Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 5-2



“Ôi, tôi cũng quên tự giới thiệu mình một chút, tôi là quản gia của Đường tiên sinh, lần này đặc biệt được tiên sinh mang từ Hương Cảng đến, cô có thể gọi tôi là ‘Dì Sương’ giống như tiên sinh.” Đôi tay bà gọn gàng sắp xếp thức ăn trên xe đẩy nhỏ, nói tiếp, “Cô cũng biết, Đường tiên sinh chỉ có một mình, rất nhiều chuyện trong phương diện sinh hoạt, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cậu ấy bận công việc, có lúc còn bận đến quên ăn cơm, ngủ, dù sao cũng phải có người ở bên cạnh canh chừng cậu ấy, haizzz... Đứa nhỏ này cũng thật là, nói thế nào cũng không nghe.”

Bà không hề phát hiện mình đang nói nhảm, chỉ cảm thấy trong nhà đột nhiên nhiều thêm một cô gái, có thể nghe bà nói ra nỗi khổ tâm, thật vui vẻ.

Tâm tình Lạc Dĩ Phương lại không có cách nào sáng sủa giống như dì Sương được.

Tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo ngủ, suy nghĩ vòng quanh tin tức mới vừa nhận được – Từ Hương Cảng tới... Đường tiên sinh... Cô đột nhiên nhớ tới chú Triệu đã đề cập với cô, vị khách quý tới gặp cha trước kia, cũng là từ Hương Cảng tới, mà sau khi cô được gọi vào thư phòng thì anh đứng im tại chỗ.

Cho nên, Đường Liệt chính là vị khách quý kia?

Thì ra... Anh không chỉ lừa gạt cô, còn không ngừng đả kích sự nghiệp của cha. Anh rốt cuộc coi cô là gì rồi?! Tại sao muốn giành được tâm và thân của cô, sau khi để cho cô phát hiện đã yêu anh, lại mạnh mẽ đẩy cô vào trong vực sâu không đáy?!

Nhớ lại từng bức từng bức hình sau khi hoan ái với anh, trong lòng Lạc Dĩ Phương dâng lên đau đớn khó có thể dùng lời diễn tả được, giống như hô hấp mạnh hơn chút nữa, sẽ phải lập tức bị xé nát.

Thật là đau... Thật sự rất đau...

“Tiểu thư, cô có khỏe không? Có phải dfienddn lieqiudoon vẫn còn không thoải mái không? Ôi ôi, rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, thế mà lại đánh cô, đánh khuôn mặt thật xinh đẹp cho đỏ rừng rực, thật sự quá ác liệt rồi.” Dì Sương thấy cô chau mày lại, níu chặt ngực, vội vàng tới đây đỡ cô.

“Tôi... Tôi không sao...” Khó khăn đè đau đớn xuống, cô cười đến thật yếu ớt.

“Dáng vẻ kia của cô, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, chỉ có điều không sao, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở chỗ này một thời gian với tiên sinh, để cho tôi ra mấy tay giúp cô bồi bổ thân thể, nhất định có thể nuôi cô đến trắng trẻo mập mạp.”

Dì Sương cười đến vui vẻ, nhưng Lạc Dĩ Phương nghe được lời của bà, toàn thân lại chấn động.

Cô không hiểu tại sao sau khi tỉnh lại thì ở chỗ này, nhưng căn nhà này không thể nghi ngờ là của Đường Liệt, cô sao có thể lưu lại?!

“A! Tiểu thư, cô định đi đâu?! Nhìn cô loạng choạng, mau trở lại trên giường nằm xuống đi!” Dì Sương thấy cô xuống giường, không khỏi trợn to hai mắt lẩm bẩm không ngừng.

“Tôi muốn rời đi lúc này. Dì Sương, quần áo lúc trước của tôi đâu? Có phải dì thu lại giúp tôi không? Có thể phiền toái dì đưa cho tôi được không?”

Đầu dì Sương lắc như trống bỏi không gì khác biệt, “Không được, không được, quần áo kia của cô đưa đi giặt, tiên sinh sẽ mua mới giúp cô. Trời vừa sáng, rất nhiều nhà máy cửa hàng, công ty bách hóa và cửa hàng boutique có lui tới làm ăn với tiên sinh, sẽ đặc biệt mang đồ tới, để tiểu thư từ từ chọn... Cô đừng đi, này này này, thân thể cô suy yếu như vậy, có thể đi đâu?”

Đi đâu cũng được, miễn không phải chỗ này.

Lạc Dĩ Phương chịu đựng choáng váng, cảm mạo của cô hình như nghiêm trọng hơn, nhưng cô vẫn hạ quyết tâm, mặc đồ ngủ thì mặc đồ ngủ, không có gì lớn.

