Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 11: Thế thân Bạch Nguyệt Quang(11)



Editor:KL

Phía trước có giới thiệu qua, cha mẹ nguyên chủ là giáo sư cao trung, tiền lương cộng với tiền bù nghỉ đông và nghỉ hè,tài sản trong nhà tài sản hẳn là vẫn rất khả quan, lại chỉ có độc một nữ nhi, nhu thuận tiết kiệm nên bình thường bọn họ cũng không tốn tiền gì, vốn là không lo lắng chuyện gì.

Hết lần này tới lần khác, cha Đường cho tới nay có một khuyết điểm vô cùng phiền lòng, đó chính là thiện lương tới quá đáng cộng thêm mang tai mềm, không nhìn nổi người thảm, càng không chịu được người cầu.

Từ nhỏ đến lớn, tiền nhỏ tiền lớn không biết cho mượn đi bao nhiêu.Mẹ Đường bởi vì tật xấu này của ông, không biết bao lần cùng ông ầm ĩ, mỗi lần ầm ĩ hoà hảo không được bao lâu sau ông lại sẽ chứng nào tật nấy.

Kỳ thực mẹ Đường cũng có thể hiểu được lý do của ông, từ nhỏ ông cha mẹ đều mất, không chỗ nương tựa, toàn bộ nhờ người hảo tâm trong thôn cùng trong xã hội giúp đỡ mới học xong đại học, tìm được phần công việc tốt, trải qua vinh quang rực rỡ. Chính là bởi vì tiếp thu được thiện ý từ người khác, cho nên ông mới muốn đem phần thiện ý này truyền thừa. Trong đáy lòng mẹ Đường cũng ủng hộ ông làm như thế, nhưng người làm việc thiện tiền đề hẳn là cam đoan sinh hoạt cơ bản của một nhà ba người!

Cũng phải thua thiệt nhiều năm mẹ Đường nghiêm phòng tử thủ, nhờ vậy cha Đường mới không gây họa sạch sẽ, cũng để Đường Ninh vô ưu vô lự mà lớn lên.

(*nghiêm phòng:canh phòng nghiêm ngặt; đề phòng nghiêm ngặt.

tử thủ:cố thủ; cố sống chết để giữ lấy).

Nhưng hai năm này cơ thể mẹ Đường không tốt lắm nên người có chút nới lỏng, bà bên này buông lỏng, bên kia cha Đường trực tiếp liền chọc tới cái sọt lớn cho bà.

Ông vậy mà chủ động đảm bảo giúp một học sinh cũ của mình mượn một số tiền lớn trong công ty cho vay nhỏ, hiện giờ sinh viên đó đã bỏ trốn tìm không thấy người, người công ty đó không có tiền đến tìm ông, còn đi đến trường náo loạn mấy chuyến, khiến cho cha Đường bây giờ liền không đi dạy nổi nữa.

Mặt mũi toàn bộ vứt sạch không nói, nhiều tiền như vậy, ông cho dù là đem cả nhà cửa, xe hơi của vợ chồng già đem bán chung thì e rằng cũng không trả nổi.

Mẹ Đường cũng là thực sự không có cách nào, khóc đến sưng cả hai mắt,vốn bà không có ý định để Đường Ninh biết chuyện trong nhà nhưng công ty cho vay kia làm ầm ĩ thực sự quá hung, tìm tới cửa nhà, hàng xóm mỗi người ở đây đều kháng nghị, lại thêm bà trước kia lờ mờ nghe con gái nhà mình đề cập tới bạn trai của cô hình như là người của giới giải trí, rất có bản lãnh, bà cũng có thể thử khi đang tuyệt vọng.

Trên thực tế, loại chuyện này đã xảy ra một lần trong cốt truyện, sở dĩ Đường Ninh biết chuyện sắp xảy ra nhưng vẫn để cho nó phát triển, chủ yếu là do cha của Đường gia nghe lời vợ những năm đầu nhưng gần đây càng ngày càng thái quá, không để ông khó khăn rơi xuống thì chỉ sợ sau này sẽ tiếp tục xảy ra loại chuyện này.

