Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Quyển 1 - Chương 11



Anh gặp cậu khi trời vào mùa thu, lá cây cũng đã rụng hết lá và chuẩn bị thay lá vào mùa xuân, cũng là chuẩn bị cho năm mới sắp đến. Anh và cậu là hàng xóm sát vách, khi đó cậu 6 tuổi và anh lớn hơn cậu 1 tuổi tức là 7. Vì là hàng xóm của nhau nên cậu rất hay đến nhà anh chơi, cả hai rất hợp nhau, chơi như vậy cũng rất thân. Cũng từ bao giờ, tình bạn ấy đã chuyển thành tình yêu. Đã đơn phương hơn 7 năm, biết cậu không thích con trai nên không dám nói, chỉ sợ nói ra sẽ mất cả tình bạn. Người con trai mang nụ cười của ánh nắng mùa xuân. Vừa xinh đẹp lại còn dịu dàng nữa nhưng vẫn mãi chẳng thuộc về anh, dù thích con trai hay con gái đi nữa. Dù đến trước nhưng trái tim người vẫn chẳng thể có được.

Thiếu niên vẫn tươi cười hằng ngày đột nhiên hôm đó cậu lại sốt nặng rồi không hiểu điều gì mà ít nói hơn không còn hồn nhiên vui tươi như thường ngày nữa. Anh nhìn cậu từ từ lớn lên, nhìn cậu trưởng thành muốn để cậu nhận biết thứ tình cảm này, nhưng cậu vẫn luôn phũ phàng với anh. Anh chăm sóc cậu, vốn biết cậu chẳng bao giờ tự biết chăm sóc bản thân. Cứ toàn là làm những điều có hại cho cơ thể, muốn đứng ra bảo vệ nhưng dựa vào gì chứ.

Nhìn thiếu niên nằm trên giường an ổn thở đều, tướng ngủ lại vô cùng xấu. Hai chân vung chăn ra hai tay dang ra hai bên như hình chữ đại, miệng lại chạy nước miếng gương mặt lại thỏa mãn như trong giấc mộng thiếu niên này đang ăn gì đấy đến nỗi cười tít mắt. Chỉnh chu lại tướng ngủ cho cậu, còn bản thân thì ra ngoài ban công hít thở không khí. Gió lạnh thổi từng cơn khiến cơn buồn ngủ bay mất sạch chỉ còn lại đau buồn mất mát trong cõi lòng. Hướng lên bầu trời hàng vì sao tinh tú kia, cậu như hệt nó vậy nhìn gần như chẳng thể với tới. Sáng giữa đêm đông khiến cho người ta cảm giác thấy an toàn kia giữa đêm tối lạnh lẽo.

Rút bao thuốc trong túi lấy một điếu ra hút. Làn khói trắng bay trong gió, mùi thuốc khiến người ta cảm khó chịu nhưng chính người hút làm cho người ta cảm thấy trong ánh mắt có một mỗi niềm nào đó chưa được trút bỏ. Đối với Từ Ân việc hút thuốc không chỉ để giải stresst mà còn để trút bỏ ưu sầu, vị đắng trong thuốc làm tan đi sự muộn phiền kia. Đã rất lâu Từ Ân không đụng vào hương vị này, tầm khoảng 2 tháng trở lại đây đi từ khi cậu biết chăm sóc bản thân anh cũng không cầm điếu thuốc này.

Hút đến gần hết 5 điếu, Từ Ân mới đi vào trong, mùi thuốc vẫn bám vào quần áo phải một lúc lâu sau anh mới dám đi vào trong phòng sợ cậu thấy mùi. Nhìn cậu vẫn ngủ trên chiếc giường của mình, anh mới an tâm đi xuống.

Cuộc sống vốn dĩ không như mơ, lựa chọn chính là cuộc sống, từ cái nhỏ nhất đến cái lớn nhất sẽ đi đến cái kết quả của mình lựa chọn. Đúc kết lại những sự lựa chọn ấy chính là cái cuộc sống này, vui sướng đau buồn cũng đều là lựa, đi sai một bước là lầm lỡ cả dặm đường. Hôm nay cậu đã phạm phải một sai lầm lớn, lại cũng một phần nữa là do sự tự mãn, cao ngạo. Tự cho mình là nhất.

Đoạn video với cậu và Từ Ân là nhân vật chính đã lan nhanh ra khắp trường, hắn một mình trong căn phòng âm u ánh mắt trùm trùm kia mắt đỏ rực, điện thoại cũng đã bị hắn bóp thành từng mảnh. Hẳn là đang rất tức giận, giờ cũng đã khuya cũng đã 12 giờ đêm nhưng hắn vẫn mang áo khoác rồi đi ra ngoài.

Bên ả ta, nhìn vào điện thoại. Xem cuộc hội thoại và cũng hành động của hai nhân vật chính trong câu chuyện, miệng không ngừng cười tươi. Có vẻ ông trời thương ả, cho đầy cơ hội giành hắn lại về bên mình.

Từ Ân vẫn như cũ, đi xuống dưới vui vẻ nói chuyện với mấy đứa bạn. Bây giờ đã khuya nên hầu như mọi người đã về hết, chỉ lác đác vài thanh niên ở lại tìm khiến trò chơi.

" Oh, xong sớm vậy. Tao còn tưởng mày ứ ứ đến sáng luôn chứ" Một thanh niên tay cầm ly rược nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý còn vài chỗ nhấn mạnh chứ. Mấy thanh niên kia như được mùa mà cười phá lên, chọc ghẹo Từ Ân.

" Gì chứ, tao có làm gì đâu. Với lại tao đâu có thích chơi hàng của người khác, mày bớt ngáo đi " Từ Ân ghét bỏ nhìn mấy thanh niên như mấy bà hàng cá ngoài chợ, đánh vào bả vai rồi cũng cầm ly rược vang trên bàn nhấc lên uống.

" Ấy dà, bạn tao hôm nay lại kém thơi thế. À mà hình như người kia-"

Rầm

Người kia chưa nói xong thì cánh cửa truyền đến âm thanh lớn kia khiến cả đám chú ý về phía cánh cửa, ánh sáng từ bên trong hắt ra bên ngoài có thể nhìn rõ người kia. Khoác trên mình là một áo khoác màu đen, trên cánh tay nhỏ giọt máu. Sát khí bừng bừng đằng sau người kiến cả đám sợ hãi.

Từ Ân nhanh chóng nhận ra người này là ai, là người hay đi chung với cậu cũng hẳn là người cậu có tình ý kia. Bàn tay có chút siết chặt, chậm rãi đi đến.

" Lâm lão đại, tôi không nhớ là có mời anh nha. Hay là đang tìm Cửa Cửa " Giọng nói cất lên, không rõ ý trong câu nhưng cũng đủ hiểu đang muốn khiêu khích người mặt.

Hắn đang trong cơn tức giận những người ngoài kia cản hắn đã bị đánh đến bầm dập nhưng vẫn chưa hả hê, lại gặp ngay người mà hắn muốn gặp. Không nhiều lời lao vào đánh, một cú đấm bao trọn lấy khuôn mặt Từ Ân khiến anh phải bay mấy mét. Miệng cũng đã có máu

Quả là không hổ danh trùm trường dựa vào vũ lực mà có được danh tiếng trong trường, Từ Ân lúc nhỏ cũng học võ đến khi lớn cũng tập. Cũng có tiếng đánh nhau trong trường nhưng không đụng đến hắn, cả hai như nước sông không phạm nước giếng. Cả lời chào cũng chưa từng nay chỉ một người mà đã đánh nhau.