Công Lược Bạch Nguyệt Quang

Chương 3: Con hổ già không thể đánh



Edit: Nhii.

Beta: Esther.

***

Tịch Duyệt ngồi trên ghế sô pha nhà mình xem Livestream một lúc.

Mặt không cảm xúc.

Lập tức xóa bỏ.

Sai lầm cao cấp này nên bị kết thúc ngay từ đầu.

Thuận tiện cô mở Weibo ra gõ tanh tách một câu: [Chuyện ngày hôm nay nếu ai dám tiết lộ ra ngoài thì chính là muốn đối nghịch với tôi, hiểu không?]

Giọng điệu bá đạo này, ngoài Tịch Duyệt ra thì còn có thể là ai khác nữa. Nhưng không hiểu sao tính cách này của cô lại rất hút Fan.

Sau chín giờ tối chính là thời điểm lượng người dùng Weibo hoạt động sôi nổi nhất trong ngày.

Ngay sau khi Tịch Duyệt đăng bài trên Weibo xong, bên dưới đã có người bình luận.

[Kỹ năng tán tỉnh của chị Duyệt không được tốt lắm, kỹ năng đánh pháo của tôi còn tốt hơn nhiều]

[Ha ha ha vui quá, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác đâu]

[Có thể lặng lẽ đăng ảnh nam chính lên được không? Chỉ cần nhìn một cái thôi]

[Mạo muội hỏi một chút, có thể tiếp tục Livestream không? Tôi muốn biết kế tiếp...]

[Chị Duyệt cố gắng lên!!!]

Tịch Duyệt lướt nhìn các bình luận phía dưới bài đăng, cảm thấy thật đau đầu. Cô dứt khoát xóa bài Weibo vừa mới đăng đi.

Lại nhìn bảng hot search, tên Weibo của cô đứng thứ bảy: #Thủy Băng Duyệt#.

Khi Tịch Duyệt còn là sinh viên năm nhất, cô bắt đầu dùng tài khoản có tên Thủy Băng Duyệt để chơi Weibo. Mới đầu chỉ là chia sẻ những chiếc túi phiên bản giới hạn của cô, sau đó nhàn rỗi không có việc gì thì bắt đầu đăng ảnh bản thân lên. Mặc dù lượng fan hâm mộ của cô có khoảng mấy trăm vạn người, nhưng nhiều năm qua cô lại không nhận một quảng cáo nào. Vậy nên người hâm mộ biết rõ Tịch Duyệt chính là một phú bà.

Những năm gần đây, người tò mò về thân phận của cô không phải là không có, nhưng không ai có thể tra ra được thân phận thật sự của cô.

Nhưng nếu nói tới cha của Tịch Duyệt - Tịch Gia Hoa, trong giới kinh doanh không người nào là không biết.

Tập đoàn khoa học kỹ thuật Gia Thế do Tịch Gia Hoa sáng lập ra cơ hồ chiếm một nửa thị trường sản phẩm về màn hình tinh thể lỏng trên toàn thế giới.

Trong nước, các sản phẩm như smartphone LCD, máy tính bảng và các loại hàng khác đứng số 1 về số lượng sản xuất.

Vì hoàn cảnh gia đình nên Tịch Duyệt từ nhỏ đã được tiếp xúc với các sản phẩm khoa học kỹ thuật thông minh, cũng tự mình thành lập một công ty, trở thành một tổng giám đốc.

Nhà họ Tịch không thiếu tiền, Tịch Duyệt lại càng không thiếu. Vì vậy, cách giải quyết hot search đơn giản nhất chính là "ném" tiền.

Tiền có thể xua quỷ đuổi ma. Tiền mới được "ném" qua không bao lâu thì hot search thứ bảy #Thủy Băng Duyệt# trong nháy mắt đã biến mất trên bảng xếp hạng.

Kết quả này khiến Tịch Duyệt khá vui vẻ.

Nhưng điều khiến Tịch Duyệt không vui đó là, kế hoạch hôm nay của cô đã bị bố và Vu Nhu Huệ làm xáo trộn.

"Bạch nguyệt quang" Quý Cảnh Sơn ra nước ngoài mười năm mới trở về, cuộc gặp gỡ (không) tình cờ được lên kế hoạch tỉ mỉ của cô cứ như vậy bị phá hủy. Đêm nay tâm trạng cô rất tốt, nếu không thì ngôi nhà đã sớm đã bị cô lật tung lên rồi.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tịch Duyệt hô một tiếng trong nhóm: [Quý Cảnh Sơn đang ở đâu?]

Chân Chỉ Kỳ lập tức trả lời lại: [Đang ở Thịnh Thế, có rất nhiều người cũng đang ở đó.]

Giả Bối Bối trả lời tiếp: [Tụi tớ sẽ giúp cậu theo dõi, tuyệt đối sẽ không để con hồ ly Chu Tao Tao nhanh chân đến trước.]

Tịch Tuyệt cảm động: [Cảm ơn các chị em.]

Vu Nhu Huệ tiễn bác sĩ tư nhân đi, quay sang nói với Tịch Duyệt: "Duyệt Duyệt, bác sĩ nói chân con không bị tổn thương đến xương cốt, cũng coi như trong cái rủi có cái may. Lần này con cần phải nghỉ ngơi thật tốt..."

"A..."

Mèo khóc chuột giả từ bi.

Tịch Nguyệt cũng không ngẩng đầu, tiếp tục lướt Weibo của mình: "Tôi đã nói rõ, đừng có ôm bất kỳ hy vọng nào vào những gì tôi đã làm đêm nay, bà không xứng đáng để tôi gọi là mẹ."

Tâm trạng Vu Nhu Huệ như ngồi trên tàu lượn, sắc mặt xanh mét trắng bệch, nhất thời không biết nên nói gì.