Cô cho phép ông làm người tốt chuyện tốt, có dư thừa tiền liền quyên cho một chút cơ quan từ thiện hay là giúp đỡ mấy học sinh vùng núi đều được, nhưng cô quyết không cho phép cha Đường không nguyên tắc, hảo tâm đến không có điểm dừng.

Cho nên nhất định phải có một bài học tới triệt để thức tỉnh ông!

Đường Ninh nghiêm túc nghe mẹ Đường khóc thầm giải thích xong tất cả chân tướng, ở trong điện thoại ước chừng an ủi bà đến trưa, đồng thời nói cho bà nếu như có thể, trước tiên mang theo cha trở về trong thôn, trốn một đoạn thời gian, bảo hộ chính mình an toàn, tiền cô sẽ nghĩ biện pháp, cô nhất định có thể nghĩ ra biện pháp!

Còn biện pháp kia.....

Gần như ngay sau khi cúp điện thoại của mẹ Đường, cô liên tục gọi vào điện thoại di động của Phó Nguyên Khải.

Sau khi một tràng “Xin lỗi thuê bao......” đi ra, không hề có dấu hiệu nhận cuộc gọi.

Đường Ninh là người dễ dàng buông tha như vậy sao? Lại liên tiếp gọi bảy tám cuộc điện thoại, như cũ không có người nghe.

Cô liền ngừng lặp lại động tác gọi, trực tiếp bắt đầu gửi tin đến WeChat.

Buổi tối 19:29

Đường Ninh:

Buổi tối 19:44

Đường Ninh:

Tối 21:37

Đường Ninh:

......

Tối 23:36

Đường Ninh: .

(*lúc edit em khóc lun)

54088 chỉ nhìn Đường Ninh với vẻ mặt bình tĩnh, gọi điện và gửi tin nhắn WeChat, ước chừng giằng co một đêm, điện thoại dù hết pin cũng cắm dây sạc. Nó đếm, trước trước sau sau không sai biệt lắm có hơn 100 cuộc, không khỏi ở trong lòng âm thầm bội phục kiên nhẫn cùng sức chịu đựng của Đường Bảo.

Cùng lúc đó, Nhật Bản Tokyo.

Vừa mới cùng một đám nhân viên công tác chụp tạp chí cơm nước xong xuôi uống rượu xong,cùng Phó Nguyên Khải mượn rượu giải sầu, cuối cùng uống say khướt,hắn dìu Diệp Hi hướng chiếc xe hai người đang đậu bên ngoài về khách sạn. Buổi tối hôm nay đi quá vội, thậm chí ngay cả điện thoại hắn đều quên ở trong xe, dựa theo tính tình Đường Ninh, mười phần sẽ gửi WeChat tìm hắn, bây giờ đã trễ thế như vậy cũng không biết cô ngủ chưa, không được hắn trả lời, lại không biết có tức giận hay không. Bất quá từ trước đến nay cô giận đến nhanh đi lại càng nhanh, thường thường hắn bên này còn chưa bắt đầu dỗ, cô đầu kia liền tự mình tốt.

(*lần này anh mơ đi=))

Nghĩ tới đây, Phó Nguyên Khải khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, liền đem trên lưng Diệp Hi cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên tay lái phụ.

Mà vừa mới ngồi xuống trên tay lái phụ, Diệp Hi cũng không hề hoàn toàn uống say, khóe mắt liếc về điện thoại nam nhân trên ghế lái, WeChat nhắc nhở cùng cuộc gọi nhỡ, giật mình, cô chen ra ngoài xe, lầm bầm lầu bầu nói miệng khô muốn uống nước.

