Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 162: Bạn Gái Cũ Đột Kích (27)



Editor:KL

Từ sau tang lễ của mẹ Hàn, Đường Ninh lại lần nữa vùi đầu vào làm việc, bất quá còn tốt, đi qua khoảng thời gian này tốt xấu gì công ty cũng không cần phá sản, xem như vạn hạnh trong bất hạnh.

Ước chừng hai ngày sau, vừa mới cùng một bang cao quản của công ty mở một hội nghị khẩn cấp, Đường Ninh vừa đẩy ra cửa phòng họp đi ra ngoài vừa cùng thư ký bên cạnh hỏi thăm cô ấy lịch trình buổi chiều liền chợt nghe một thanh âm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn từ phía sau của cô vang lên.

"Đường Ninh!"

Nghe nói, bước chân Đường Ninh hơi ngừng lại, bỗng nhiên xoay đầu lại liền thấy Hàn Tuyển mặc một thân tây trang màu đen, còn cầm rương hành lý đang đứng ở sau lưng cô.

Thấy rõ bộ dáng hắn cao hứng, đôi mày Đường Ninh trước đó còn nhíu chặt cùng một chỗ bỗng dưng nới lỏng ra, hơi nhếch khóe môi lên.

"Hoan nghênh trở về, Hàn Tuyển."

Cô khẽ cười nói.

Nhìn trang phục của Hàn Tuyển cũng biết vừa trở về Thanh thị, thậm chí liền hành lý tùy thân đều không buông xuống liền trực tiếp tới công ty.

Ninh Trăn vốn là hai người bọn họ sáng lập,(Xin lỗi vì sự bất tiện này.Truyện chỉ đăng ở https://www.wattpad.com/story/318593751?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=KL1701&wp_originator=iQEpkMlRdk0FGdfApq%2F6pV8lcn71g8bQf5OflxatpCEu0CWX3UDC4E8rywnuHejXD%2B3z02fQTvQBWFvUP6PWJzD3jWdUDNKHAeNAMMWOav3daR2rsuxrVXZmIKde5cq1), có Hàn Tuyển giúp đỡ, đơn đả độc đấu Đường Ninh cuối cùng cảm thấy trên bờ vai không còn nặng, đồng thời thời điểm cùng nhau phân tích phương diện cô không nghĩ tới mà Hàn Tuyển cũng có thể nghĩ đến, hai người hỗ trợ lẫn nhau, phảng phất như một chút liền trở về thời gian bọn họ vừa mới lập nghiệp.

Hàn Tuyển về mặt tình cảm mặc dù là thứ cặn bã nhưng ở công ty lại có rất thiên phú.

Ngày kế, thành quả thậm chí so với một mình cô cố gắng mấy ngày trước còn trác tuyệt hơn, mây đen che đỉnh trong lòng trước kia cũng trở nên nhiệt liệt đầy hy vọng.

Ban đêm ước chừng sắp đến bảy giờ rưỡi, chân trước vừa đi toilet, chân sau Hàn Tuyển liền phát hiện không thấy Đường Ninh, hỏi thăm những người khác mới biết được, Đường Ninh vậy mà đi rồi.

"... Bất quá Đường tổng mới đi không hai phút đồng hồ, hiện tại chắc đang đến thang máy."

Vừa nhìn thấy Hàn Tuyển rõ ràng mất mát, một bí thư trong lòng không đành lòng cứ như vậy lắm mồm một câu.

"Đúng vậy đó, đúng vậy đó, Đường tổng vừa đi thôi, hiện tại chỉ sợ còn chưa tới ga ra tầng ngầm đâu..."

Mấy người khác vô thức phụ họa nói.

"Cảm ơn!"

Nghe được nhắc nhở, mắt Hàn Tuyển bỗng nhiên sáng lên, lập tức cũng không quay đầu lại thẳng đến thang máy mà đi, chỉ bất quá hai cái thang máy hiện tại cũng không đi lên, trong lòng quýnh lên, Hàn Tuyển không chút do dự liền hướng lối ra an toàn chạy tới.

Lưu lại mấy thư ký nhìn nhau một chút, hồi lâu mới có người mở miệng nói, "Cũng không biết Hàn tổng đuổi kịp Đường tổng hay không..."

"Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ có thể giúp đến đây, việc khác phải xem bọn họ rồi."

"Kỳ thật hôm nay sau khi làm việc với nhau tôi mới phát hiện Hàn tổng cùng Đường tổng rất hợp phách, chỉ là..."

"Mặc kệ thế nào tôi cũng tôn trọng lựa chọn của Đường tổng, Hàn tổng có thể là đồng bạn rất tốt để hợp tác nhưng lại không phải nửa kia thích hợp, coi như anh ta biết sai rồi, biết hối cải, nhưng ai quy định lãng tử quay đầu thì nhất định phải được tiếp nhận đâu! Tôi cảm thấy Đường tổng là nữ nhân rất có chủ kiến huống chi cô ấy hiện tại có bạn trai rồi không nhất định sẽ lần nữa tiếp nhận Hàn tổng!"

"Đúng thế, không nói chuyện khác, chuyện Hàn tổng làm trước kia thực sự là quá đáng, về sau hay là chúng ta ít lẫn vào chút đi..."

"Làm việc làm việc, nghĩ nhiều như vậy được cái gì, chỉ có làm việc là đáng tin nhất!"

Rất nhanh, trong văn phòng lại lần nữa sa vào một mảnh bận rộn.

Cùng lúc đó, đang nhanh chân chạy xuống trái tim trong lồng ngực Hàn Tuyển cấp tốc nhảy lên, kém chút thông qua cổ họng của hắn trực tiếp nhảy ra.

Hắn cơ hồ đã đấu tranh tâm lý đến trưa chỉ vì muốn mời Đường Ninh ăn bữa cơm tối cảm ơn cô khoảng thời gian này đã hỗ trợ cùng an ủi.

Về phần chuyện khác, hắn tạm thời còn không dám nghĩ.

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cần mở miệng mời cô ăn một bữa cơm, hắn cũng cảm thấy khó vô cùng cứ như vậy mà do dự cả một buổi chiều cũng không thể mở miệng.

Đối với Đường Ninh, hắn cho tới bây giờ đều không có cẩn thận từng li từng tí, do dự không tiến như bây giờ, như thế nào mở miệng đều cảm thấy không đúng tâm tình thấp thỏm.

Bên cạnh bước nhanh hướng xuống vội vàng, bên cạnh ở trong lòng không ngừng nói đi nói lại lời muốn nói với Đường Ninh.

Rốt cục đến tầng hai, bởi vì vận động dữ dội mà gấp rút thở phì phò, Hàn Tuyển vừa mới ngẩng đầu liền thấy được cách đó không xa thân ảnh Đường Ninh vừa mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Hàn Tuyển vội vàng đuổi tới, ánh mắt vui sướng mà nhìn bóng lưng Đường Ninh ngoài cửa, nam nhân vừa định đẩy cửa ra, "Đường..."

Liền thấy trước kia nhanh chân đi lại, Đường Ninh không chớp mắt nhìn vị trí ngay phía trước, sau đó khẽ kêu một tiếng liền bỗng nhiên chạy về phía trước.

Nam nhân kia được cô ôm chặt lấy eo không phải tên mù Bùi Uyên còn có thể là ai đây!

Chỉ một chút Hàn Tuyển liền đẩy cửa lại lặng lẽ rụt trở về, hắn kinh ngạc nhìn Đường Ninh cười ngẩng đầu, mắt lóe sáng tinh tinh mà nhìn nam nhân trước mặt, ngọt ngào lại xinh xắn.

"Sao anh lại tới đây? Trước đó không phải gọi điện thoại nói anh ở nhà chờ em sao? Có phải ở chỗ này chờ em thật lâu rồi hay không?"

Đường Ninh khẽ nhíu nhíu mày.

"Anh gọi tài xế Tiểu Trần đưa anh đến, không đợi bao lâu, chờ em bao lâu cũng được."

Bùi Uyên vô thức giơ tay lên sờ lên tóc Đường Ninh.

"Sao thế này? Trước khi ra cửa uống mật ong sao? Sao miệng lại ngọt thế này."

