Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 17



“Ngăn cản đồng bọn của bạn? Nhiệm vụ gì a? Ngăn cản ai a?”

“Không phải là không cho sờ cây đấy chứ? Xong rồi, có phải sẽ có trừng phạt của hệ thống hay không.”

“Đoán mò cái gì đấy, mau xem nhắc nhở nhiệm vụ đi. Có sinh vật thần bí điều khiển một bộ phận dân cư của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, đạo sư Defa đã làm hôn mê bọn họ, xin các người chơi không bị khống chế mau đuổi tới tọa độ XX,XXX.”

“Trời má, đây không phải là nhiệm vụ chủ tuyến trong truyền thuyết đấy chứ?”

“Vậy, cây phải làm sao bây giờ?”

“Còn quan tâm cây cái gì a, nhanh đi làm nhiệm vụ chủ tuyến a.”

Một số lượng lớn người chơi bò xuống từ cây Bảo thạch địa ngục chạy xa, tâm Server như tro tàn: “Ta trọc, còn ô uế. Oa.jpg”

Suối nước nóng của đại sảnh thành chủ, Louis cùng Bùi Y đang xoa lưng cho nhau, cũng dưới sự đề nghị của Bùi Y mà bắt đầu thảo luận bố cục phòng ốc của thành phố ngầm.

Louis có vẻ không có hứng thú, nhìn mị ma hưng phấn đứng lên lay động đuôi nhỏ mà thầm nghĩ: cái hồ nước này mịa nó sao lại sâu như vậy?

Lúc này Louis hoàn toàn không nghĩ tới nhóm lãnh dân người chơi của hắn trong mắt NPC đã bị đánh nhãn “Tinh thần dị thường, hư hư thực thực bị phép thuật hệ tinh thần điều khiển”.

Ezhan cùng Mũ Đỏ thấy cảnh tượng rất nhiều người chơi bò xuống từ trên cây Bảo thạch địa ngục đều vô cùng khiếp sợ.

Mũ Đỏ: “Đáng chết, bọn họ thế mà ăn cắp tài sản của ngài Louis.”

Ezhan lúc đầu cũng giống như Mũ Đỏ, cho rằng đám Goblin cùng Slime này nhân cơ hội ăn cắp, thế nhưng sau khi nhìn đống trái cây Bảo thạch địa ngục ném đầy đất thì hắn liền kéo Mũ Đỏ đang tức giận lại: “Từ từ, nhìn mặt đất đi. Tôi nghĩ bọn họ có lẽ cũng không phải trộm.”

Nếu Server lúc này còn không có tinh thần hoảng hốt thì gã nhất định sẽ rống to với Ezhan: Người lùn, mi quá ngây thơ rồi. Có thứ gì mà người chơi không muốn nhét vào trong túi họ sao? Không có! Trừ phi, bọn họ không có túi!

Đáng để vui mừng chính là, trò chơi này thực sự không có giả thiết túi cá nhân.

Cho nên các người chơi tạm thời tránh được một kiếp, Server cũng có thể ở cạnh đống trái cây của gã — cho dù những trái cây đáng yêu như đá quý đó đã rời đi cành khô của gã.

Sắc mặt của Mũ Đỏ khá hơn: “Tùy ý phá hư tài sản của Louis đại nhân cũng không thể tha thứ. Đám Goblin cùng Slime này quá vô kỷ luật, tôi cần phải xử lý nghiêm khắc bọn họ, để bọn họ nhớ kỹ.”

Ezhan: “Chờ xử lý xong những tên nhóc tinh thần bất thường này rồi xử phạt đi.”

Mũ Đỏ hừ một tiếng: “Tôi sẽ không để cho bọn chúng có thời gian làm những chuyện khác.”

Các người chơi nhận được nhiệm vụ【 ngăn cản đồng bọn của bạn】 thực nhanh đã nhận được dây thừng từ trong tay NPC, sau đó trói chặt những người chơi còn đang run rẩy trên mặt đất.

Trong quá trình trói chặt, một vài người chơi tỉnh lại.

Phát hiện mình đang bị trói gô, họ lập tức giãy giụa: “Trời má các ông đang làm gì vậy?”

Người chơi đang thắt nút nói: “A, xác chết này vùng dậy, mau ấn hắn xuống.”

Người chơi trợ giúp bên cạnh lập tức ba chân bốn cẳng ấn chặt người chơi đang giãy giụa xuống dưới đất.

Người chơi bị ấn tay chân cùng thân thể xuống, chỉ còn cái đầu có thể động đậy: “ Mau thả tôi ra, các ông rốt cuộc đang làm cái gì?”

Một người chơi bắt được tay hắn nói: “Bọn tôi nhận được nhiệm vụ nói các ông bị sinh vật thần bí điều khiển tinh thần, NPC pháp sư địa tinh kia giật hôn mê các ông, chúng tôi đang hỗ trợ trói lại.”

