Công Lược Nữ Phụ Ác Độc

Chương 3: Cục cưng nữ diễn viên cùng cao lãnh ảnh hậu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Máu đào thoa》là một bộ phim đại nữ chủ, chủ yếu tái hiện về cuộc đời Hà Vị Miên - một thế hệ nữ hiệp rộng rãi mạnh mẽ. Cốt truyện cùng nhân thiết đều thực cũ kỹ nhưng có thể làm người khi cười, khi rơi nước mắt, khi đau âm ỉ, khi lại sung sướng. Tất cả đều thật đúng chỗ, nhân vật được đắp nặn cũng rất đầy đặn, là một bộ phim thương mại phi thường đủ tư cách khi nhắm ngay tiết mục mừng năm mới năm nay.

Nhân vật mà Kỳ Lâm muốn tranh thủ. Nữ số hai Nam Chi là sư tỷ đồng môn của Hà Vị Miên, từ nhỏ nhìn Hà Vị Miên lớn lên, cùng Hà Vị Miên tình cảm thâm hậu. Tố Y môn nơi ở của hai người là một môn phái thần bí không xuất thế, nhưng đang tuổi tình đậu sơ khai Hà Vị Miên gặp được nam chính Phùng Thiên Dương sau liền một lòng muốn cùng người trong lòng nắm tay lang bạt giang hồ, bị Nam Chi coi là ly kinh phản đạo*.

*Ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực (chữ kinh là chỉ ngũ kinh - chuẩn mực), đi ngược lại với đạo lý.

Không biết có phải hay không bởi duyên cớ là xuất xứ từ cùng thế giới quan, nam chính Phùng Thiên Dương của《Máu đào thoa》còn cùng Cố Phi rất giống nhau, đều là không có hảo tâm với nữ chính ngay từ lúc ban đầu rồi lúc sau mới yêu nữ chính. Phùng Thiên Dương vốn là một kẻ buồn bực, một tên tiểu đệ tử thất bại của môn phái nhỏ nào đó, ngẫu nhiên nghe nói Tố Y môn có tuyệt thế bí tịch "Tố Y tâm kinh" liền động tâm tư, tìm cách chế tạo tình huống "Ngẫu nhiên gặp được" thiếu nữ đơn thuần của Tố Y môn đệ tử Hà Vị Miên, dùng các loại thủ đoạn tán gái và thành công thu hoạch Hà Vị Miên tình yêu. Nam Chi cũng là nhìn ra điểm này cho nên kiên quyết không đồng ý thỉnh cầu cùng xuống núi với Phùng Thiên Dương của sư muội.

Kỳ Lâm hiện tại yêu cầu thử kính một đoạn, chính là đoạn mâu thuẫn của Nam Chi cùng Phùng Thiên Dương bùng nổ, Phùng Thiên Dương bộc bạch với Nam chi rằng chính mình là thiệt tình với Hà Vị Miên, hy vọng đạt được sự đồng thuận của Nam Chi, thành công chọc giận Nam Chi, làm nàng muốn giáo huấn thật tốt tên tiểu bạch kiểm* lòng mang ý xấu này một chút.

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những người mặt hoa da phấn, thích được bao nuôi,..

Tại thời điểm Kỳ Lâm nói xong câu thoại kia, toàn bộ bầu không khí của phòng thử kính đều nháy mắt thay đổi, giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ ngay.

"Những lời hoa ngôn xảo ngữ kia của ngươi, lừa lừa nha đầu ngốc Vị Miên kia cũng liền thôi, thật đúng là cho rằng có thể gạt được ta?!" Kỳ Lâm cười lạnh một tiếng, tiến lên nửa bước, đôi mắt hơi hơi nheo lại, hàn khí cùng cảm giác áp bách phát ra từ cả người nàng, "Mục đích của ngươi là cái gì, thật đúng là khinh ta không biết sao?!"

Vừa rồi Kỳ Lâm chỉ nói mấy chữ nên còn không quá rõ ràng, nhưng hiện tại qua đoạn lời nói vừa nói ra, tất cả mọi người trên ghế bình thẩm đều cảm nhận được kinh diễm.

