Công Chúa Nghịch Thiên

Chương 9



10.

Chỉ trong chớp mắt, Văn Thần đăng cơ đã hơn mười tháng.

Dưới sự cai trị của nàng, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Mở cửa sổ ngự thư phòng ra, kết quả vẫn trước sau như một, là một cỗ huyết tinh, chao ôi, lại là một nhóm thích khách không may mắn khác đến hành thích nàng. Văn Thần nàng quả thật từ nhỏ đã bỏ bê luyện tập võ công, tuy rằng so với mấy đế vương khác có thể võ công hơi kém một chút, nhưng cũng không đến mức mấy cấp bậc thích khách này không thể đối phó được chứ?

Nếu muốn mưu phản chẳng lẽ không biết lựa chọn mấy thích khách thông minh hơn một chút đến sao, sao lại mỗi lần đều từ mặt phía nam cửa sổ lén nhảy vào, chẳng lẽ cho rằng nàng là kẻ mù lòa sao?

Những kẻ này đều do cùng một thế lực phái đến.

Hai tay nàng dính đầy máu tươi, chống kiếm, ngược sáng mà đứng, phía sau có một vị thích khách đang kéo dài hơi tàn chậm rãi tới gần nàng….

“Các ngươi là do ai phái tới? Văn Giác sao?” Tiếng nói của nữ tử khàn khàn vang lên trong thư phòng vắng vẻ.

Thích khách sững sờ, vô ý thức nhìn ở xung quanh xem thử.

“Đừng nhìn nữa, ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”

Làm sao có thể chứ? Nữ nhân này một mực đưa lưng về phía hắn, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại!

“Không nói chính là chấp nhận à?”

Đột nhiên, chỉ trong nháy mắt thích khách chưa kịp phản ứng, một trường kiếm đâm tới, hắn đột nhiên ngã xuống đất, cho đến chết, hắn cũng không nhìn thấy nữ nhân đó xoay người.

“Văn Giác…ngươi đã chọc giận ta rồi.”

11.

Hôm nay, là ngày tân hôn của Văn Diệu và Tưởng Nam.

Sau khi nàng đăng cơ, liền đem Văn Diệu đến một thôn trang nhỏ, là một nơi thanh tĩnh biệt lập, rất phù hợp để dưỡng bệnh.

Đăng cơ đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cải trang xuất hành, lấy thân phận một tỷ tỷ bình thường đến tham dự hôn lễ của đệ đệ mình.

Nàng ăn mặc chải chuốt một phen, bởi vì đã trở thành nữ đế, ăn uống được cải thiện, hiện tại nàng không còn dáng vẻ vàng vọt xanh xao gầy gò như trước nữa, sau khi chải chuốt cẩn thận, nàng có thể tự nhận mình cũng là một tiểu mỹ nhân.

Đây là lần đâu tiên nàng thật sự nghiêm túc nhìn mình ở trong gương, đôi mắt trong veo phảng phất như những vì sao trời, hiện lên vẻ trong trẻo như dòng suối.

Khuôn mặt thanh tú không phải là kiểu người chỉ mới nhìn vào đã làm người ta choáng ngợp, nhưng tuyệt đối là càng nhìn càng thấy đẹp mắt, đến cuối cùng hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Chỉ nhìn thấy vai ngọc tinh tế của thiếu nữ hơi lộ ra, trên lớp quấn ngực màu trắng dùng chỉ vàng thêu hoa văn cửu long trảo biểu trưng cho thân phận của nàng, đương nhiên bên ngoài mặc bộ trường bào màu trắng che lại và váy dài, chứ nếu mặc hoa văn long trảo rêu rao khắp nơi, nàng cũng không ngốc như thế.

Đôi môi đỏ mọng, lông mày như liễu, đôi mắt thanh nhã nhuộm ý thơ, khóe miệng mỉm cười ẩn tình, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như nữ hài vừa mới cập kê, chỉ cài lên một cây trâm đơn giản mà đoan trang tao nhã hoa lệ.