Đường Ninh đưa tay ngay trên môi phương trên môi điểm một cái lại bị Bùi Uyên một chút liền đưa tay nhẹ nhàng đè xuống.

Đường Ninh không rút tay về được, mặc cho hắn ấn lại, "Tối nay không đi ăn sao? Chúng ta về nhà ăn lẩu, em gọi giao hàng có được không?"

"Được."

Bùi Uyên nhẹ gật đầu, hắn nhu thuận phảng phất như mặc kệ Đường Ninh nói cái gì hắn đều sẽ gật đầu nói được.

"Ngoan quá!"

Trong lòng Đường Ninh hơi động, nhón chân lên ngay trên môi nam nhân mổ một chút.

Mổ xong cô lôi kéo tay người bên cạnh vừa định đi tới xe, chưa từng nghĩ kéo một chút vậy mà không kéo được, Đường Ninh hơi có chút nghi hoặc quay đầu, "Sao không đi thế?"

Thấy gương mặt Bùi Uyên ửng đỏ nhéo một đầu ngón tay của cô, "Còn muốn..."

"Hả?"

"Hôn lại một chút."

Bùi Uyên nghiêm túc nói.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh đầu tiên là sững sờ, sau đó trực tiếp nhẫn nại không được cười ha hả, bất quá một lát, toàn bộ tầng hầm xe Ninh Trăn đều quanh quẩn tiếng cười của Đường Ninh.

Ngược lại là Bùi Uyên bị cô cười đến một mặt mộng, đồng thời mặt cũng càng đỏ lên.

Ngay khi hắn mặt mũi tràn đầy thấp thỏm, không biết nên làm thế nào mới tốt, thanh âm Đường Ninh ở bên tai hắn ngọt lịm mà vang lên.

"Được!"

Cô nói.

Lập tức cánh tay ôm lấy cô Bùi Uyên, nhón chân lên lại lần nữa hôn lên môi của hắn.

Đường Ninh chủ động khiến cho Bùi Uyên cũng vô thức đưa tay giữ lại sau gáy Đường Ninh...

[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 91.]

Phía sau cửa Hàn Tuyển cứ như vậy xuyên qua cửa thủy tinh sáng bóng không chớp mắt nhìn hai người cách đó không xa dây dưa đến cùng một chỗ, rõ ràng đại não một mực không ngừng rơi xuống chỉ lệnh, đi mau đi mau đi mau...

Nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của hắn, ánh mắt của hắn lại như cũ tự ngược, chăm chú nhìn hình ảnh đó.

Thẳng đến bọn họ kết thúc nụ hôn triền miên, hai người ngồi lên xe, xe cũng khởi động, Hàn Tuyển vẫn không nhúc nhích, vẫn kinh ngạc nhìn đứng tại chỗ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một trận tiếng cười trầm thấp lúc này mới trong tầng hầm tĩnh mịch lại u ám vang lên, nghe lại có chút như đang khóc.

Cùng lúc đó, trong xe.

Bùi Uyên nhìn Đường Ninh cơ hồ vừa mới lên xe liền đã ngáp, ngồi bên cạnh hắn, cái đầu nhỏ cũng từng chút từng chút, thậm chí đầu trực tiếp liền dựa trên vai hắn.

Dù sao đều đã dựa vào tới, Đường Ninh nhân thể liền ôm lấy cánh tay Bùi Uyên, tự động tìm cái tư thế thoải mái liền bắt đầu ngủ.

"Khoảng thời gian này em có phải rất mệt mỏi hay không? Anh thấy em thường xuyên ở thư phòng bận đến nửa đêm..."

Bùi Uyên ôn hòa hỏi thăm.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Ninh lại cảm thấy liền mở mắt đều có chút phí sức, hàm hàm hồ hồ trả lời, "Có chút, thế nhưng không mệt không được, nguy cơ của công ty một ngày không đi qua em cũng một ngày liền không thể thư giãn..."

Nghe đến đó, Bùi Uyên quay đầu nhìn đáy mắt Đường Ninh hiện xanh, hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay ra, trực tiếp hướng trên mặt Đường Ninh sờ soạng.

Cảm nhận được xúc cảm ôn hòa trên mặt, Đường Ninh đưa tay liền theo tay nam nhân, mặt trực tiếp thân mật cọ xát ngay trong lòng bàn tay hắn.

