Công Chúa Nghịch Thiên

Chương 16



18.

Dưỡng Tâm điện, lưu ly làm ngói, vọng lâu cung linh ở trong gió đêm râm ran, leng keng rung động.

Ánh nắng hoàng hôn rực rỡ rải rác rơi đầy trên mặt đất, giống như những cánh hoa xao xác khắp nơi, những chiếc lá vàng rơi đầy trên những bức tường hoàng cung ngói đỏ, phác họa lên một bức tranh thủy mặc đầy chất thơ.

Hoa mẫu đơn Tu La tô điểm trong phòng, chẳng sợ héo tàn cũng sẽ không ngừng tỏa hương, quốc hoa Văn triều chính là loại hoa mẫu đơn Tu La màu trắng ngần này, ở trong vực sâu cọ rửa sát khí đế vương, ở bên trong hỏa diễm héo rũ, lại ở trong đống tro tàn nộ phóng vươn mình.

Cõ lẽ là do trải qua thời thơ ấu không hạnh phúc, Văn Thần rất thích những thứ tái sinh từ đống tro tàn, những thứ chưa được gột rửa qua máu tươi luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, nàng không yêu nổi, chỉ có những thứ không bị thế tục dung nạp như thế này nàng mới có thể nhìn lâu hơn một chút.

Trong điện, nữ nhân đùa nghịch nhụy hoa, dáng vẻ buồn chán của nàng được phản chiếu trên chiếc gương đồng chạm khắc bằng gỗ đàn hương lộng lẫy và tinh xảo.

Nàng Văn Thần, nữ đế Văn triều, một kỳ ba nữ tử, một nữ đế thành công biến mình thành vương hậu.

Trước sự biến chuyển này, luôn có người muốn tiến đến chế nhạo mấy câu, vì thế hôm nay nàng cố ý lột hai tấm da người làm thành con diều nhỏ rất đặc biệt, định đến ngự hoa viên thả lỏng tâm tình.

Chỉ tiếc chân vừa mới bước ra, liền bị một nam nhân toàn thân lệ khí xách trở về phòng: “Nghe nói hôm nay ngươi giáo huấn ai à?”

“Ai bảo bọn chúng miệng rộng, miệng chó không nhả được ngà voi.” Văn Thân không thích cảm giác bị người kiềm chế như thế này, vô cùng tức giận, trực tiếp cầm lấy khay mực trên bàn ném thẳng về phía Trì Liệt, ai ngờ hắn giống như đã sớm liệu trước, nghiêng thân liền tránh đi.

Ồ, không tệ, rất nhuần nhuyễn, vừa thấy liền biết thường xuyên bị ám toán rồi.

Trì Liệt khó có thể nhìn thấy một bộ dáng ngang ngược không đoan trang như thế của Văn Thần, đột nhiên nổi lên hứng thú, cảm khái hỏi han: “Các nàng nói gì thế?”

Văn Thần mỉm cười, trả lời nghiêm túc: “Nói ta — hàng đêm bị ngươi đùa giỡn tra tấn, nói rằng ta độc chiếm ngươi không biết thẹn thùng không biết xấu hổ.”

Lời này tuy rằng nói ra có chút khó nghe, nhưng lại là sự thật, điểm ấy trong lòng Văn Thần và Trì Liệt đều hiểu rõ ràng.

Trì Liệt bắt lấy cổ tay nữ nhân, đem nàng treo lên, âm thanh trầm thấp khàn khàn, đôi môi châm chọc khẽ cong lên, lạnh lùng nói: “Văn Thần, xem ra gần đây ta quá sủng ngươi nên ngươi mới có ảo giác rằng ta rất dễ nói chuyện phải không?”

Nhưng Văn Thần vẫn bất vi sở động.

Thấy nàng vẫn là bộ dáng hoàn toàn không đem người để vào mắt, Trì Liệt nổi giận, hắn cuốn lấy mái tóc dài của nữ nhân thành nắm rồi hung hăng kéo mạnh, khàn giọng ra lệnh: “Nằm xuống, lấy lòng ta đi, đã thua thì nên có dáng vẻ của kẻ thua đi.”

Bốn mắt nhìn nhau, người nào cũng không chịu cam bái hạ phong, đều hận không thể dùng ánh mắt đem đối phương giết chết.