“Điều khiển? Cái quỷ gì?”

“Chính bản thân ông không biết mình bị điều khiển sao? Không có nhắc nhở buff nào?”

“Cái gì cũng không có a. Chúng tôi đang thí nghiệm hình thức tử vong, còn chưa thử ra đã bị pháp sư địa tinh kia hung hăng giật một phát ngã sạch.”

“Ha ha ha ha, tôi sắp cười chết rồi. Ông nói lại xem các ông đang làm gì?”

“Thử nghiệm hình thức tử vong a.”

“Phốc ha ha, tôi có một suy nghĩ lớn mật.”

“Nói suy nghĩ của ông đi.”

“Các ông thi nhau tìm đường chết ở trong mắt NPC chính là bị khống chế mà tàn sát lẫn nhau.”

“Trời má? Đột nhiên rất muốn cười là thế nào nhỉ?”

“Không đành lòng, ta trực tiếp cười.”

Cả không gian đầy tiếng cười lớn.

Defa lại một lần nữa nắm chặt pháp trượng, biểu tình nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng tình huống hiện tại càng nghiêm trọng hơn suy đoán của chúng ta. Có lẽ tất cả bọn họ đã bị điều khiển tinh thần, nhưng tôi lại không thể nào kiểm tra được tác dụng của phép thuật này.”

Mũ Đỏ thở dài: “Cứ như vậy mà quấy rầy ngài Louis là biểu hiện của sự thất trách a.”

Ezhan nhìn hai địa tinh biểu hiện vô cùng nghiêm túc, sờ sờ đầu nói: “Có lẽ chỉ là đám Slime cùng Goblin này đầu óc có vấn đề? Dù sao, đây chính là thành phố ngầm của Louis đại nhân, có ai không có mắt mà đến khiêu khích Louis đại nhân chứ?”

Mũ Đỏ trừng Ezhan: “Vậy ý của ông là ngài Louis sẽ dùng đám sinh vật thần kinh có vấn đề?”

Ezhan nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, đương nhiên ý tôi không phải thế. Thế nhưng ngài Louis đã từng nói lãnh dân thành phố ngầm mới này của hắn đến từ một chiều không gian khác, bọn họ không quá giống với sinh vật ở đây. Có lẽ, những tràng cười ha ha ha này chính là cái gọi là ‘không quá giống’?”

Hai địa tinh hiển nhiên còn giữ nguyên sự nghi ngờ với cách nói của người lùn.

Đám người chơi đứng bên cạnh nghe NPC nói liền nhìn nhau. Người chơi bị trói chặt nói: “NPC này nói đầu óc các ông có bệnh.”

Người chơi cười ha ha: “Các ông giết hại lẫn nhau mới là đầu óc có bệnh ý. Đều bị NPC cho là tinh thần bất thường, đã nghĩ ra muốn chết như thế nào chưa, anh em?”

Defa lại ném một phép thuật kiểm tra về phía các người chơi, vẫn là không kiểm tra ra cái gì như cũ.

Những người chơi bị trói chặt không động đậy, người chơi không bị trói chặt chờ nhiệm vụ tiếp theo cũng không động, nhìn qua vô cùng giống nhau.

“Không được, tôi vẫn là đi mời Louis đại nhân thôi. Cho dù đánh cược tiền đồ của mình thì cũng phải đảm bảo thành phố ngầm của ngài ấy không có vấn đề gì.” Defa nói xong liền biến mất tại chỗ, giây tiếp theo đã xuất hiện ở nơi xa.

“Ngọa tào, pháp sư dịch chuyển tức thời.”

“Khốc, ta muốn học.”

————————————–

“Đốc đốc đốc.” Sau ba tiếng đập cửa tiêu chuẩn, thanh âm của địa tinh vang lên.

“Ngài Louis tôn kính, đối với hành vi hiện giờ của mình Defa cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng thành phố ngầm của ngài xuất hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, người hầu trung thành của ngài vô cùng xấu hổ mà thỉnh cầu ngài tự mình đi nhìn một chút. Hy vọng không quấy rầy đến thời gian hưởng thụ suối nước nóng của ngài.”

Louis nhìn mị ma đã ngồi lên đùi hắn, rất muốn nói: “Mi quấy rầy ta.”

Nhưng mị ma lại còn sốt ruột hơn hắn: “Trời ạ, đại nhân, ngài cần phải đi xem.”

Louis trơ mắt nhìn mị ma rời khỏi đùi mình, ý đồ cứu lại món ăn massage mà hắn còn chưa bắt đầu hưởng thụ đã phải kết thúc: “Ta đã cảm nhận qua, thành phố ngầm của ta không có vấn đề gì.”

Bùi Y nói: “Nhưng người hầu của ngài rất nôn nóng. Ngài biết, có một số vấn đề không phải chỉ cảm nhận trung tâm thành phố ngầm là có thể phát hiện.”

