Công Chúa Đại Liêu

Chương 9: Lén gặp



Gia Luật Long Khánh còn có một công chúa Hàn Quốc bốn tuổi, bởi vì trong tay công việc bề bộn, cho nên vẫn chưa về.

Yến tiệc lần này tuy là yến tiệc gia đình, nhưng Gia Luật Long Khánh có địa vị cao quý, nên người tới cũng là người có thân phận.

Gia Luật Hoàn Cai ở cửa nghênh đón khách mời, họ trông rất quen thuộc với Gia Luật Hoàn Cai, mỗi lần tiến vào đều phải hàn huyên vài câu với nàng.

Cuối cùng chào đón đợt khách cuối cùng, nàng còn hơi ngây người, thầm nghĩ nguyên chủ rốt cuộc là loại kỹ nữ gì mà lại quen biết nhiều người như vậy.

Gia Luật Hoàn Cai trong lòng tràn đầy nghi vấn, rồi lại nghe thấy Mãn Ca ở một bên cười trộm, sau khi vất vả lắm mới ngừng cười, mới nói, “Không thể ngờ thậm chí còn quên mất chuyện này, lúc trước ngài ở Tích Tân phủ đã khiến các vương công đại thần trong thành này kêu khổ không ngừng. Sự tích của ngài, ngay cả một số quan viên của Tống triều ở phía nam cũng biết nữa đấy.”

“Thật không…” Gia Luật Hoàn Cai giật giật khóe miệng, nhìn nụ cười trên mặt Mãn Ca, sáng suốt lựa chọn không hỏi những “sự tích” đó là gì.

Yến tiệc lần này có một mục đích khác là đón gió tẩy trần cho Gia Luật Hoàn Cai vừa từ Thượng Kinh trở về, là một trong những nhân vật chính, Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, dưới sự chỉ dẫn của Mãn Ca đi từ cửa phủ về sảnh chính, vừa mới đi ngang qua một bụi hoa, trên vai đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay.

Bàn tay này vừa thon dài vừa thô ráp, rõ ràng là tay của nam nhân. Gia Luật Hoàn Cai hơi bối rối, đang muốn gọi Mãn Ca phía trước thì một bàn tay khác từ phía sau vươn ra và bịt miệng nàng lại.

“Suỵt, là ta.” Nghe được một giọng nói tương đối quen thuộc, Gia Luật Hoàn Cai dừng lại.

Nàng hơi quay đầu, mặt nam nhân trong bóng đêm không rõ ràng lắm, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gọi một câu “Tiêu Thiệu Củ?”

Tiêu Thiệu Củ buông Gia Luật Hoàn Cai ra, gật gật đầu xem như trả lời.

Gia Luật Hoàn Cai nhanh chóng lượn qua lượn lại trong đầu một chút, lấy thân phận của Tiêu Thiệu Củ, có lẽ có thể được đến bữa tiệc này, vì vậy nàng nói, “Ngươi đến trễ một tí rồi, ta dẫn ngươi vào.”

“Không cần.” Tiêu Thiệu Củ ngăn cản nàng lại, “Lần này ta đến Tích Tân phủ là có chuyện muốn xử lý, cũng không phải được mời đến.”

Gia Luật Hoàn Cai hiểu rõ gật gật đầu, lại truy hỏi “Ngươi không vào gặp phụ thân và những người khác sao?”

Chính nàng cũng không để ý, Tiêu Thiệu Củ lại ho nhẹ một chút. Những lời này rất giống với câu nói của một nữ tử khi kéo người yêu về gặp cha mẹ.

“Ta đã chuyển lời thị vệ ở cửa, đem lễ vật của ta mang theo đưa vào là được.” Tiêu Thiệu Củ nói.

Nghe xong mấy câu này, Gia Luật Hoàn Cai hẳn là ngẩn ra, cái này cũng không cần cái kia cũng không chịu, vậy Tiêu Thiệu Củ muốn tìm mình làm gì vậy?

Nghĩ đến hành động của Tiêu Thiệu Củ lúc trước khi còn ở Thượng Kinh, nàng đột nhiên hiểu ra “Ta hiểu rồi, ngươi muốn gặp Mãn Ca đúng không?”

Không thể ngờ rằng Tiêu Thiệu Củ còn rất si tình với người trong lòng nữa chứ, nàng có thể giúp đôi tình nhân này một tay.

Gia Luật Hoàn Cai cất bước đang muốn đi tìm Mãn Ca thì bị Tiêu Thiệu Củ một tay kéo nàng lại. Tiểu công chúa này, không nhìn ra mình tới để nói mấy câu với nàng sao?

“Còn có gì nữa, ngươi nói đi.” Gia Luật Hoàn Cai bất đắc dĩ ngừng lại, ngửa đầu nhìn Tiêu Thiệu Củ.

Tiểu cô nương trước mặt có đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đôi mắt mở to, ánh mắt chuyển động như một con cừu nhỏ.

Tiêu Thiệu Củ biết rất rõ rằng dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn của nàng, ẩn chứa rất nhiều tính khí hư hỏng bị nuông chiều.

So với bộ dạng ngang ngược lúc trước thì hiếu thắng hơn nhiều, Tiêu Thiệu Củ thầm nghĩ, rồi nói là “Cơ thể đã tốt rồi à?”

Chỉ có thế thôi à? Gia Luật Hoàn Cai cười cười, giang hai tay xoay một vòng, tỏ vẻ mình đã không còn gì đáng lo nữa.

“Con đi trước đây, cữu cữu, tạm biệt.” Nàng nghe thấy Mãn Ca xa xa gọi một tiếng, vội vàng đáp, rồi vẩy vẩy tay với Tiêu Thiệu Củ, xoay người rời đi.

Tiêu Thiệu Củ sửng sốt trong lòng, chỉ riêng việc trêu chọc cháu gái nhỏ của mình thôi mà chàng đã luyện tập rất nhiều rồi, thế mà lại bị nàng nhìn thấu thân phận của mình.

Chàng không cam lòng lắm, hét lên về phía trước “Nàng biết ta là cữu cữu nàng à?”

“Thấy người khác gọi là cữu cữu, không phải là ‘lễ phép’ sao?” Gia Luật Hoàn Cai quay đầu cười nói, tự nhận có được tiện nghi của người ta.

Tiêu Thiệu Củ nghe những lời này cảm thấy nhẹ nhõm, đứng yên tại chỗ và cúi đầu cười hai tiếng, sau đó đi về phía chỗ trái ngược với Gia Luật Hoàn Cai.

Còn bảo mình đã khỏi rồi, thì ra đầu óc vẫn còn không tỉnh táo lắm.