Văn Thần không phải là nữ tử quyến rũ yêu mị, mà giống như một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn như đóa hoa sen, nàng thích nhất là mặc y phục màu trắng, thuần khiết như băng tuyết, chính là màu tượng trưng cho sự vương giả của Văn triều. Chỉ đáng tiếc, bản thân nàng có vẻ như lại thích hợp với màu đỏ hơn, màu đỏ như máu tươi.

Bộ dáng lúc này của nàng, nếu như giọng nói mềm nhẹ thêm một chút, chỉ sợ sẽ giống với “bạch liên hoa” mà người người mắng chửi đi.

Không tồi, thực tinh xảo, không làm mất mặt vương thất hoàng gia.

Văn Thần lên xe ngựa, lại vụng trộm mang theo gương đồng tự ngắm mình trong gương, được rồi, nàng thừa nhận, nàng có chút tự luyến. . Ngôn Tình Hay

Đường còn rất dài.

……..

Kết quả lúc nàng vừa đến, nụ cười mỉm luôn treo trên khuôn mặt thiếu chút nữa đã không thể giữ được.

Vì sao Trì Liệt cũng ở đây?

Đây chỉ là hôn lễ của đệ đệ nàng thôi mà.

Ngay cả bá quan văn võ trên triều đều cho là nàng vì vương vị mà đem đệ đệ mình giết chết, chỉ có mình nàng biết chỗ mà nàng sắp xếp cho đệ đệ, cùng với tổ chức hôn lễ cho đệ đệ, vậy thì vì sao hắn cũng đến đây?

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Mau nhìn đi! Đây là kẹo mà Liệt ca ca đưa cho A Diệu!” Thanh âm ra vẻ ngây thơ của A Diệu đánh gãy suy nghĩ của nàng.

“A Diệu, Nam Nam đâu rồi?” Văn Thần xem như không nhìn thấy Trì Liệt, phối hợp hỏi em dâu của nàng ở đâu rồi.

“Nam Nam đi rửa mặt trang điểm rồi. Nàng nói tân nương tử trước khi gả cho đệ không được phép gặp mặt…Oa…” Cái đồ chơi làm bằng đường này ăn ngon thật.

“Vậy à, vậy Mạc Cửu ca ca của ngươi đâu rồi?” Văn Thần gương mặt ửng đỏ, lại có mấy phần giống tiểu nữ nhi thẹn thùng.

Thấy nàng như vậy Trì Liệt một chút cũng không thể tin được.

Không tin chính là, hôm nay nàng ăn mặc trang điểm một phen lại làm cho hắn phải kinh diễm như thế. Như ánh trăng sáng thanh tao vô hại, cùng với tính cách sát phạt quả quyết, lôi lệ phong hành vốn có của nàng, quả thực tương phản quá lớn.

Không tin còn là, loại nữ nhân như nàng mà còn có thể thẹn thùng nữa sao?

“Mạc Cửu ca ư? Hôm nay Mạc Cửu ca cũng thú tân nương mà.”

Vừa nghe liền như sấm sét giữa trời quang.

“Cái gì?” Trong đôi mắt ôn nhu như nước của Văn Thần hiện lên một tia sát ý mãnh liệt.

“Chính là Nguyệt nhi tỷ tỷ đó.”

“…”

“Trì Liệt, ngươi qua đây, giúp ta một việc.”

Có việc cần mới nghĩ đến hắn, nữ nhân này, như vậy mới tính là bình thường.

Đi đến một góc hẻo lánh không có ai, Văn Thần rốt cuộc mới lạnh lùng mở miệng: “Ngươi giúp ta cướp nam nhân kia, ta miễn cho ngươi hai năm tiến cống.”

“Cái gì?” Trì Liệt có chút hoài nghi có phải lỗ tai mình nghe nhầm không.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi cướp nam nhân sao? Ta cướp làm gì?”

“Ta thích nam nhân kia, nhưng mà hắn muốn thú tân nương, mà ta lại không muốn hủy hình tượng của ta trong mắt hắn.”

“Cho nên ngươi định để ta đóng giả lưu manh cướp hắn đi, sau đó ngươi lại anh hùng cứu mỹ nhân, phải không?”