Thấy thế, Phó Nguyên Khải liền vội vàng đem cô nhét về đến trong xe, ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, gặp cách đó không xa thì có một 711(seven eleven), vội vàng trấn an Diệp Hi nói là để cô an an ổn ổn ngồi ở trong xe, cửa xe hắn sẽ khóa lại bên ngoài, hắn bây giờ sẽ giúp cô đi mua nước, cô không nên náo.

Bên này Phó Nguyên Khải vừa đi, Diệp Hi trước kia còn ầm ĩ không nghỉ lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó nhìn xuyên qua cửa sổ xe về phía bóng lưng Phó Nguyên Khải đi cửa hàng kia, trên tay lái phụ cầm lấy điện thoại di động liền trên dưới lật qua lật lại, chỉ đại khái nhìn một chút động tác liền phá lệ nhanh nhẹn mà đem tất cả tin nhắn Đường Ninh đêm nay gửi tới WeChat bao gồm cả số điện thoại gọi đến.

Một lượt xóa bỏ.

Trùng hợp đúng lúc này, Đường Ninh gọi tới.

Thấy thế, Diệp Hi liếc mắt nhìn cửa hàng thấy bóng lưng Phó Nguyên Khải đứng ở tủ lạnh phía trước chọn nước, câu môi trực tiếp liền nhận nghe điện thoại, sau đó dùng một âm thanh say khướt hàm hàm hồ hồ, “chào, tôi là Diệp Hi...... Tại sao không nói chuyện? Lại là dãy số này! Ngươi rốt cuộc là ai vậy? Cả đêm, có thể hay không đừng lại gọi? Phiền quá à...... Nguyên Khải, vừa vặn em tắm ra, lại là điện thoại của em, buổi tối hôm nay điện thoại của em như thế nào nhiều như vậy chứ? Em đi ra tắt máy......”

(*🔪🔪🔪🔪🔪)

Câu nói kế tiếp Diệp Hi đều chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại liền đã cúp.

Thấy cô cúp điện thoại, Diệp Hi khóe miệng mới chậm rãi, chậm rãi giương lên.

Sau đó liếc về Phó Nguyên Khải đã cầm hai bình nước băng qua đường,cô cấp tốc xóa bỏ tên người gọi, đưa điện thoại di động trực tiếp ném tới ghế lái.

Hắn không biết hắn đi một hồi kia xảy ra bao nhiêu chuyện, Phó Nguyên Khải lại chịu mệt nhọc đem Diệp Hi cõng đến phòng khách sạn của cô, lại không nghĩ vừa định đem cô thả xuống, một giây sau, Diệp Hi liền trực tiếp đưa tay ra tới ôm lấy gáy hắn, nước mắt đó là nói đến.

“Chị thật là khó chịu...... Thật rất khó chịu a...... Vì cái gì...... Vì cái gì chị chỉ muốn một phần một lòng cảm tình khó khăn như vậy sao? Vì cái gì...... Vì cái gì Dần Tắc muốn cùng người khác đính hôn?Chị không được sao? Chị nơi nào không tốt? Chị có thể thay đổi...... Dần Tắc...... Không...... Không đúng......Em không phải Dần Tắc...... Em là Nguyên Khải? Em là Nguyên Khải đúng hay không?”

(*cho chị á chứ thằng này em không thèm=)))

Càng nói chuyện, đôi mắt người phụ nữ càng trở nên mờ ảo, dù nói gì đi chăng nữa cũng là chuyện bình thường.

“Em có thể...... Nói cho chị một chút...... chị rốt cuộc là nơi nào làm không tốt? Vì cái gì...... Vì cái gì Dần Tắc......”

“Chị rất tốt, nơi nào đều rất tốt, Chị Diệp Hi.” Phó Nguyên Khải nghiêm túc trả lời.

Nghe đến đó, nước mắt Diệp Hi chảy tràn càng nhiều, sau đó hít mũi, “Nguyên Khải...... Cũng là em tốt với chị...... Kỳ thực...... Kỳ thực chị..... Chị biết em...... Vẫn luôn rất thích chị...... Một mực...... Một mực...... Em thích chị, đúng không?”

