch Ngôn thì cũng được đưa lên xe cứu thương trước khi về trụ sở.

Mọi thứ coi như kết thúc, Điềm Gia lụi tàn. Buổi tối, sau khi hoàn thành mọi thứ, lấy lời khai xong Bạch Diệp Nhan cũng có thể về nhà, Dịch Cảnh Liêm đưa cô ấy về nhà của cảnh sát Triệu, mua một chút đồ ăn trên đường để Bạch Diệp Nhan có thể ăn tạm. Còn cậu cũng cố ở lại đợi Triệu Phương An trở về nhưng đến đêm muộn mà vẫn chưa thấy đâu, điện thoại cũng không liên lạc được.

Bạch Diệp Nhan hôm nay đã mệt nên ăn xong liền vào giường nằm, dù cô ấy có nói với Dịch Cảnh Liêm là muốn đợi Triệu Phương An nhưng có lẽ trải qua một ngày đầy sợ hãi và mệt mỏi nên cô ấy không làm chủ được giấc ngủ nhanh chóng thiếp đi. Phải đến gần sáng Triệu Phương An mới trở về, trên tay cô ấy cầm một chai rượu, không biết là lấy ở đâu, Dịch Cảnh Liêm đang ngủ trên ghế sofa thì bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc, cuối cùng cảnh sát Triệu cũng về nhưng chị ấy say quá, nhìn bộ dạng của chị ấy, với một chiếc áo sơ mi trắng dính nhiều máu như vậy, chị ấy có thể đi đâu được đến tận bây giờ. Trên khuôn mặt có vết bầm, có chuyện gì sao? Dịch Cảnh Liêm chạy ra đỡ lấy Triệu Phương An lên ghế rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, gỡ chai rượu ra khỏi tay Triệu Phương An, Dịch Cảnh Liêm nhẹ nhàng tháo giày giúp cô ấy, sau đó bản thân ngồi sang ghế sofa nhỏ bên cạnh ngủ gật luôn tới sáng.