Louis thở dài: “Được rồi.” Xem ra hôm nay dù thế nào cũng không thể tiếp tục.

Bùi Y phát hiện trên mặt Louis mang theo một chút tiếc nuối, vô cùng săn sóc nói: “Nếu ngài nguyện ý, ngày mai hoặc là ngày kia em đều có thể biểu hiện kỹ xảo mát xa cho ngài.”

Chỉ số tâm tình của Louis tăng lên một ít: “Đương nhiên, ta vô cùng chờ mong.”

Hai ma ra khỏi suối nước nóng, thay bộ quần áo sạch sẽ.

Louis bí mật động tay chân, chuẩn bị cho mị ma áo sơ mi của hắn và một cái quần đùi mới.

Bùi Y hoàn toàn không nghĩ tới ác ma đỉnh cấp chuẩn bị đầy đủ hết như vậy, y thậm chí còn không thấy người hầu của hắn. Hơn nữa quần đùi nhỏ bằng da này vẫn là bản limited mới nhất trên bìa tờ báo thời trang của mị ma!

“Trời ạ, đây thực sự cho em sao?” Bùi Y khó có thể tin nói.

Nghe nói quần đùi này vô cùng khó mua, đến nay đã có hơn 70 phú bà mị ma vì tranh giành nó mà tiến vào ngục giam.

Louis cũng không biết một cái quần đùi có quá trị đến chừng nào, hắn chỉ là tùy tay phục chế một cái thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui trong kho tư liệu của mị ma — thấp eo, hai bên xẻ tà nối với nhau bởi xích bạc, còn đặc biệt biểu hiện ra đường cong mông xinh đẹp cùng làn da như mật ong của mị ma.

“Đều là quản gia chuẩn bị, hắn thuộc tộc trong suốt. Thế nhưng áo trên cùng bộ của nó trong khoảng thời gian ngắn không mua được, nếu em không ngại thì có thể mặc áo sơ mi của ta trước. Nó có 12 đạo phụ ma cùng 7 phép thuật phòng ngự, có lẽ không phù hợp với thẩm mỹ của mị ma nhưng tuyệt đối an toàn.”

Louis trợn tròn mắt nói dối, cũng nhanh chóng nặn xong quản gia trong suốt của hắn, đặt ở ngoài cửa.

Defa bị hoảng sợ.

Quản gia tộc trong suốt mới ra lò làm động tác “suỵt”, cầm áo choàng đứng ở cửa đợi lệnh.

Trong cửa, lỗ tai của Bùi Y vọng lại câu nói 12 đạo phụ ma cùng 7 phép thuật phòng ngự, ánh mắt nhìn áo sơ mi của Louis đã từ “đây là một cái áo” thành “đây là một món đồ phòng ngự phẩm chất siêu tốt”.

“Không, ý em là, em vô cùng thích phong cách này.” Bùi Y mặc áo sơ mi vào, vóc người của ác ma đỉnh cấp lớn hơn Bùi Y một số nên áo sơ mi đương nhiên rất lớn. Mị ma buộc một cái nơ ở chỗ rốn, phác họa ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc của mình, nút áo chỉ cài lại hai cái, lộ ra cái cổ thon dài cùng nửa bộ ngực.

Mị ma đang giơ tay kéo áo, Louis chợt cầm lấy vòng tay của y: “Đây là đá quý Paka.”

Bùi Y nói: “Đúng vậy, trên đó chính là được khảm đá Paka. Cha em có được một cái quặng đá quý Paka, đây là quà sinh nhật 99 tuổi cha tặng em.”

Louis: “Vô cùng tinh mỹ. Thế nhưng đối với một thành chủ mà nói thì lực phòng ngự của đá Paka chỉ sợ không quá đủ.”

Bùi Y gật đầu: “Đúng đó. Thành chủ của thành phố ngầm chính là một nghề nghiệp nguy hiểm, thường xuyên gặp phải sự thâu tóm của những thành chủ khác hoặc tấn công từ thế giới trên mặt đất. Thế nhưng có được ngài làm hàng xóm làm em cảm thấy vô cùng vinh hạnh và an tâm. Ngài chắc chắn sẽ là một hàng xóm tốt, phải không?”

Khóe miệng Louis hơi cong: “Đương nhiên, ta cũng vô cùng vui vẻ vì được làm hàng xóm của em. Vì tình nghĩa hàng xóm của chúng ta, ta có một món quà muốn tặng cho em.” Hắn phất phất tay, nắm các linh kiện nhỏ vụn vặt trên người mị ma vào tay: “Ta có một cây Bảo thạch địa ngục, nó đã thành thục, kết tinh vô cùng mỹ lệ, thích hợp để khảm lần thứ hai cho nhóm trang sức của em.”

Bùi Y lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Louis thực sự là hàng xóm tốt nhất mà y gặp được, không ai sánh bằng!

Hết chương 17.