"Thật xin lỗi, khoảng thời gian này quá xem nhẹ anh, bất quá bây giờ tốt rồi, Hàn Tuyển về công ty, mặc dù xuất hiện một chút tổn thất nhưng công ty hẳn là rất nhanh liền có thể qua được, đến lúc đó em có thể có càng nhiều nhiều thời gian hơn với anh, em nhớ không bao là sinh nhật anh, em hiện tại học làm bánh sinh nhật cũng không biết có kịp hay không..."

Thanh âm Đường Ninh càng lúc càng thấp, biên độ cọ cũng càng lúc càng nhỏ.

"Em rấtcthích công ty sao?"

Bùi Uyên trầm thấp thì thầm bên tai Đường Ninh, phảng phất như không phải hỏi thăm mà chỉ là thở dài một tiếng.

"Ừm... rất thích, em đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều tâm tư..."

Đã rảo bước tiến vào mộng, thanh âm Đường Ninh rất nhẹ.

"Còn hơn cả thích anh sao?"

"Có giống nhau đâu? Em thích công ty nhưng em càng thích anh, càng ngày càng thích...anh..."

Cũng không biết là ngủ thiếp đi hay làm sao, nói đến đây Đường Ninh hơi nhếch khóe môi lên.

Mà một câu trong vô thức như thế lại làm trong lòng Bùi Uyên một chút liền thỏa mãn đến tột đỉnh,(Xin lỗi vì sự bất tiện này.Truyện chỉ đăng ở https://www.wattpad.com/story/318593751?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=KL1701&wp_originator=iQEpkMlRdk0FGdfApq%2F6pV8lcn71g8bQf5OflxatpCEu0CWX3UDC4E8rywnuHejXD%2B3z02fQTvQBWFvUP6PWJzD3jWdUDNKHAeNAMMWOav3daR2rsuxrVXZmIKde5cq1), hắn một chút lại một chút vuốt ve gương mặt mềm mại trơn mềm của Đường Ninh, thậm chí trong lúc nhất thời cũng quên giả mù, bởi vì hắn muốn nhìn cô, chỉ cần luôn nhìn cô như vậy.

Trước kia hắn gây sự với Hàn Tuyển cũng không có quá bận tâm Đường Ninh, thậm chí còn ở trong lòng nghĩ qua, có phải Đường Ninh không còn có gì nữa cô mới có thể cam tâm tình nguyện lựa chọn phụ thuộc hắn, bên cạnh sẽ không còn xuất hiện nhiều tầm mắt muốn cướp đoạt cô của những người khác hay không.

Nhưng bây giờ hắn phát hiện hắn sai rồi, Đường Ninh bị bẻ gãy cánh còn là Đường Ninh sao?

So với Đường Ninh như thế, hắn càng thích Đường Ninh vì thứ mình yêu quý thích cố gắng phấn đấu, bởi vì chỉ có như vậy mới là cô chân thật nhất tự do nhất kiêu ngạo nhất!

Hắn thích Đường Ninh kiêu ngạo lại tự do...

Thích vô cùng.

Ban đêm, trong gian phòng đen nhánh, Bùi Uyên trực tiếp bấm điện thoại gọi người lấy danh nghĩa công ty tốc độ nhanh nhất bơm tiền cho Ninh Trăn.

Hắn không hối hận việc chính mình đã từng làm, không hối hận hắn lần lượt tính toán Tô Mặc, Hàn Tuyển, không hối hận có thân phận khác trước mặt Đường Ninh, thậm chí còn đang giả mù, không hối hận trước kia nhằm vào Ninh Trăn...

Nhưng vì Đường Ninh thế này, hắn nguyện ý thu liễm lòng ham chiếm hữu của mình, học thích thứ Đường Ninh yêu thích, học làm cô cao hứng một ít, lại cao hứng một ít...

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, Đường Ninh cao hứng, hắn liền sẽ bất giác cũng cao hứng theo.

Có phải đây chính là yêu hay không?

Trong đôi mắt tối tăm của Bùi Uyên lướt qua một tia mờ mịt.

[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 92.]

22/1/2022