“Thua?” Văn Thần nở nụ cười vừa điên cuồng vừa đáng sợ: “Văn Thần ta sinh ra đã cao quý, tuyệt đối sẽ không thua, Văn gia đích nữ, từ xưa quyền khuynh!”

Đúng vậy, chính là loại kiêu ngạo cùng tôn nghiêm được hòa tan trong huyết mạch, cho dù bị nhốt ở trong tuyệt cảnh tối tăm không thấy được ánh mặt trời, cho dù phải ở trong một thế yếu tuyệt đối, nàng cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.

Một công chúa đã từng bị tất cả mọi người khinh thị vũ nhục, rốt cuộc đã lột xác trở thành một nữ đế khiến cho mọi người nghe tên đã sợ mất mật.

Ngươi nói một kết cục tốt nhất của một công chúa là gì?

Là sự hâm mộ của hoàng tử, hay là sự che chở của các thị vệ?

Không, tất cả đều không phải.

Là trở thành một thủ lĩnh có thể tự mình gánh vác được tất cả mọi việc, cho dù không còn được bảo hộ, vẫn có thể dẫn đường cho con dân của mình đi về phía trước.

“Không ai có thể thay thế ta, cũng không có ai xứng đáng để thay thế ta!” Nói xong, trên mặt Văn Thần không hề có một chút sợ hãi, thẳng lưng kiêu ngạo nhìn thẳng Trì Liệt: “Hoặc là, giết ta; Hoặc là, thần phục ta.”

Chỉ một chớp mắt, thiên địa phảng phất vĩnh hằng.

Trì Liệt chưa bao giờ thấy được một dã tâm sáng ngời và sức mạnh cường đại đến như thế, loại sinh mệnh lực phát ra từ trong xương, hắn càng chèn ép, sát khí bên trong càng phát ra cuồn cuộn.

“Thật đẹp,” Hắn than thở, nhịn không được cảm giác rung động từ sâu trong nội tâm, nâng mặt Văn Thần lên: “Đẹp đến mức ta muốn phá hỏng ngươi…”

Trì Liệt dứt khoát giật tung nút thắt cổ áo của mình, “Rầm” một tiếng, hắn trực tiếp đem nữ nhân đè ở trên vách tường, ngoại bào trên thân bị hắn xé rách một cách thô bạo…Điên cuồng, hủy diệt, thức tỉnh, tái sinh, kịch liệt đến mức muốn hủy thiên diệt địa.

Tàn bạo, hành hạ không dứt, nàng quá chói mắt, dục vọng chinh phục tràn ngập gân xanh, hắn muốn phá hủy nàng, muốn giữ lấy nàng, muốn vấy bẩn nàng, muốn đem nữ nhân cả đời cao ngạo này giam giữ trong lao tù của chính mình, chết cũng không buông tha.

Trong cái địa ngục trần gian này, bọn hắn phảng phất như tử địch trời sinh, vĩnh viễn không cách nào hòa giải, mỗi lần hoan ái là một lần thống khổ giãy dụa, tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại của mình, cứu vãn chút yếu đuối ngây thơ cuối cùng.

“Ta hận ngươi.” Lúc nàng sắp bị nhấn chìm, nàng đem toàn lực hô lên câu nói kia, nghiến răng nghiến lợi hận ý ngập trời, khắc cốt ghi tâm, hết lần này đến lần khác lại mang theo một tia mâu thuẫn đến vân đạm phong khinh.

Mười ngón giao nhau, trong tấm màn che mờ mờ, nam nhân lạnh bạc lại thâm tình hôn lên tóc nàng, cổ nàng, xương quai xanh, hưởng thụ hết thần tình thống khổ của nữ nhân, hắn như một tình nhân bình thường ôn nhu dịu dàng lẩm bẩm bên tai nàng: “Ta yêu ngươi.”

………..

Màn che buông nhẹ, ở trên giường, hai người gối đầu nằm, tia nắng cuối cùng của ánh chiều tà thổi bay khí tức uể oải trong phòng.

Văn Thần lười biếng dựa vào trong ngực Trì Liệt, ngón tay ngọc bị trói lại lười biếng vẽ vòng tròn trên da thịt hắn, vai lộ ra một nửa, khuôn mặt như ánh trăng sáng giờ phút này lại toát ra một vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị.

“Ngươi càng lúc càng làm cho người ta phải thương yêu.” Trì Liệt thuận theo đường cong của nàng, không nặng không nhẹ vuốt ve.