Không nghe dì Sương khuyên, cô vịn tường đi ra cửa phòng, còn chưa sờ tới tay nắm cửa thì cánh cửa kia đã rộng mở, bóng dáng cao lớn của đàn ông chiếm cứ cửa.

Tiếp xúc với ánh mắt lợi hại của Đường Liệt, Lạc Dĩ Phương thở dốc vì kinh ngạc, lảo đảo lui lại mấy bước, chỉ lát nữa sẽ ngã nhào, đôi cánh tay phái nam có lực kia kéo cô vào trong ngực, ôm eo, đi thẳng về bên giường.

“Thả tôi xuống! Tránh ra! Thả tôi xuống!” Lạc Dĩ Phương không tuân theo mà động bắp chân, nắm quyền đấm lên người anh, nhưng chút lực lượng đó chỉ đủ gãi ngứa giúp Đường Liệt, vốn không đáng kể.

“Câm miệng.” Anh lạnh lùng ra lệnh.

“Người dã man, anh thả tôi đi, tôi không muốn ở chỗ này!” Cô kêu, đầu óc choáng váng càng thêm nghiêm trọng, lập tức cảm giác ngực bực bội thật khó chịu, sắp không thể hô hấp.

Dì Sương sợ hết hồn, thấy hai người sắp huyên náo không vui như vậy, vội vàng ở bên cạnh hòa giải, “Này, tiên sinh, cậu không cần lớn tiếng như vậy, thân thể tiểu thư cô ấy không thoải mái, lại không ăn cái gì, cậu đừng hung dữ người ta nha!”

“Dì Sương, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi không muốn nhìn thấy anh ta, van cầu dì, dì giúp tôi một chút có được không? Van cầu dì mà...” Nói xong lời cuối cùng, Lạc Dĩ Phương bất lực mà khóc, hai hàng nước mắt trong suốt dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, người có tâm địa sắt đá hơn nữa cũng mềm.

Dì Sương không nhịn được định mở miệng, nhưng Đường Liệt đã vượt lên trước một bước lạnh lùng nói: “Dì Sương, đi ra ngoài.’

“Tiên sinh, chuyện này...” Thật sự là tình thế khó xử mà!

“Đi ra ngoài. Chuyện của tôi và cô ấy, tự tôi xử lý.”

Trù trừ mấy giây, dì Sương cuối cùng thở dài, hạ quyết tâm không nhìn ánh mắt cầu xin của Lạc Dĩ Phương, xoay người rời đi.

Tầm mắt Đường Liệt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi khuôn mặt hoa lê đẫm mưa trong ngực, anh bị nước mắt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn của Lạc Dĩ Phương làm cho tâm phiền ý loạn, cũng tức giận mình lại dễ dàng bị cô ảnh hưởng như vậy.

Từ quen biết cô đến bây giờ tình nồng mật ý hiện ra, tất cả đều là một phần trong kế hoạch.

Anh cố ý dụ cô cắn câu, không thể để tình cảm thật đi vào, đã như vậy, nước mắt của cô đối với anh mà nói, nên là cái gì cũng không phải, anh chỉ có lạnh lùng với người phụ nữ này, hoặc là... Còn có dục vọng trên sinh lý, muốn vùi vào trong thân thể mềm mại của cô, hung hăng phát tiết dục vọng.

“Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?! Anh... Hu... Rất quá đáng, quá tồi tệ, tại sao...”

Sau khi liên tiếp giãy giụa không có hiệu quả, Lạc Dĩ Phương thở hồng hộc nằm trên giường, Đường Liệt ngồi yên bên cạnh cô, thân hình cao lớn chèn ép cô, để cho cô hiểu, nếu muốn so hơi sức, cô vốn không có chút phần thắng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh giam cầm.

Nhìn cô run rẩy vai một lát, Đường Liệt mân mê môi mỏng, cuối cùng lên tiếng –

“Chuyện cha em Lạc Khánh Đào làm với nhà họ Đường chúng tôi năm đó, hôm nay tôi muốn mang cả tiền lời đáp lễ cho ông ta. Tôi không chỉ cướp tận mối kinh doanh của công ty Khánh Phú, càng thêm ngăn chặn kế hoạch ông ta muốn dùng đám cưới tìm kiếm nguồn lực bên ngoài ủng hộ.” Anh lạnh lùng mím môi, hai ngón tay giữ chặt cằm mịn màng của cô, “Cho nên, em không thể gả vào nhà họ Thịnh, tôi tuyệt đối không cho phép tập đoàn Thịnh Khang cho cha em bất kỳ trợ giúp gì.”

Lạc Dĩ Phương nghe không hiểu ra sao, hít hít mũi khàn giọng nói: “Tôi không hiểu... Anh, tại sao anh không phải tìm nhà họ Lạc làm phiền phức không thể?”

