Công Chúa Tha Mạng

Chương 23: Ai bảo vệ ai ?



Minh Huy Công chúa tinh thông chính trị, âm mưu, Nguyên Thương không hiểu, nhưng giết người mai phục, Minh Huy lại xa xa không bằng Nguyên Thương.

Xa xa chỗ khe núi, sương mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ lắm, rừng núi một mảnh im ắng. Nhưng ở trong mắt Nguyên Thương, sát khí rất mạnh.

Minh Huy Công chúa ở trong lòng bàn tay nàng viết: Lui về?

Nguyên Thương viết: Đường lui đã đứt.

Minh Huy Công chúa viết: Bị bao vây?

Nguyên Thương viết: Đối phương hẳn là có cung nỏ.

Nguyên Thương cảm thấy Minh Huy Công chúa lòng bàn tay hơi toát mồ hôi. Vị Công chúa này đang khẩn trương. Trên mặt của nàng lại vẫn trấn tĩnh, chỉ là nguyên bản dung nhan trắng nõn trong suốt bây giờ càng thêm tái nhợt.

Hắc nguyệt phong cao ( *). Hiện tại đêm dù có trăng, cũng không có gió lớn, mưa xuân tinh tế gió thổi nhẹ, cũng có thể mai phục cướp giết.

( *) Hắc nguyệt phong cao: Đêm trăng mờ giết người, ngày gió lớn phóng hỏa.

Nguyên Thương ở trong lòng bàn tay nàng viết: Có đạn tín hiệu không?

Minh Huy sửng sốt: Đó là cái gì?

Nguyên Thương trong lòng thở dài. Thời này chẳng lẽ còn chưa có chế phẩm hỏa dược?

Nguyên Thương viết: Phía trước có mỏm đá làm lá chắn, tạm lánh trước, hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Nguyên Thương buông bàn tay nắm lấy Minh Huy Công chúa, dùng tay phải bung dù, tay trái thả lỏng. Mấy cây châm màu bạc khó có thể thấy rõ từ cổ tay áo chui ra, cắm xuống đất. Tay nàng lại run lên, một ít bột phấn màu lam theo cổ tay áo rơi xuống, nhưng rất nhanh bị hòa tan trong mưa xuân, không thấy bóng dáng.

Lại đi một đoạn, thời điểm sắp đến mỏm đá đã chọn, Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm nhìn xung quanh bốn phía một chút, cau mày, hai người liếc nhau. Trần Khiêm tay phải đặt trên chuôi đao ở thắt lưng, Cổ Nghiên tiến lên vài bước, nhẹ giọng ở bên tai Minh Huy Công chúa nói: “ Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy có chút không thích hợp... “

Lời còn chưa dứt, Nguyên Thương bỗng nhiên tiến lên hai bước, một phen kéo cổ áo của vị hòa thượng dẫn đường kia, lôi về phía sau, kéo vị hòa thượng lui ra sau hai bước, lui tới bên cạnh Minh Huy Công chúa, nửa che chở Minh Huy Công chúa gắt gao tựa vào vách núi bên cạnh.

Lúc này, bên trái là sườn dốc nhỏ đủ loại tre trúc, bên phải là vách núi rêu xanh, cỏ dại cùng bụi cây, nhìn ra ước chừng hơn mười thước. Ngay tại Cổ Nghiên tiến lên cùng Minh Huy nói chuyện, Nguyên Thương kéo vị hòa thượng thời điểm, trên vách đá bên phải bỗng nhiên vang lên tiếng kéo của cung.

Nguyên Thương đã đoán đúng rồi, là cung nỏ.

Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm cũng học tựa vào vách đá, vung đao kiếm ngăn trận tên lác đác. Đại bộ phận mũi tên bắn đều rơi vào trong nước bùn trên đường nhỏ. Vị hòa thượng bị Nguyên Thương đem ra che ở phía trước còn chưa kịp kêu lên, đã bị một mũi tên bắn trúng yết hầu, ngay sau đó hơn mười mũi tên đem hắn bắn thành con nhím.Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Nếu không có Nguyên Thương hành động trước, giữ chặt vị hòa thượng ngăn trở đợt tên thứ nhất, cho dù Công chúa võ nghệ siêu quần, nhưng vì che chở Tâm nhi trong lòng, nói không chừng sẽ bị bắn trúng. Trên tên không biết có độc hay không, nếu có, để cho Điện hạ bị trúng một chút, bọn họ chết cũng không đền hết tội.

Ở ranh giới sinh tử, là lúc Nguyên Thương cảm thấy vô cùng quen thuộc. Ở trong loại tình cảnh này, nàng ngược lại có loại cảm giác an lòng. Gắn bó cuộc sống sát thủ đã lâu, đột ngột sống trong hoàn cảnh an toàn, nhàn hạ liền cảm thấy không quen, giống như thiếu chút gì đó, làm cho nàng không có cảm giác chân thật.

Triều đình, chính trị, quyền mưu. Những thứ đó đều làm nàng cảm thấy nặng nề. Trước đó chấp hành nhiệm vụ giết qua không ít quan lớn hiển hách, bản thân nàng đối với chính trị cùng quyền mưu biết một ít, nội tình trong đó nàng cũng có thể hiểu và minh bạch.

Lúc nguy cơ tiến đến, sát khí tràn ngập thời điểm, nàng giống như một con cá quay về biển lớn. Việc này mới là việc nàng thành thạo, nơi này mới là thế giới mà nàng nắm trong lòng bàn tay.

Minh Huy Công chúa hướng Nguyên Thương nhìn, nữ tử vừa mới nhận thức này, ngay cả tên họ cũng có thể là giả, ở trong mưa tiễn, khí độ thong dong, gặp loạn không sợ hãi, khóe mắt thậm chí còn ý cười khoan khoái, dễ chịu.

Nguyên Thương đem vị hòa thượng che ở trước Minh Huy, cởi ra sa y phía ngoài, lộ ra y phục lục sắc bó sát. Áo ngoài của Nguyên Thương cũng là lục sắc, y phục bên trong cũng là lục sắc, nhìn đến sắc xanh này cùng với ngày xuân lại hòa hợp liên kết.

Nguyên Thương đem thi thể trong tay ném cho tên hộ vệ ở gần Công chúa nhất là Cổ Nghiên, chỉ vào một mỏm đá lớn không xa ở phía trước, quát một tiếng: “ Đi! “ Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm đều là mãnh tướng hai tay dính đầy máu tươi, đều là người vào sống ra chết, sống chết trước mắt, đối với ý tứ đối phương rất mau minh bạch, Cổ Nghiên thấy Nguyên Thương chỉ tay, gật đầu, cầm lấy thi thể hòa thượng làm tấm chắn, ở phía trước bảo vệ Công chúa kề sát vách bước đi, Trần Khiêm cầm đại đao bảo vệ phía sau Công chúa.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Minh Huy tuy rằng đối với võ công bản thân tự tin, cũng nhịn không được có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ra, nhưng rốt cuộc cũng là người tài cao gan lớn, thoáng chốc trấn tĩnh lại.

Minh Huy Công chúa lúc bốn tuổi đã theo cô cô đi Bắc thượng, ngồi trong lòng cô cô nhìn đồi núi khắp nơi đầy rẫy binh Tần và quân khởi nghĩa gào thét chém giết, cuối cùng nhìn thấy binh lính phe mình nhuộm đầy máu tươi xông vào tường thành ; Mười tuổi ở cạnh mẫu thân, nhìn một trăm hộ vệ của phụ vương cùng ba trăm binh sĩ phe Thái tử phái tới vây giết trước vương phủ máu chảy thành sông, thẳng đến khi phụ vương giết Thái tử, trở thành phụ hoàng ; Mười ba tuổi theo sư phụ Tiêu Dao Chân Nhân đến Bắc cương và Hung Nô, cùng đệ nhất cao thủ Hô Bột Tà quyết đấu sinh tử, đột ngột bị mai phục bởi hai ngàn tử sĩ của Hô Bột Tà, nàng cùng sư phụ sư huynh sư tỷ tổng cộng bảy người, ở thời điểm sư phụ giết chết Hô Bột Tà sau liền phá vòng vây tử sĩ đi ra.Minh Huy cũng không phải thiên kim tiểu thư lớn lên trong sung sướng, mà là ở trong máu tươi cùng sắc bén lưỡi dao trưởng thành trở thành Công chúa đời thứ hai, từ lúc khai quốc.