“Có gì không ổn sao?”

“Ngươi thật đúng là…Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến cảm thụ của ta sao? Văn Thần, ngươi có nghiêm túc không? Ta mới là nam nhân đầu tiên của ngươi đó.” Trì Liệt có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Yên tâm, ngươi sẽ không phải là nam nhân cuối cùng đâu.” Văn Thần thản nhiên vươn tay nhìn bộ móng tay mới được sơn của mình, vẻ mặt thản nhiên chọc người phát giận.

“Ngươi — Được, ta giúp ngươi, từ lúc quen biết ngươi đến giờ, Văn Thần, ngươi yêu cầu cái gì ta chưa bao giờ từ chối. Lên giường của ta, còn dám nghĩ đến nam nhân khác, ngươi là người đầu tiên đấy!”

“Không phải hằng đêm ngươi vẫn cùng Văn Nhiễm điên loan đảo phượng đó sao, ngươi có tư cách gì để nói ta?”

Ai cùng nàng ta điên loan đảo phượng chứ? Trì Liệt kìm nén bực bội, cũng không muốn giải thích, cứ để nàng hiểu lầm như vậy đi, Văn Thần khẳng định là đang ăn giấm, mới cố ý chọc giận hắn như vậy, đúng vậy, nhất định là đang ăn giấm, không phải là nữ nhân đều như vậy hay sao?

Ngoài miệng thì nói là không, nhưng trong lòng lại rất muốn!

“Văn Thần, ta thật sự nhìn không thấu được ngươi, ngươi rõ ràng hận Văn Nhiễm đến như thế, hận mẫu thân nàng hại chết mẫu thân ngươi, vì sao lại đem nàng hoàn hảo vô khuyết đến bên cạnh ta?”

“Bởi vì ta yêu ngươi, yêu ngươi hơn bất cả thứ gì. Chỉ muốn đem những gì tốt đẹp nhất đến bên cạnh ngươi.” Nàng ôn nhu cười cười, thay hắn sửa sang lại mái tóc.

Tại sao à? Còn không phải là để nàng cùng với tam thê tứ thiếp của ngươi hục hặc với nhau, cả ngày chỉ bởi vì muốn gặp ngươi mà hao hết thủ đoạn, nhìn qua bầu trời chỉ để cầu ngươi ngoái nhìn một chút.

Sự giày vò không được đáp lại mới chính là thủ đoạn tra tấn thống khổ nhất, nàng hiểu Trì Liệt, hắn đủ hoa tâm, cũng đủ lý trí, thích mỹ nhân nhưng không trầm mê trong nữ nhân.

Nỗi day dứt lo được lo mất còn giày vò hơn bất cứ một sự tra tấn nào, chẳng phải nàng ta là một nữ nhân thẳng thắn hào sảng sao?

Vậy thì nàng liền đặt nàng ta vào phần mộ của nữ tử, cả đời chỉ có thể phụ thuộc vào một người nam nhân, tham sống sợ chết.

Trì Liệt là một nam nhân cao cao tại thượng làm sao có thể hiểu được, nữ nhân vì tranh giành chút sủng ái của bọn hắn mà hao tổn thủ đoạn không hề kém cạnh chút nào với bọn hắn đao thật thương thật trên chiến trường.

“Cho nên, người không cần phải lo lắng, ta chỉ là cùng nam nhân chơi đùa thôi, tình yêu thực sự vẫn là giành cho ngươi.”

“Văn Thần, ta không phải là kẻ ngốc, đừng có dùng mấy lời nói hoa ngôn xảo ngữ đó đến lừa gạt ta.” Trì Liệt ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng phảng phất như có thể thấy được đến tận đáy lòng của nàng, lâu như vậy, đây là lần thứ nhất Trì Liệt làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Sắc bén giống như dã thú.

Hắn đang tức giận thật sao?

“Vậy thì ngươi nói giúp hay là không giúp?”

Hắn thở dài, dường như thật bất đắc dĩ: “Được, ta giúp ngươi.”