Người phụ nữ càng nói, giọng của cô càng trầm xuống, cuối cùng cô từ từ ngẩng đầu lên,hôn môi Phó Nguyên Khải.

Cô cũng không phải thừa dịp say làm chút ý tứ gì, nhưng thích trêu chọc vẫn có thể, cô quá rõ ràng tình cảm của Phó Nguyên Khải hình như là từ cao trung bắt đầu, hắn liền đối với cô một mực......

Nghĩ tới đây, trong lòng của người phụ nữ trộm nắm chắc phần thắng.

Phó Nguyên Khải không thể tin nhìn môi đỏ thẫm của Diệp Hi, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, đến khi hô hấp của hai người cũng giao quấn đến cùng một chỗ, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người đối phương.

Ước mơ tha thiết rõ ràng gần ngay trước mắt, lại không biết thế nào mà ngay khi môi đối phương muốn dính sát, nháy mắt, trong đầu của hắn nhanh chóng thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Đường Ninh.

Đại não còn đến không kịp đưa ra chỉ thị, cơ thể liền một bước đẩy Diệp Hi ra làm cô trở lại trên giường, tiếp đó vội vội vàng vàng, “Chị Diệp Hi,Chị......Chị nhất định là uống say không biết mình bây giờ đang làm gì......”

Vừa nói hắn kéo một bên mền tơ tằm kéo qua đem người trên giường đắp lên cực kỳ chặt chẽ, “Chị tốt nhất ngủ một giấc, ngủ một giấc tỉnh lại liền tốt, tỉnh lại liền tốt......”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa.

Theo phịch một tiếng đóng cửa vang dội, Diệp Hi không thể tin mở ra đôi mắt lúc nãy còn ra vẻ men say mịt mù, dùng sức cắn răng, trong lòng chợt thăng lên một cỗ cảm giác khủng hoảng không thể diễn tả.

Vì cái gì...... Vì cái gì......

Vừa ra khỏi cửa, Phó Nguyên Khải liền nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, vuốt vuốt tóc, ngồi xổm xuốnghành lang trong khách sạn, ngồi xổm một hồi lâu mới giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, vừa định từ lấy điện thoại xem WeChat nhưng lại sờ thấy trống không.

Nam nhân cả kinh, bỗng nhiên đứng lên, ngay lập tức hướng ra ngoài chạy đi.

Mà một đầu nghe được âm thanh Diệp Hi, Đường Ninh đã chủ động cúp điện thoại, trải qua một đêm làm việc vất vả cố gắng, nhận được thứ mình mong muốn, cuối cùng hài lòng để điện thoại di dộng xuống, tắt máy, duỗi lưng một cái.

Rất tốt, Phó Nguyên Khải,mũ anh sắp xanh rồi!

Cô cười híp mắt, sau đó nhìn cửa sổ đen như mực, không có sao cũng không có trăng sáng trên bầu trời đêm, nhìn liền biết ngày mai sẽ có thời tiết mình muốn.

Quả nhiên, rạng sáng bốn giờ, theo một đạo sấm sét đâm thủng bầu trời đêm, tiếng sấm ầm ầm chớp mắt là tới, sau đó mưa to lập tức rơi xuống ào ào.

Ôm gối ôm ngồi dựa vào ghế Đường Ninh mang theo vui vẻ nghiêm túc nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, một chút cũng không có ý tứ muốn ngủ.

54088 ở bên cạnh cô từ trên xuống dưới đi vòng vo mấy chuyến, cuối cùng nhịn không được mở miệng, [Đường Bảo, Đường Bảo, cô làm sao còn không buồn ngủ? Trời đều sắp sáng rồi......]