"Hỗn xược!" Tịch Gia Hoa từ trên lầu xuống, không nghĩ rằng mình lại nghe thấy con gái mình nói ra những lời như vậy: "Tịch Duyệt! Mau xin lỗi mẹ con!"

Tịch Duyệt thay đổi tư thế, tiếp tục lướt Weibo, giống như không nghe thấy Tịch Gia Hoa đang nói gì.

Thật ra Tịch Duyệt biết lần này bố cùng Vu Nhu Huệ đến nước Mỹ là để thụ tinh ống nghiệm, mà cô cũng biết bọn họ đã thành công.

Lúc nãy bác sĩ tư nhân ở lại một lúc chính là để đặc biệt dặn dò Vu Nhu Huệ, nói rằng bà không cần khiến bản thân quá mệt mỏi. Trong nhà đã có bảo mẫu và dì, đừng tự mình làm mọi việc.

Tịch Duyệt không tim không phổi cong môi cười.

Rất tốt, về sau ở nhà họ Tịch, cô hoàn toàn trở thành người ngoài.

Tịch Gia Hoa nhìn thấy vẻ mặt này của Tịch Duyệt, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương.

Viên ngọc quý mà ông yêu thương trong lòng từ khi còn nhỏ, vậy mà giờ đây con bé lại coi ông như kẻ thù. Tối nay ông còn cao hứng ở trước mặt các đối tác khen ngợi con gái, không ngờ chỉ chớp mắt lại gặp tình cảnh này.

"Tịch Duyệt!" Giọng nói của Tịch Gia Hoa rất nghiêm túc. Ngày thường ở công ty ông luôn nghiêm túc với các nhân viên, về tới nhà phong thái này cũng khó mà bỏ được.

Tịch Duyệt bật dậy khỏi sô pha, vẻ mặt lầm lì: "Muốn tôi xin lỗi? Vậy thì ông cũng nên bảo bà ta xin lỗi tôi trước nhỉ? Ồ, suýt nữa thì quên, mười lăm năm trước, mẹ tôi đã phải chết vì người đàn bà này."

Tịch Gia Hoa thở dài thật mạnh: "Muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, mọi chuyện không như những gì con nghĩ!"

"Thật sao? Chẳng phải do sự sơ suất của người đàn bà này mà mẹ tôi mới không kịp thời chữa trị? Tịch Gia Hoa, ông cũng già quá rồi nhỉ? Già đến hồ đồ rồi sao?"

"Bốp ——"

Một cái tát không hề báo trước tát thẳng vào mặt Tịch Duyệt.

Tịch Nguyệt nghiêng đầu choáng váng hai giây, sau đó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầy khinh miệt: "A... Bị đánh thật tốt."

Dứt lời, cô cầm lấy chìa khóa xe chạy nhanh ra khỏi cửa.

Vu Nhu Huệ vội đỡ lấy Tịch Gia Hoa: "Không cần phải tức giận với con bé, con bé vẫn còn nhỏ."

"Còn nhỏ cái gì! Năm nay nó đã hai mươi lăm tuổi! Không phải mười lăm tuổi!"

Tịch Gia Hoa kỳ thật tuổi vẫn còn trẻ, tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn như mới hơn ba mươi. Vu Nhu Huệ còn nhỏ hơn ông một vòng giáp, năm nay chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Sau nhiều năm tái hôn, trước giờ ông cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tịch Duyệt, ham muốn sinh thêm đứa con trai cũng không có gì quá đáng.

Nhưng Tịch Nguyệt cũng không thể hiểu.

Khi mẹ còn sống, cô thường xuyên la hét đòi muốn có một đứa em trai hoặc em gái, nhưng điều ước này cuối cùng cũng không thể thành hiện thực. Lúc ấy Tịch Gia Hoa rất bận, đi công tác quanh năm, không thể dành giời gian cho gia đình. Mà trước khi mẹ qua đời, điều khiến bà buồn nhất là không thể cho Tịch Duyệt một em gái.

—"Nếu có em gái, con sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ có người cùng con trò chuyện, chia sẻ tâm sự... Duyệt Duyệt, mẹ thực sự xin lỗi con."

Không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống khóe mắt, rơi xuống cửa sổ ô tô đang mở.

Tịch Duyệt lái xe với tốc độ 180 km/giờ trên con đường lên núi không một bóng người, cô đột nhiên phanh gấp, bánh xe cọ xát dưới mặt đất tạo nên một tiếng vang làm cho người ta sợ hãi.

Đợi xe dừng hẳn lại, Tịch Duyệt mới gục lên tay lái, òa khóc.

Cô không muốn phải giả vờ mạnh mẽ nữa.

Tại sao không ai nghĩ tính cách kiêu ngạo tùy hứng bao nhiêu năm nay của Tịch Duyệt chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang thôi?

Chẳng qua Tịch Gia Hoa cũng không hoàn toàn hiểu được.

Không lâu sau, điện thoại rung lên, là tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới.

Tịch Duyệt hít mũi ấn mở tin nhắn, là một tấm ảnh chụp, bởi vì ánh sáng quá tối nên cô không thể nhìn rõ mặt người trong bức ảnh.

Chân số 2: [Duyệt Duyệt, Chu Tĩnh lần này thật sự ôm lấy cánh tay của đại thần!]

Giả số 3: [Cả người cô ta đều dán lên người của đại thần! Cậu mau tới nhanh lên!]

Tịch Duyệt rút tờ khăn giấy lau nước mắt, mở bức ảnh ra xem một lần nữa.

Thù cũ nợ mới cùng tính một lần. Chu Tĩnh, cô cứ chờ xem.