Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 13



【 Các vị Châu Phi (do da của người châu phi đen nên hay sử dụng cách gọi này để chỉ những người đen đủi, k gặp may mắn), tôi, Manh Vương, hiện tại chính thức tuyên bố, trò chơi này không lòng dạ hiểm độc một chút nào!

Thực sự, tôi đã từng trải qua tuyệt vọng — bị một NPC đội mũ đỏ hủy bỏ thanh nhiệm vụ xây dựng, toàn bộ nhiệm vụ biến mất hoàn toàn, hơn nữa sau này cũng không thể tiếp tục nhận nhiệm vụ loại xây dựng nữa.

Lúc ấy tôi đã gọi 55 cuộc điện thoại khiếu nại cho công ty game, tuy rằng không được bắt máy lần nào, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần công ty mở ra lịch sử trò chuyện là có thể hiểu rõ giá trị tức giận của tôi lớn đến chừng nào.

Sau khi tôi tự mình điều chỉnh lại tâm tình thì tiếp tục online. Sau đó, tôi nhận được nhiệm vụ kỳ ngộ!

/ hình ảnh / hình ảnh, bề ngoài của NPC này thực sự tuyệt. Trời má tôi suýt nữa là cong.

Đúng rồi, phải nhắc nhở mọi người một chút. Trò chơi này vô cùng chân thật, chân thật đến mức bạn muốn nhận nhiệm vụ thì phải nói câu thoại chính xác với NPC, bằng không NPC đều sẽ không cho bạn nhiệm vụ.

Tôi chính là nói với NPC rằng gia cảnh tôi rất nghèo khó, vô cùng khó khăn, NPC mới cho tôi cơ hội công tác.

Tiếp đó tôi cùng một người bạn khác đi theo anh trai tiểu mị ma khuân vác một loại khoáng thạch. Các bạn đoán địa điểm của khoáng thạch ở chỗ nào?

Không sai, chính là bên trong phó bản quặng cẩu đầu nhân! / hình ảnh / hình ảnh.

Lại nhắc nhở mọi người lần nữa, phó bản này vô cùng tối, phải tự mình mang công cụ chiếu sáng, ngoài ra nếu có điều kiện thì phải mang cả khẩu trang nữa nha. Mùi vị của cẩu đầu nhân thực sự quá thối rồi.

Tạm thời phó bản không thấy có cẩu đầu nhân, chỉ có thi thể đầy đất. Tôi đoán là nhiệm vụ kỳ ngộ này có thể là nhiệm vụ xảy ra trước nhiệm vụ phó bản.

Thế nhưng trò chơi này có một điều rất khó hiểu là gần như không có cốt truyện. Không biết có phải có sắp xếp đặc biệt gì không.

Cuối cùng, tôi muốn mắng Louis lão tặc một câu. Đù má, lão Lou chó chết không cho người chơi có cơ hội tiếp xúc với mị ma một mình. Lại mang hắn đi!】

Lầu 2: Lâu chủ ông đừng chạy a, ông nhanh đăng thêm mấy tấm ảnh phó bản đi.

Lầu 3: Lâu chủ còn đó không? Tôi muốn nhìn lão Lou.

Lầu 4: Tôi muốn nhìn mị ma a a a a! Mị ma tôi có thể, tôi là lão Lou thì tôi cũng không cho đám Slime cùng Goblin các người cơ hội tiếp cận mị ma, các người không xứng!

Lầu 5: Ông không xứng, tôi xứng. Để tôi lên.

Lầu 6: Chậc, lầu trên có phải đầu óc đã rơi vào trong biển rồi không? Mặc kệ các ông có phải hay không, dù sao tôi chính là như thế. Tôi có thể, để tôi lên!

Lầu 120: Phó bản phó bản, ta muốn phó bản.

Lầu 150: Tôi muốn xem kiến mô sao? Tôi muốn chính là cách chơi phó bản a.

Lầu 151: Phó bản ngày mai mới chính thức mở, tôi càng quan tâm đến kỹ năng nhân vật. Cái gì cũng không biết, làm sao có thể đánh phó bản a.