Thanh âm của Kỳ Lâm hiện tại vừa mềm vừa ngọt nhưng cô cũng không cố tình hạ giọng để dán sát sự thành thục nhân vật, mà là làm ngược lại, đem thanh âm nâng lên càng cao. Làm như vậy sẽ biến âm thanh trở nên càng thêm bén nhọn thậm chí chói tai, nhưng là cảm tình cùng khí thế trong thanh âm của Kỳ Lâm đều quá mức xuất sắc, khiến cho tổng thể hiệu quả của biểu diễn tương đương tốt.

Nếu từ giải trí phương diện nói lên, "Thanh" trong thanh sắc khuyển mã* có thể xếp ở vị trí đầu tiên, tự nhiên là do có đạo lý của nó. Thanh âm hay có thể làm sự cuốn hút của hình ảnh tăng cường nhiều hơn, nếu không cũng sẽ không ra đời nghề được cực nhiều hoan nghênh là diễn viên lồng tiếng cùng hoà âm phối khí trong âm nhạc.

Hiện giờ những lưu lượng minh tinh* trẻ tuổi có thể đọc lời kịch tốt quá ít nên bản lĩnh đọc kịch cường đại của Kỳ Lâm liền có vẻ đặc biệt bắt mắt.

*Thanh sắc khuyển mã: Chỉ những thú vui, những thứ để giải trí,..

*Lưu lượng minh tinh: Chỉ những diễn viên có độ nổi tiếng cao, nhiều fan hâm mộ nhưng kĩ thuật chưa được xác nhận cùng ít có giải thưởng.

Kỳ Lâm chính là dùng điểm này để giảm thiểu sự yếu kém về thanh âm của cô.

Nội dung thử vai còn chưa kết thúc, trong cốt truyện Phùng Thiên Dương một bên lấy lòng biện giải một bên chảy mồ hôi lạnh, lại vừa nghĩ nên chạy trốn như thế nào, Nam Chi lại không muốn cho hắn cơ hội.

Chỉ thấy ánh mắt Kỳ Lâm trở nên không rét mà run, phảng phất như một con chim ưng đang theo dõi con mồi, dứt khoát lưu loát mà rút kiếm ra khỏi vỏ, cô gồng người đảo về phía trước, giây tiếp theo liền phải nhắm vào điểm yếu giải quyết con mồi trước mắt—

Nhưng lúc này Hà Vị Miên chạy đến.

"Sư tỷ?! Thiên Dương?!" Hà Vị Miên đại kinh thất sắc, vội vội vàng vàng chạy tới.

Nghe được âm thanh của sư muội, cả người Nam Chi sững sờ.

Sát khí nháy mắt tan đi rất nhiều, biết chính mình hôm nay vô pháp đối Phùng Thiên Dương ra tay Nam Chi hơi hơi cau mày, thở dài một hơi nhỏ đến gần như không thể phát hiện, lúc quay đầu đã thay đổi thành thần sắc khác: "Vị Miên."

Năm phần bất đắc dĩ, ba phần từ ái, hai phần giận mà không tranh.

Vẽ ra một đường kiếm không chút nào cố sức, Kỳ Lâm đem kiếm thu vào vỏ, lại hướng về phía ghế bình luận cúi người một cái: "Nội dung thử vai của tôi đã kết thúc, cảm ơn các vị lão sư."

Những người ngồi ở ghế giám khảo, lần này chân chân chính chính chấn kinh rồi.

Đây là Nam Chi. Bọn họ xác định, những gì vừa rồi họ nhìn đến đã không còn là màn biểu diễn của Kỳ Lâm, mà là nhất cử nhất động của Nam Chi.

Bề ngoài Kỳ Lâm quá mức đáng yêu điềm mỹ, thậm chí trang điểm cũng tươi mát hơn bình thường vậy mà cũng đều hoàn toàn không có chỗ nào khiến người ta ra diễn* nửa điểm.

*Ra diễn: Diễn mà không dán sát nhân vật, làm người khác cảm thấy không đúng với vai diễn hay còn có một ý khác là diễn nhưng không thể khiến người khác nhập tâm vào màn trình diễn. Cho nên chỗ này nghĩa là dù cho bề ngoài cùng trang điểm của Kỳ Lâm không thích hợp nhưng vẫn diễn Nam Chi sống động vô cùng, làm người ta không hề "Ra diễn".

Phía trước Tống đạo kết luận Kỳ Lâm không thích hợp nhân vật này, giờ phút này cảm giác mặt của chính mình có chút đau.

Đây là chân chính siêu việt mặt ngoài đem kỹ thuật diễn tiến thẳng tới linh hồn.