“Yêu? Hừ.” Văn Thần cười lạnh, nghiêng đầu: “Một đế vương không cần thương cũng không cần yêu. Cái nàng cần chính là kính nàng, sợ nàng.”

“Thần đối với ngài chính là vừa thương vừa sợ.” Trì Liệt nắm chặt tay nàng, tầm mắt hơi thấp, khóe miệng nở nụ cười hững hờ, trong nội tâm lại thầm mắng, nữ nhân chết bầm này, đối với quyền lực thật không phải là chấp nhất bình thường.

“Nếu như hành động của ngươi tương xứng với lời ngươi nói thì ta sẽ càng vui vẻ hơn.” Văn Thần mím môi, suy nghĩ nếu như bây giờ đá thẳng lên mệnh căn của Trì Liệt thì phần thắng sẽ là mấy phần.

Trì Liệt đứng dậy, mặc lại quần áo không có chút nào lưu luyến, tùy ý nhặt một kiện sa mỏng ném lên trên người nữ nhân: “Được, để ta xem xem ngươi sẽ trụ được đến lúc nào.”

Luận về lí trí, cho dù lúc nào, ngay cả khi đang trong thời khắc điên loan đảo phượng, hắn đều có thể thu phóng tự nhiên, sẽ không bị nữ nhi tình trường làm chậm trễ việc quốc gia đại sự.

Trì Liệt phất tay áo, phân phó binh sĩ đứng ở cửa: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép đi vào.”

“Vâng.”

Đúng vậy, nàng bị cấm túc, nằm lỳ ở trên giường không thể động đậy, Văn Thần có chút thở dài, sớm biết như vậy thì không nên kiêu ngạo như thế, tốt xấu gì còn có thể ra bên ngoài hít thở không khí được.

Lại nhiều ngày trôi qua, bởi vì mệnh lệnh của cẩu nam nhân kia, không người nào dám tới gần Văn Thần, mỗi ngày vào buổi tối nàng đều phải thừa nhận những sự tra tấn muôn hình đủ dạng của hắn, ngoài dự liệu, Văn Thần mang thai.

Nàng biết, hắn chỉ là đơn thuần nghĩ muốn tiêu hao sức lực của nàng, để nàng không còn khí lực đi kiếm chuyện nữa, tính tình trở nên ngoan ngoãn dễ bảo hơn, để lúc nàng chạy trốn sức lực yếu ớt, dễ truy đuổi.

Mà sự thật chứng minh, mỗi lần nàng muốn chạy đều bởi vì bước không vững mà ngã ở trên đường, sau đó liền bị hắn mỉm cười ôm lấy bế trở lại.

A, rất mất mặt, đợi sau này khi nàng đoạt vị lại, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đem đoạn lịch sử này từ trong sử sách xóa đi.

Hơn nữa, hài tử này tới đây thật không đúng thời điểm.

Rõ ràng là nàng đã vĩnh viễn không có khả năng mang thai, lại bởi vì phụ thân của hắn quá mức….Ai, cũng có thể là do thân thể nàng cứng rắn, tóm lại đứa bé này hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.

Cho nên nàng căn bản cũng không muốn lưu nó lại.

Nhưng tân nhiệm quốc sư, Tuyền Cơ phu nhân đã tiên đoán đứa bé này tương lai chính là bá chủ nhất thống thiên hạ, không quan tâm là thật hay giả, tóm lại, có cái cớ như thế, ai cũng không được làm gì ảnh hưởng hài tử trong bụng nàng.

Thế là Văn Thần nhịn xuống, giấu diếm Trì Liệt, bảo vệ hài tử trong bụng này.

Vào ngày này, lúc nàng đang hoài thai bị suy yếu, nàng bỗng nhiên bị một vị khách không mới đến “thăm”.

“A Thần, ngươi chịu khổ rồi, cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, thái tử ca ca có thể đem ngươi cứu ra ngoài.” Nam nhân toàn thân mặc áo trắng, giữa lông mày chính là quý khí đặc thù của vương thất Văn triều, so với Văn Diệu đệ đệ của Văn Thần nhiều thêm mấy phần thành thục.

