Công Chúa Đại Liêu

Chương 20: Xác định tình cảm



“Bồ Đề Nô!” Trái tim Tiêu Thiệu Củ thắt lại một chút, chàng không nghĩ nhiều, xoay người cưỡi lên ngựa của mình, đuổi theo về phía Gia Luật Hoàn Cai.

Gia Luật Hoàn Cai hoảng sợ, nàng không nghĩ A Hoa chỉ một hơi mà đã lao ra một hai trăm mét, nhưng nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể nhắm mắt lại và nắm chặt dây cương trên lưng ngựa.

Đợi Tiêu Thiệu Củ chạy tới, chỉ thấy tốc độ ngựa cuối cùng cũng chậm lại, Gia Luật Hoàn Cai cứng đờ nhắm chặt hai mắt, không bị thương ở đâu mà ngồi trên ngựa.

Thấy người không sao, chàng thở dài một hơi, sau đó lập tức nhảy xuống, vươn tay bế Gia Luật Hoàn Cai xuống đất.

Gia Luật Hoàn Cai mới mở mắt ra, tóc nàng có chút lộn xộn, đầu tóc bị mồ hôi, dán chặt vào mặt.

“Nàng ngay cả lên ngựa cũng chật vật, sao dám tự ý chạy ra ngoài vậy?” Tiêu Thiệu Củ nhìn thấy nàng như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, giọng điệu có chút cứng rắn.

Gia Luật Hoàn Cai nhìn vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Tiêu Thiệu Củ thì tự biết mình đuối lý, cẩn thận rụt cổ lại, không nói lời nào.

Tiêu Thiệu Củ không muốn dạy dỗ nàng như vậy, rồi lại sợ còn có lần sau, vì thế tiếp tục nói “Cũng may là con ngựa kia… Cái đầu A Hoa không lớn, nếu không nàng không khống chế được sẽ bị nó ném ra ngoài, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì bị nó giẫm chết…”

“Tiêu Thiệu Củ.” Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên cắt ngang, gọi chàng một tiếng, “Ta sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Giọng của Gia Luật Hoàn Cai nhỏ như con muỗi, nói xong còn lấy lòng nhìn Tiêu Thiệu Củ cười cười.

Tiêu Thiệu Củ giống như một con cá nóc trống rỗng lập tức hết giận, tiểu cô nương đã đủ sợ hãi rồi, sao chàng nhẫn tâm tiếp tục nói với nàng đây.

“Sau này cẩn thận một chút.” Giọng điệu của chàng dịu đi, cuối cùng kết luận.

Gia Luật Hoàn Cai nhìn Tiêu Thiệu Củ không còn tức giận nữa, trong mắt rốt cục cũng có biểu cảm, đang muốn dùng sức gật đầu để biểu lộ sự quyết tâm thì lại thấy Tiêu Thiệu Củ dần dần tiến lại gần, sau đó, ôm lấy nàng.

Hô hấp của nàng dồn dập, sau đó cũng chậm rãi vòng qua eo Tiêu Thiệu Củ.

Nếu như nói trước đây là thận trọng thăm dò lẫn nhau cùng với mập mờ, vậy hiện tại càng giống như đang bộc lộ tâm tư, xác định tình cảm của mình với đối phương.

Gia Luật Hoàn Cai nhẹ nhàng cọ cọ trước ngực Tiêu Thiệu Củ, trong lòng cảm thấy thỏa mãn chưa từng thấy.

Thì ra ông trời để cho nàng đơn độc hai mươi năm ở hiện đại, là để cho nàng gặp được một người tốt như vậy ở thế giới này.

Tiêu Thiệu Củ chậm rãi giúp nàng vén tóc, ôm nàng lên con ngựa của mình.

“Đừng tự ý cưỡi nữa, ta sợ nàng sẽ ngã từ trên ngựa xuống.” Giọng nói khàn khàn của Tiêu Thiệu Củ vang lên sau tai Gia Luật Hoàn Cai, mang theo sự kiên định không thể chối từ.

Gia Luật Hoàn Cai mím môi, cúi đầu ừ một tiếng, không biết Tiêu Thiệu Củ có nghe thấy không.

Lưng nàng kề sát vào lồng ngực của nam nhân, rắn chắc mà lại ấm áp, tay Tiêu Thiệu Củ nhẹ nhàng đỡ bên cạnh nàng, làm cho nàng cảm thấy an tâm đã lâu không gặp.