Thức khuya chính là vũ khí giết chết mỹ nhân, nó nhớ kỹ rõ ràng lúc trước Đường Bảo mỗi khi trời tối đều đặc biệt trân quý giấc ngủ cho nhan sắc, hôm nay xem như tình huống đặc biệt, sự tình đều kết thúc,cô làm sao còn không ngủ a? Sẽ không thật sự bị Diệp Hi làm phát cáu chứ?

Nó lo âu vừa định an ủi.

Đường Ninh liền đã một tay lấy ấn nó vào trong ngực, nhéo nhéo mặt nó, cười nói, “đó là đương nhiên là bởi vì chút tiều tụy này, đồ trang điểm không làm ra được nha!”

Càng nói 54088 lại càng không hiểu, Phó Nguyên Khải bây giờ ở Nhật Bản, lại trở về không kịp, Đường Bảo tiều tụy cho ai nhìn chứ!

Thẳng đến ngày thứ hai,7-8h đêm, nó trơ mắt nhìn túc chủ nhà mình một đêm không ngủ, một ngày không ăn không uống, Đường Bảo lấy ra một chiếc điện thoại di động khác, sau đó gọi một cuộc điện thoại, thất thần đi chân trần lên xe buýt, cuối cùng xuống xe ở một biệt thự lưng chừng nú, một đường đi bộ đến cửa một tòa biệt thự, nhấn chuông cửa.

Cửa từ bên trong được mở ra, Đường Ninh giống như một tiểu thiên nga đáng thương với bộ lông ướt át, nhìn người đàn ông mặc vest ngồi trên sô pha, giọng nói khàn khàn, run rẩy mở miệng, “Phó...... Tiên sinh...... Có thể cho tôi mượn một khoản tiền không? Tôi sẽ...... Sẽ trả cho anh...... Xin giúp tôi một chút......”

Hắn từ đầu đến cuối đều biết mọi chuyện, kể cả việc cha Đường Ninh nợ nần chồng chất, chuyến đi Nhật Bản của Diệp Hi và Phó Nguyên Khải, phải biết rằng hắn còn định chụp ảnh Diệp Hi và Phó Nguyên Khải cùng nhau đi du lịch Nhật Bản. Lợi dụng lúc không người dồn cô vào góc tường.

Sự tình cha Đường Ninh thật sự hoàn toàn là một niềm vui ngoài ý muốn.

Nghe được Đường Ninh nói, Phó Dần Tắc nhẹ nhàng lôi kéo cà vạt của mình, người hướng phía trước hơi hơi hơi cúi, cười nói, “giúp em? Được! Chỉ bất quá tôi có chút muốn sửa lại ý nghĩ sai lầm của em. Tôi, Phó Dần Tắc, cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì. Giúp em có thể, tôi muốn......”

Không còn bộ dáng tư văn thận trọng, cấm dục trước đó, ánh mắt Phó Dần Tắc càn rỡ quét xuống trên thân Đường Ninh, đứng dậy chậm rãi hướng Đường Ninh đi tới.

"Ngả giá...."

Hắn cười tủm tỉm nói.

Nghe vậy, Đường Ninh không thể tin ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra dạng chuyện gì với em.....”

Lúc nói đồng thời, tay của hắn liền đã nhẹ nhàng nâng cằm Đường Ninh, âm thanh khàn giọng.

“Tiểu thiên nga của tôi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đường Ninh: đâm...... Kích động! Ta bắt đầu cao hứng!

Phó Dần Tắc cho tới bây giờ cũng là kẻ tư văn bại hoại nha, trước đây cái gì ôn tồn lễ độ cũng là giả, cũng là biểu hiện, hắn bên trong kỳ thực chính là như vậy!

Hơn nữa, hắn cũng không thương Đường Ninh, chính là cảm thấy hứng thú, thứ hắn cảm thấy hứng thú liền muốn tới tay như vậy!

13h44-16h 8/8/2022

Hơn 3200 chữ

Edit xong liền đi học a,21h dìa

Nằm beta lại từ 21h55 tối 22h17,lúc nãy vội quá nên lỗi nhiều