Nàng lẳng lặng đi theo hộ vệ đến chỗ đó, một kiện lục sắc sa y che ở trước mặt nàng. “ Phủ thêm. “

Minh Huy không chút do dự tiếp nhận áo khoác của Nguyên Thương khoác lên người, đang muốn nói, đã thấy Nguyên Thương nhẹ nhàng nhanh nhẹn trèo lên vách núi, giống như tinh linh nhảy múa. Nàng tự thấy mình khinh công không tệ, nhưng mà không làm được như Nguyên Thương.

“ Công chúa, đi mau! “

Mưa tên thứ hai thứ ba đã muốn bay đến, lúc này Cổ Nghiên làm gì còn để ý đến sống chết của Nguyên Thương, hắn chỉ quan tâm Minh Huy. Minh Huy ôm Tâm nhi, trong sự che chắn của hai hộ vệ nhanh chóng trốn vào mỏm đá bên vách núi. Ở trong này, để cho Minh Huy Công chúa trốn tránh dư dả, nhưng thêm hai cái hộ vệ liền có chút chật chội. Thi thể hòa thượng trong tay Cổ Nghiên còn có thể ngăn trở trong chốc lát, nhưng bị động trốn ở chỗ này, cuối cùng cũng chỉ còn đường chết. Phía trước mưa tiễn bao vây, căn bản là không thể đi nửa bước, chứ đừng nói là rời khỏi.

Minh Huy quay đầu nhìn về vách núi phía sau, thấy Nguyên Thương kề sát vách đá hướng về phía trên mà leo, trên người nàng mặc y phục lục sắc vừa vặn cùng cây cỏ xung quanh vách đá tương hợp cùng một chỗ, nếu không phải Minh Huy vừa mới nhìn thấy nàng leo lên, nhất định khó có thể phát hiện. Nguyên Thương tốc độ rất nhanh, động tác kì lạ, không lâu sau Minh Huy liền không thấy rõ bóng người của nàng.

Minh Huy nhìn cái áo khoác màu xanh nhạt trên người mình, bỗng nhiên hiểu được vì sao Nguyên Thương đem nó đưa cho nàng. Tay nắm chặt lấy áo khoác.

Cổ Nghiên đợi mưa tiễn đi qua, xem xét thời thế, quyết định thật nhanh nói: “ Công chúa, người đem đứa nhỏ giao cho ta, để Trần Khiêm che chở người theo đường cũ trở về! “

Minh Huy biết ý tứ của hắn, nói: “ Đừng nói cái gì như lưu lại? Ở lại mọi người đều sống không được! Ta biết các ngươi là muốn liều chết che chở ta rời đi, nhưng đường lui cũng có mai phục, chúng ta đi không được! “

Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm trong mắt đều có ý kiên quyết, nói: “ Nếu như người có cái gì không hay xảy ra, chúng ta sống cũng không còn mặt mũi trở lại phủ Công chúa? Công chúa người dùng khinh công xuống núi, chúng ta liều mạng, nhất định khiến cho người rời đi! “

Minh Huy lắc đầu nói: “ Chờ một chút. Mũi tên không có độc, hơn nữa mưa tên cũng không dày đặc chỉ là muốn ngăn cản không cho chúng ta đi. Nếu thật sự muốn giết chúng ta, từ trên núi đẩy xuống mấy tảng đá, chúng ta liền chỉ có thể chết không thể sống. Những người này, là muốn đem chúng ta vây ở trong này, bắt giữ Công chúa ta đây! “

Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm nhất thời biến sắc.