“Ta không biết khi nào còn có thể dạy nàng cưỡi ngựa…” Tiêu Thiệu Củ đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự áy náy, “Mấy ngày sau, ta sẽ đi săn bắn với bọn họ, còn có chút việc trong người, có lẽ sẽ không thường xuyên tới tìm nàng.”

“Không sao.” Gia Luật Hoàn Cai an ủi chàng, “Ta có thể đi qua tìm chàng, chàng không đuổi ta đi là được.”

“Làm sao có thể đuổi nàng đi chứ.” Tiêu Thiệu Củ nở nụ cười, xoa xoa tóc tiểu cô nương, “Chỉ cần nàng đến, ta sẽ luôn hoan nghênh nàng.”

Tuy nói hôm nay là dạy Gia Luật Hoàn Cai cưỡi ngựa, nhưng hai người lại cưỡi cùng một con ngựa rồi chậm rãi đi dạo, bất giác trò chuyện đến mặt trời treo cao vào giữa trưa.

“Nhớ kỹ bảo Mãn Ca kéo dây cương đi từ từ, đừng tự ý vỗ lưng ngựa chạy về phía trước.” Tiêu Thiệu Củ đưa Gia Luật Hoàn Cai đến chỗ cách lều nàng không xa, chàng còn không yên tâm, lại dặn dò một câu.

“Biết rồi.” Gia Luật Hoàn Cai hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

“Siêu Na, chờ một chút” Nhìn bóng lưng Tiêu Thiệu Củ rời đi, nàng đột nhiên lên tiếng gọi chàng lại.

Tiêu Thiệu Củ xoay người, hơi nghi ngờ nhìn nàng.

Gia Luật Hoàn Cai đi lên trước, hai tay nắm lấy ống tay áo của chàng, dán đầu lên trước ngực chàng một cái, rồi nhanh chóng rút lui rời đi.

Tiêu Thiệu Củ lập tức hơi sửng sốt, sau khi hiểu được vừa mới xảy ra chuyện gì, nhanh chóng kéo tiểu cô nương đang cúi đầu đứng trước mặt chàng vào lòng.

Trong một khoảnh khắc, chàng nghĩ, chỉ cần được ở bên người mình yêu, thì còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Mặc dù Gia Luật Hoàn Cai đồng ý với Tiêu Thiệu Củ, nhưng vấn đề cưỡi ngựa vẫn còn đọng lại trong lòng nàng.

“Mãn Ca, ta muốn đi cưỡi ngựa.”

“Từ khi nào công chúa lại muốn cưỡi ngựa vậy?” Mãn Ca có chút không hiểu, lúc trước nghe công chúa nói muốn Tiêu đại nhân dạy nàng cưỡi ngựa, nàng ấy chỉ cho rằng đây là cách công chúa muốn đến gần Tiêu đại nhân hơn, nhưng mà hiện tại nàng ấy mới hiểu được, thì ra công chúa nói cưỡi ngựa, thật sự chỉ cưỡi ngựa.

Ngày đó Mãn Ca không có mặt, không biết Gia Luật Hoàn Cai suýt ngã khỏi lưng ngựa, bởi vậy gật đầu đồng ý khi nhìn thấy vẻ kiên trì của nàng.

Gia Luật Hoàn Cai nghĩ rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nay nàng vẫn đi xem đua ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng coi như học được một chút, nàng chắc chắn rằng sẽ không có vấn đề gì khi để A Hoa chạy chậm một vòng.

Ngày đó Mãn Ca biết Tiêu Thiệu Củ tặng cho nàng một con ngựa, trông còn vui hơn với chính nàng, mấy ngày nay vừa nhìn thấy A Hoa liền bắt đầu nhắc Tiêu Thiệu Củ, điều này khiến Gia Luật Hoàn Cai có ảo giác Tiêu Thiệu Củ biến thành A Hoa.

“Mãn Ca, hôm nay cho ngươi xem cái gì gọi là thiên phú.” Gia Luật Hoàn Cai học theo những người đó sửa lại yên ngựa, nở một nụ cười nắm chắc phần thắng.

Gia Luật Hoàn Cai tung người nhảy lên ngựa, dạo một vòng trước mặt Mãn Ca, khiến nàng ấy nhìn mà lóa con mắt, Mãn Ca sẽ không cưỡi ngựa nên khi nhìn thấy dáng vẻ của Gia Luật Hoàn Cai lúc này thì sẽ khen ngợi tài năng của nàng.

“Ở đây chờ ta, cho ngươi xem sang trọng là gì.” Gia Luật Hoàn Cai nâng cằm lên, quất roi ngựa, đảo mắt bặt vô âm tín.

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Thật sự có ai đang đọc hông dzị (? x?)