Lầu 160: Có lý, làm thế nào đánh phó bản chứ?

Lầu 180: Này, còn có người nhớ tới năm tên đi mua đồ dùng trong nhà kia không? Tôi muốn biết bọn họ thế nào rồi.

————————

Thành phố ngầm AB.

Năm người chơi Slime đứng trước cửa thành phố ngầm AB, khiếp sợ nhìn thành phố ngầm vừa phồn hoa lại cao lớn.

Cửa thành cao ngất giống như miệng một con quái vật khổng lồ, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra làm nhiệm vụ cầu nối bắc ngang con sông đào bảo vệ thành.

“Mẹ nó, tổ khai phá trâu bò.”

“Đệt, so sánh với trò chơi này thì những game thực tế ảo khác đều không đáng một đồng.”

“Phong, Phong, Phong ca, đây đây đây thực sự là đầu lưỡi đúng không? Nó, nó còn đang động.”

“Đừng hoảng hốt, tất cả đừng hoảng hốt.” Tiểu Phong nói: “Chúng ta chính là thiên tai số 4 (một cụm từ thường được dùng trong một số truyện liên quan đến “võng du”, dùng để chỉ người chơi, bởi vì hành vi của người chơi tràn ngập tính không xác định, có sức phá hoại không khác gì một thiên tai trong tự nhiên cả), không thể bị một cái cửa thành thấp kém đánh bại!”

“Lên?”

“Lên!”

“Tới rồi sao? Tôi thực sự có chút chóng mặt. Nôn ——”

Chuột tia chớp bình tĩnh chạy vào cửa thành, mà những người chơi sau khi bị đầu lưỡi đỏ tươi ở cửa liếm một cái thì đều phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

Người lùn râu xồm ven đường nhíu mày nói: “Đây là Slime nông thôn đến từ chỗ nào vậy?”

Một bác gái người lùn khác nói: “Câm miệng, ông từng thấy người nhà quê nào có chuột tia chớp chưa?”

Sau khi vào thành, chuột tia chớp chở các người chơi đến bên ngoài phố buôn bán. Nó dừng lại ở chỗ chuyên để các loại phương tiện di chuyển, cũng tự động tìm được chỗ bắt đầu ăn cơm.

Năm người chơi bò xuống từ trên chuột tia chớp, một con Slime trong số đó nằm liệt trên mặt đất, chảy thành một bãi bùn mềm.

“Người anh em, ông có ổn không?”

“Để tôi nằm 10 giây, tôi cảm thấy thế giới đang xoay tròn.”

10 giây sau, Slime nằm trên mặt đất bị những người chơi khác nâng lên, lôi vào phố buôn bán.

“Trời ạ, quá chân thật.”

“Đừng có bận tâm điều ấy, mau nhìn xem cửa hàng đồ dùng sinh hoạt ở chỗ nào.”

“Tôi nhìn xem, tôi nhìn xem. Cửa hàng định chế của Hutz đại sư, ở số 444 phố buôn bán. Con số này hình như có chút không may mắn,”

“A? Số 444? Còn không phải là ngay bên cạnh?”

“Tên láo toét không có mắt nào nói số nhà ta không may mắn đó?” Một người lùn thắt đầy nơ con bướm trên râu mở cửa “phanh” một cái, mắng người trên đường.

Những người chơi khác quay đầu nhìn lão, một chút cũng không có tự giác bị NPC mắng.

“Râu đại sư?”

“Cái gì mà râu đại sư, là Hutz đại sư.”

“Hutz đại sư, tôi xin tố cáo chính là người bạn vô văn hóa này của tôi nói số nhà ngài không may mắn. Hắn không hiểu chuyện, tôi đánh hắn cho ngài.” Một con Slime mặc quần xanh đánh con Slime mặc quần hồng một cái.

Slime quần hồng không hiểu gì đã bị đánh: “Không phải ông —- ô ô ô —-”

Tiểu Phong từ sau lưng bịt kín miệng của Slime quần hồng, nói với người lùn đầy râu là nơ con bướm: “Đại sư, chúng tôi tới mua đồ dùng trong nhà.”