Lòng ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt hơi sưng đỏ của cô, ngũ quan của anh mang theo lạnh lùng kiêu ngạo, động tác vuốt ve da thịt cô lại hết sức dịu dàng.

“Mười lăm năm trước, công ty Khánh Phú của cha em mới thành công có danh tiếng trên thị trường quốc tế, lúc ấy các công ty gia đình vì muốn tranh thủ được nhiều đơn đặt hàng nước ngoài hơn, không khỏi ra tất cả vốn liếng, vốn tranh đấu gay gắt trên thương trường là chuyện thường xảy ra, nhưng tâm của ông ta cũng quá tàn nhẫn rồi, làm việc hoàn toàn không để lại lối thoát, cướp được mối buôn bán còn không chịu bỏ qua, cần phải đồng hành với đuổi tận giết tuyệt, ép người ta cùng đường...”

“Cha tôi chính là một trong những người bị Lạc Khánh Đào ép vào đường chết. Mười lăm năm trước, nhà họ Đường chỉ là một công ty mua bán nho nhỏ ở Hương Cảng, chính bởi vì Lạc Khánh Đào cố ý chèn ép, hủy sạch tất cả công sức khổ cực mấy chục năm xây dựng của cha tôi, cha tôi phá sản, thiếu nợ ngân hàng và ngân hàng tư nhân món nợ đáng kể, mẹ tôi bỏ đi, bỏ lại tôi và cha tôi mặc kệ, cha tôi không chịu nổi, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu tự sát trốn tránh tất cả... Em nói, thù này tôi có thể không báo sao?”

Lạc Dĩ Phương run rẩy dưới ánh mắt của anh, một cơn lạnh đến buồn nôn xưa nay chưa từng có từ lòng bàn chân truyền lên trên, đóng băng máu của cô.

“Anh coi tôi... Làm thành cái gì?” Cô tuyệt vọng lại đau lòng hỏi, nghĩ đến thù hận giữa hai nhà sâu như vậy, xem ra di3n~d@n`l3q21y"d0n cả đời cũng không thể hóa giải.

Đường Liệt hất cằm, quanh môi mỏng là đường cong giễu cợt mà lạnh lẽo.

“Em chỉ là công cụ báo thù của tôi. Dĩ nhiên, nếu như em thích làm công cụ tình dục, tôi cũng không phản đối, dù sao chúng ta ở trên giường rất hợp, cũng rất hưởng thụ đối phương làm bạn và an ủi, không phải sao?”

Đôi môi Lạc Dĩ Phương trắng bệch, khó chịu cực kỳ hung hăng níu lấy lòng cô.

Cô đau lòng vì Đường Liệt, cũng đau lòng vì mình, cô không nên yêu anh nữa, cũng không thể phóng túng tình cảm, cô muốn hận anh, nhất định phải hận, nhất định phải hận!

“Tôi hận anh!” Cô khóc hét to lên, một lần nữa bất chấp tất cả giãy giụa.

Ngũ quan anh tuấn của Đường Liệt đột nhiên căng chặt, đôi tay dễ dàng giữ chặt cô, lợi dụng ưu thế hình thể vây cô ở phía dưới.

Mặt của anh lại gần, dùng chóp mũi miêu tả da thịt trắng mịn của cô, hơi nóng từ trong môi mỏng phun ra, “Em hận tôi, bởi vì quá yêu tôi, dùng tình cảm thật với tôi, cho nên không chịu nổi những sự thật này sao?”

“Không có! Tôi không có! Buông tôi ra -” Không cần tổn thương cô nữa! Lòng của cô đã hoàn toàn sụp đổ thành từng mảnh, không thế tiếp tục trở lại hình dáng ban đầu, “Tránh ra! Tôi chán ghét anh, tôi hận anh, tôi hận anh -”

Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hò hét rơi vào trong môi lưỡi nóng bỏng của anh, hơi thở quen thuộc đến khiến cô đau lòng rưới vào mũi miệng của cô, anh dây dưa cô, lấy kỹ xảo cao siêu hôn khắp mỗi một chỗ trong miệng cô, bừa bãi thưởng thức cô ngọt ngào và thơm ngát.

“Em hận tôi cũng được, yêu tôi cũng được, tôi không quan tâm, tuyệt đối không.” Đè lên môi mềm của cô, anh nói ra lời tàn khốc, ngay cả hôn cũng biến thành điên cuồng, lại một lần nữa cướp đoạt hô hấp của cô.

Lạc Dĩ Phương vô cùng suy yếu đập, đá đạp, sự thật xấu xí từng cái quất vào lòng cô. Anh ôm cô và hôn giống như lưỡi dao sắc bén, càng giống như thuốc độc vui sướng, khiến cho cô thương tích đầy mình, khiến cho cô nửa chìm nửa nổi trong biển lửa tình dục, không phân rõ tất cả...