Càng đáng sợ chính là vị nữ diễn viên này vẫn một tân nhân hoàn toàn mới.

Kỳ Lâm hoàn thành buổi thử vai liền về ký túc xá nghệ sĩ do công ty Ảnh Đạt an bài, bởi vì có Cố Phi đặc biệt chiếu cố, Kỳ Lâm có thể hưởng thụ đến đãi ngộ là phòng đơn.

Trên đường đi Kỳ Lâm mua nửa quả dưa hấu, nằm trong ký túc xá một bên mở điều hoà, một bên dùng muỗng múc dưa ăn, nhẹ nhàng lại thích ý.

Kỳ Lâm biết chắc chắn Cố Phi vẫn luôn phái người nhìn chính mình, biểu hiện của cô trong buổi thử vai hôm nay sẽ truyền tới tai hắn nhanh thôi. Các vị đại lão ban giám khảo tuy đã bị diễn xuất của cô hoàn toàn đả động nhưng là trong tình huống có ích lợi cùng sự rắc rối phức tạp giữa mạng lưới của các mối quan hệ, những đại lão có gan chủ động làm người mới như cô tranh thủ chỉ sợ không có mấy người.

Lúc này liền yêu cầu lực lượng của nhà tư bản.

《Máu đào thoa》 là dự án mà Ảnh Đạt đầu tư toàn danh ngạch, Cố Phi lại là một thương nhân thành công, đầu óc thương nghiệp cũng vô cùng đúng chỗ. Cô là loại diễn viên không có căn cơ, thù lao đóng phim tiện nghi, nhân vật còn phù hợp, kỹ thuật diễn bạo phát, không có gì lý do để không suy xét đến cô.

Nữ số hai đã định ra là một nghệ sĩ không công không tội*, là diễn viên dùng tiền để vào đoàn, không cấu thành quá lớn cạnh tranh.

*Không công không tội: Chỉ những người không có thành thích quá tốt cũng không quá tệ, không nóng không lạnh.

Huống chi Cố đại tổng tài hiện tại còn cảm thấy hứng thú đối với cô đâu, dùng một cái quyết sách nho nhỏ có trăm lợi không một hại tới đổi sự hảo cảm của giai nhân, Kỳ Lâm tin tưởng Cố Phi tuyệt đối sẽ làm.

Kỳ Lâm ăn dưa hấu, chờ đợi kết quả một cách không hề áp lực.

Bên kia, Cố Phi biết được biểu hiện của Kỳ Lâm trong lần thử vai này cũng là một phen kinh ngạc ngoài dự kiến.

Cố Phi chưa từng nghĩ tới, người có thể làm một người hiền lành luôn luôn bảo thủ Tống đạo cơ hồ minh kỳ mà ám chỉ "Vị diễn viên này là một hạt giống tốt, nếu có thể tặng một cơ hội tuyệt đối sẽ không làm người khác thất vọng", cư nhiên sẽ là người mới nửa đường xuất thân An Tiểu Tiểu.

Cố Phi chống tay trên bàn làm việc, trong ánh mắt hiện ra vài tia hứng thú.

An Tiểu Tiểu...... Một cô bé trên tư liệu chỉ trải qua quá khứ đơn giản như vậy, đến tột cùng, em còn có bao nhiêu thứ mà tôi không biết?

Vốn dĩ chẳng qua là tưởng chơi chơi thôi, không nghĩ tới cư nhiên càng ngày càng có ý tứ.

Nuốt xuống ngụm dưa hấu cuối cùng, Kỳ Lâm cũng không nghĩ đến chính mình tiến hành nỗ lực vì sự nghiệp lại cư nhiên làm tiến độ tình cảm lùi về phía sau một ít. Chỉ là cô đột nhiên nhảy mũi một cái.

Kỳ Lâm cau mày ngẩng đầu nhìn điều hòa.

26 độ, không tính rất thấp nha?

___________________________________________

Huhu editor đến mùa dâu nhưng lại thèm ăn dưa hấu lạnh. Đúng hôm má mi cũng đem nửa quả dưa về nhưng mà tui lại bị đau bụng quá trời, má mi không cho ăn:(((((((. Nói chung là hơi khổ sở ~

Chương này một ngàn tám trăm chữ:v cũng khá dài, không biết ngày mai còn đau bụng không, nếu có chắc sẽ không có chương mới đâu:>, cơ mà tui toàn đăng giờ linh nhỉ hihi.