Văn Thần chua xót mỉm cười, mặc dù lúc này bụng nàng vẫn chưa lộ rõ, nhưng tiểu gia hỏa này xác thực làm loạn quá mức, lần đầu tiên nàng có cảm giác suy yếu: “Không nghĩ tới người cuối cùng còn nhớ tới ta lại là thái tử ca ca…”

Lúc trước, nhóm huynh đệ tỷ muội trong vương thất Văn triều có ngày nào là không đấu đá lẫn nhau đâu, có khi nào lại đoàn kết như vậy? Thật sự có cái gọi là thấy hoạn nạn gặp chân tình sao?

Lúc nàng còn là công chúa, Văn Giác này chưa bao giờ khi dễ nàng, nhưng sau khi cảnh ngộ nàng xuống dốc không phanh, mỗi lần gặp hắn, Văn Thần lại không ngốc, mẫu tộc là đại gia tộc, đương nhiên nàng sẽ hiểu một vài phương pháp.

Chỉ thấy Văn Giác nắm tay của nàng, dáng vẻ chân thành cùng với ánh mắt ấm áp: “A Thần, chỉ cần chúng ta không từ bỏ, nhất định sẽ đoạt lại được giang sơn thuộc về Văn gia chúng ta.”

Thân muội muội suy yếu đến như thế này, ngay cả một câu quan tâm đều không có, còn nói gì mà giang sơn xã tắc, còn giả mù sa mưa đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ nhìn nàng có vẻ dễ đối phó như vậy sao?

Văn Thần giống như bị cảm động gật gật đầu, Văn Giác liền đi ra ngoài, thấy hắn đã bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, nữ nhân đằng sau đôi mắt liền híp lại, không còn vẻ giả vờ như trước nữa, khóe môi sắc bén hơi cong lên.

Đưa mắt nhìn Văn Giác đi xa, Trì Liệt mới từ đại môn tiến đến, vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, từng đợt đồ vật bị ném xuống đất vỡ tan.

Chỉ thấy Văn Thần đem toàn bộ đồ trang sức ném hết cả trên đất, giận dữ mắng mỏ cung nữ: “Đều lui ra cho trẫm! Trẫm chỉ mặc long bào, không mặc phượng bào!”

Nhìn thấy cảnh này, Trì Liệt phất tay để cung nữ lui ra, tiến lên nhặt lấy trâm phượng bị ném xuống đất, ép Văn Thần ngồi xuống trước mặt gương trang điểm rồi cắm cây trâm vào trong búi tóc của Văn Thần: “Đã lâu như vậy rồi ngươi vẫn chưa thể quen với việc trở thành vương hậu sao?”

Văn Thần ban đầu còn cố gắng giãy dụa tượng trưng mấy lần, nhưng rồi lại vỗ bàn híp mắt cười lạnh: “Sớm muộn cũng sẽ có ngày trẫm giết chết ngươi.”

Nụ cười híp mắt đã thành chiêu bài đặc trưng của nàng, mỉm cười thân thiện, vô hại, hoàn mỹ đến không tìm ra một chút tỳ vết, đôi mắt nheo lại khó có thể tìm ra một chút cảm xúc trong đó.

Nghe vậy, Trì Liệt liền nở nụ cười, có chút ý vị thâm trường: “Vậy thì trước khi giết chết ta, chúng ta vui đùa một chút, được không?”

Nam nhân véo mũi nàng, ghé sát vào bên tai nàng, dùng một loại ngữ điệu ôn nhu như vuốt ve trái tim của nàng, hầu kết gợi cảm và mê người.

“Vui đùa như thế nào?” Nàng nghi hoặc hỏi, cùng không cảm thấy Trì Liệt sẽ là một người sẽ dỗ các nữ hài vui vẻ.

Huống chi, với hắn “vui đùa” mãi mãi sẽ là mấy trò đùa ác, cùng với lão thủ lĩnh biến thái kia cơ hồ giống nhau như đúc.

“Cam đoan làm cho ngươi cả đời khó quên.” Hắn dùng ngón tay áp lên môi nàng, đôi mắt chim ưng màu hổ phách nheo lại, bắn ra một tia lệ khí làm người ta phải run rẩy, một chút cũng không thèm che dấu.

Đây chính là sự khác nhau giữa nàng và Trì Liệt, với nàng, sát khí luôn bị che dấu, xuân phong hóa vũ, chậm rãi thôn phệ ý chí con người; mà sát khí của hắn luôn luôn mãnh liệt, không thèm che giấu, tùy ý trương dương.

“….” Luôn cảm thấy sẽ không phải là chuyện gì tốt hết.