Hutz đại sư: “Ta không bán đồ dùng trong nhà.”

Nói xong, “Phanh” một cái đóng sầm cửa lại.

Các người chơi: “??”

“Sao lại thế này a?” “Trời má, nhiệm vụ này không phải là tới mua đồ dùng trong nhà là được sao?”

“Hắn là râu đại sư sao?”

“Là Hutz đại sư. Tên cửa hiệu thì đúng là như vậy, nhưng hắn lại nói không bán.”

Tiểu Phong: “Ta không tin là ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ này!” Nói xong thì bò lên cửa nhà Hutz bắt đầu gõ cửa.

Năm người chơi thay phiên gõ, liều mạng gõ, chừng năm phút sau.

“Phanh ——”

Rốt cuộc, cửa lại mở ra.

Tiểu Phong bị cửa gỗ đột nhiên mở ra hất bay đi, cả con Slime quỳ rạm trên mặt đất thành một đống thạch trái cây.

“A —- Phong ca hy sinh.”

“Tôi….Còn sống.” Tiểu Phong vươn tay, duỗi về phía Hutz đại sư.

Người lùn chống eo nói: “Lại gõ cửa thì ta sẽ kêu đội bảo vệ của thành phố bắt toàn bộ lũ chúng bay đi!”

Slime quần lam nói: “Đại sư, đại sư, chúng tôi thực sự thành tâm đến mua đồ dùng trong nhà. Lão Lou bảo chúng tôi tới mua đồ dùng trong nhà cho tình nhân nhỏ của hắn, nếu chúng tôi không mua được sẽ vô cùng thảm đó. Oa QAQ”

Tiểu Phong cũng thân tàn chí kiên mà bò đến trước mũi chân của Hutz đại sư: “Đại sư, thành chủ của chúng tôi là thành chủ Louis của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, hắn bảo chúng tôi đến mua đồ dùng trong nhà, xin ngài nhất định phải bán cho chúng tôi.”

Những người chơi đồng loạt ra trận, mồm năm miệng mười nói chuyện.

Người lùn nắm râu, hoàn toàn không nghe những lời vô nghĩa dong dài của người chơi, chuẩn xác bắt ngay một từ: “Thành chủ Louis?”

Năm người chơi cùng nhau gật đầu: “Đúng đúng đúng, thành chủ Louis.”

“A, trời ạ. Tại sao bọn mi không nói sớm.” Người lùn mở to cửa: “Vào đi.”

Những người chơi cùng theo vào.

Trong cửa tiệm, các loại đồ dùng sinh hoạt khi thì tinh mỹ đẹp đẽ, khi thì quái đản kỳ dị chất đầy.

Hutz đi đến mảnh đất trống duy nhất, một chiếc ghế tự mình chạy ra. Lão đặt mông vào trên ghế, thuần thục móc ra một cái tẩu nhỏ châm lửa, hít một ngụm hỏi: “Nếu bọn mi là người hầu của thành chủ Louis thì cứ việc nói thẳng bọn mi muốn làm loại đồ dùng gì đi.”

Các người chơi nhìn thoáng qua nhiệm vụ, để Tiểu Phong nói: “Là một bộ gia cụ tên là ‘hệ liệt làm bạn không muốn rời giường’”.

Hutz gật đầu: “Chậc, tác phẩm đắc ý của ta. Đó chính là bản giới hạn, nơi này của ta cũng chỉ còn lại một bộ cuối cùng.”

Các người chơi như nhìn thấy ánh sáng hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng đang vẫy tay chào bọn họ: “Đại sư, xin nhất định phải bán cho chúng tôi.”

Hutz nói: “Chờ, ta đi lấy cho bọn mi.”

Chẳng mấy chốc, đại sư người lùn đã lấy ra một bộ gia cụ siêu nhỏ, đặt đến trước mặt các người chơi, Hutz nói: “Tổng cộng 20 vạn ma tinh, không mặc cả.”