Đám đạo tặc này rõ ràng không phải thích khách tầm thường. Đạo tặc bình thường không có khả năng có cung tên quân dụng, trừ bỏ hoàng thất Đại Yến, chỉ có ngụy Lữ đế ở phía Đông và dư nghiệt Tần triều ở phía Tây.

Nếu đám đạo tặc này là thích khách của bên Tần, hoặc là tử sĩ của ngụy Lữ đế, để cho bọn chúng bắt được Minh Huy, chẳng những Minh Huy có khả năng bị vũ nhục, mà toàn bộ Đại Yến quốc đều sẽ hổ thẹn. Cho dù chết, thi thể rơi vào trong tay người ngoài, cũng có thể lấy việc đó làm lớn, nhục nhã Đại Yến. Minh Huy Công chúa rơi vào trong tay đạo tặc, so với Minh Huy Công chúa bị giết còn nghiêm trọng hơn.

Hơn thế, nếu là người Hung Nô... Cổ Nghiên khó có thể tưởng tượng được sẽ lâm vào tình cảnh gì!

Minh Huy Công chúa có chút gian nan nói: “ Ta biết hai người các ngươi đối với ta không hạ thủ được, nếu như không địch lại..., ta.... liền tự đoạn kinh mạch! Các ngươi nhớ kỹ, sau khi ta chết tuyệt đối không thể nương tay, nhất định phải hủy đi dung mạo của ta, tuyệt đối không được lưu lại toàn thây, làm cho Cố thị hoàng tộc hổ thẹn. “

Cổ Nghiên gắt gao nắm chặt quả đấm, dùng sức nện trên mặt đất, nói: “ Công chúa nhất thời nảy ra ý định muốn tới Bạch Mã Tự, những người này như thế nào có thể mai phục trước? “ Bỗng nhiên ánh mắt ngưng đọng, lạnh lùng nói, “ Chẳng lẽ là do nữ tử lai lịch bất minh vừa rồi? “

Trần Khiêm cũng nói: “ Đúng rồi! Vừa rồi Công chúa sở dĩ muốn tới Bạch Mã Tự, cũng vì nữ nhân họ Nguyên kia! Sau một đạo mưa tên nàng liền không thấy bóng dáng, nàng với thích khách tất nhiên là cùng một bọn! “ Trần Khiêm hai mắt phẫn nộ, tức giận nói, “ Nữ nhân kia đi nơi nào? “

Cổ Nghiên nhìn địa phương Nguyên Thương biến mất, đang muốn nói chuyện, lại nghe Minh Huy Công chúa nói: “ Được rồi! Đừng hoài nghi người mình! Vừa rồi còn chưa tới nơi này, Nguyên Thập Tam đã sớm nói cho ta biết nơi này có mai phục, nàng với thích khách không phải một bọn. Chúng ta ngay tại nơi này chờ, những thích khách kia nếu thật sự là muốn bắt giữ ta, không lâu sau sẽ phái người đến. “

Minh Huy trong tuyệt cảnh như trước không giảm khí độ hoàng gia, ánh mắt lộ ra khinh miệt cùng sắc bén, nói: “ Ta đây muốn nhìn, bọn đạo tặc nào dám đánh chủ ý lên người Cố Nguyệt Mẫn ta! “

Minh Huy lời còn chưa dứt, đỉnh núi vang lên tiếng còi. Tiếng còi vang lên hai đoạn ngắn một đoạn dài, lặp lại nhiều lần.

Minh Huy Công chúa sắc mặt trở nên xanh mét.

“ Là tiếng còi của đội quân hoàng tộc Cố thị! “

-----------------------------

P/S: Dù chưa thân thiết gì lắm nhưng bạn Nguyên Thương rất ga lăng. Vừa bảo vệ vừa cho áo.

Công chúa tiêu rồi! ^-^

Mọi người đọc nếu thấy chỗ nào kì hay có sai sót gì thì nói ta biết nhé.