Tiểu Phong ném túi tiền nhiệm vụ cho Hutz, Hutz nhận túi tiền ước lượng, gương mặt đầy râu cười đến không thấy mắt đâu: “Thành chủ Louis vẫn xa hoa như vậy. Xin hãy thay ta chuyển lời cho thành chủ Louis là ta vô cùng trông chờ lần gặp mặt tiếp theo với ngài ấy.”

Những người chơi ôm gia cụ lên, một lần, ôm không động, hai lần, ôm không động, ba lần —-

“Đông ——”

“Tôi không được rồi các anh em.” Slime quần hồng bị một cái giường nhỏ đè bên dưới, không thể động đậy.

Hutz nhíu mày: “Tại sao Louis thành chủ lại dùng đám Slime không chuyên nghiệp như bọn mi chứ? Đám bọn mi không biết dùng không gian trữ vật trong thân thể sao?

Không gian, trữ vật, trong thân thể?

Đôi mắt đám người chơi tỏa sáng, đây chẳng lẽ là thiên phú nhân vật?

Hutz: “Thôi, nể mặt số tiền boa của thành chủ Louis kia, ta sẽ để trợ thủ Slime của ta dạy dỗ đám bọn mi một chút.”

——————————

Bảy mặt trăng lần lượt hạ xuống, bóng đêm buông xuống dưới nền đất.

Yêu tinh ánh nến đang nhảy múa bên trong đèn chụp, hoa hồng đỏ như máu yên lặng tỏa ra mùi hương.

Bò bít tết đầy máu được người phục vụ quỷ hút máu bưng lên bàn, ở phía xa là một dàn nhạc loại nhỏ đang diễn tấu chương 5 bản giao hưởng Hoàng hôn của các vị thần.

Cây Bảo thạch địa ngục lay động cành cây, để cho những trái cây có hình dạng đá quý chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp.

Server trợn trắng mắt làm phông nền cho Louis, gã lẩm bà lẩm bẩm: “Hình thức màu xanh lục, hình thức màu xanh lục, hình thức màu xanh lục —-”

Louis đã đóng lại quyền hạn nói chuyện của bạn.

Server:!

Bùi Y đỏ mặt, nhìn về phía Louis: “Đã nói là để em mời ngài dùng bữa.”

Louis cười nói: “Không sao cả, có thể cùng em tận hưởng bữa tối là vinh hạnh của ta.”

Bùi Y: “Không không không, đây là vinh hạnh của em.”

Mị ma cởi áo choàng của y ra, áo da nhỏ phác họa ra dáng người hoàn mỹ của y, chiếc vòng trên cổ còn vẽ hình một ngọn lửa đang bùng cháy.

Louis không mang biểu cảm gì liếc mắt một cái, thật muốn đổi nó thành dấu ấn của mình.

Đa số người chơi đều đã đi ra ngoài thăm dò khu vực xung quanh thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, còn một bộ phận rất nhỏ bám riết không tha mà nhìn chằm chằm cốt truyện Louis cùng mị ma, nhưng đều bị tường không khí ngăn lại.

Khi năm người nhận nhiệm vụ kỳ ngộ mua sắm gia cụ cưỡi chuột tia chớp về, có một người chơi canh giữ ở đấy hô to với bọn họ: “Anh em, mau phanh lại, đừng chạy. Có tường không khí!”

Bởi vì tốc độ của chuột tia chớp quá nhanh, tổ năm người cũng không nghe thấy những người chơi khác có lòng tốt mà cảnh báo.

Vì thế sau khi một vụ va chạm kinh thiên động địa nổ ra, tường không khí “rầm” một cái, nát.

Các người chơi: “Trời má.”

Tiểu Phong bò dậy từ trên mặt đất: “Thành chủ, chúng tôi trở về giao nhiệm vụ!”

Louis đen mặt, ném toàn bộ đám người chơi ra ngoài.

Đồng thời, tổ năm người nhận nhiệm vụ kỳ ngộ cũng nhận được tin tức hệ thống.

【 Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì quấy rầy đến bữa tối dưới ánh nến của thành chủ, nên vô cùng đáng tiếc khen thưởng của ngài đã không còn. 】

Hết chương 13.