Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em

Chương 37: Vỡ vụn



"Cũng thật may là con không... có ở đó."

..........

Lưu Cao Dương hoang mang nhìn bà, đây là chuyện lần đầu anh nghe được. Trước đó anh từng nghe Lương Quyên nói qua việc bà bị sốc vì ba mẹ anh qua đời sau vụ cháy nhà kinh hoàng kia, bà thì may mắn được cứu sống còn hai người bọn họ lại bị kẹt trong ngọn lửa ấy. Nhưng qua câu nói của bà thì anh lại bất chợt có dự cảm không lành, mang theo nhiều cảm xúc bất an.

Thật ra trận cháy đêm hôm đó Lưu Cao Dương cũng có mặt, lúc anh tới thì bà đã ở bên ngoài căn nhà, người lấm lem vệt lửa, còn căn nhà thì đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Anh vốn không suy nghĩ nhiều chỉ hốt hoảng chạy lại kéo bà đi khỏi rồi giao lại cho nhà bác cả, đó là tất cả những gì anh có thể làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh không hề nghe ba mẹ mình lúc đó kêu cứu, bà lúc đó cũng như người mất hồn tâm tình cũng dần trở nên bất thường. Anh dần nghi ngờ không biết đằng sau liệu còn có ẩn tình gì nữa không.

Sau khi đưa bà về lại bệnh viện Lưu Cao Dương rời khỏi đó với tâm trạng trống rỗng. Nhớ lại từng chi tiết đúng là có chút không ổn, anh nhấc máy bấm gọi cho một số điện thoại từ lâu đã không bao giờ đụng tới, là Triệu Lãng người anh trai của ba ruột anh Triệu Doãn Thành. Bên kia đổ vài hồi chuông rồi bắt máy.

Triệu Lãng giọng nói bình tĩnh, khàn đặc lên tiếng: "Sao đấy chịu gọi cho người bác ruột này rồi à."

Lưu Cao Dương trầm mặc vài giây rồi đáp lại: "Lâu rồi không nói chuyện bác cả, chúng ta gặp nhau một chút được không?"

..........

Khinh Nhi dạo gần đây luôn tập trung chuẩn bị cho món quà kia của mình, cô dành hết mọi tâm tư vào đấy nên đã lỡ trễ hạn công việc mấy ngày, fan liền lâu lâu vào bình luận hối thúc cô, thông báo cứ thế vang lên Khinh Nhi đành đăng một dòng trạng thái lên coi như lời xin lỗi. Sau đó phải tạm gác bức tranh dang dở kia qua một bên mà bắt tay vào làm việc. Nguyên một ngày chỉ ngồi một chỗ vẽ nên lưng có chút mỏi đừ ra, cô khó chịu dừng lại đôi chút rồi nằm phịch xuống giường thở dài.

Sinh nhật Lưu Cao Dương đã sắp tới, tâm tư Khinh Nhi dạo gần đây cứ như trên mây, vì món quà này mà công sức đổ ra lại nhiều vô số, cô mang trong tâm rất nhiều hy vọng, bức tranh này không đơn giản chỉ là món quà mà còn là lời tỏ tình lần thứ hai của cô với anh. Cô biết có khi anh sẽ không để tâm nhưng bản thân lại muốn cam đảm thử thêm một lần nữa, Khinh Nhi muốn thấy biểu cảm của anh và cũng muốn anh biết tâm tư của cô sâu đậm đến thế nào. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi thì tâm trạng cô lại có chút hồi hộp, lo lắng đến độ tim muốn nhảy ra ngoài. Lấy lại tinh thần Khinh Nhi nhanh chóng bắt tay vào làm tiếp công việc.

*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.

..........

Cuối tháng ba Lưu Cao Dương có một cuộc hẹn với Triệu Lãng - người bác cả ruột thịt của anh. Hôm ấy trời mưa rất lớn, sấm chớp cứ như đã tích tụ từ lâu đợi tới hôm nay liền lần lượt đánh xuống dữ dội không ngừng lại. Anh vào trong một quán nước khá yên tĩnh, không gian ấm cúng lại có chút riêng tư, rất hợp để bàn chuyện với nhau. Triệu Lãng đến sau anh không bao lâu, vừa tới liền lập tức nhận ra anh.

Người bác cả này từ nhỏ đến lớn đối với anh đều rất bình thường, không ngang ngược ức hiếp anh như Lương Quyên, cũng không quan tâm chăm sóc anh như Ôn Tuệ Vân. Từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn mà cũng không để tâm đến anh dù chỉ một lần, nên với Lưu Cao Dương người bác cả này không có gì đáng để bận tâm, cũng không có gì đáng để hận. Vì thế khi gặp nhau cả hai dường như giống với người lạ mới quen hơn là người thân lâu ngày gặp lại.

Lưu Cao Dương cũng không lề mề, vì thời gian không nhiều anh liền thẳng thắng đi vào vấn đề: "Bác còn nhớ chuyện xảy ra năm con 16 tuổi chứ?"

Triệu Lãng trầm mặc lên tiếng: "Sao có thể quên được."

"Vậy rốt cuộc sau đó có chuyện gì mà con không biết à?" Lưu Cao Dương nghiêm túc nhìn Triệu Lãng.

Ông ta thở dài lắc đầu nói: "Không rõ, sau khi cậu bị đem đi thì tôi với ba mẹ cậu cũng không còn liên lạc gì cả."

"Nhưng sau khi cậu trốn thoát được thì đúng là tôi có nhận được cuộc gọi từ Triệu Doãn Thành."

Lưu Cao Dương khựng lại, bàn tay nắm chặt, tâm tình có chút bất an nhìn bác mình mà tim đập mạnh. Triệu Lãng ngập ngừng nhớ lại rồi nói tiếp: "Cậu ta bảo cậu trốn thoát được rồi nên cũng có chút yên tâm."

"Yên tâm?" Anh cười nhạt lên tiếng: "Họ vậy mà quan tâm nhỉ?"

Triệu Lãng nhìn Lưu Cao Dương khuôn mặt có chút khó xử, hồi lâu sau lại bảo: "Chuyện cũng qua lâu rồi, hai người đó cũng đã trả giá cho chuyện mình làm, con nhất thiết phải ghi hận sao."

"Vậy con nên cảm thấy may mắn vì họ đã mất rồi mang danh trả giá sao?" Lưu Cao Dương tay siết chặt thành nắm đắm, mặt càng lộ rõ nét giận giữ: "Bán con mình cho xã hội đen thì còn xứng đáng làm ba mẹ à?"

Sấm chớp đùng lên vài tiếng, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Triệu Lãng không lên tiếng, mặt cúi sầm xuống không thể nói được gì. Lưu Cao Dương khuôn mặt ngày càng lạnh lùng, không mang chút sắc khí nào, ánh mắt giận dữ nhưng lại vô hồn đến trống rỗng.

Anh cố gắng kéo lại chút bình tĩnh, sau đó lên tiếng nói tiếp: "Hôm đó vì sao nhà lại bị cháy?"

"Sau khi nhận cuộc gọi đó thì bác cũng không để tâm lắm, hôm sau liền nghe tin ba mẹ con đã mất vì cháy nhà, nguyên nhân là nổ khí gas... Ngoài ra thì cũng không tìm hiểu thêm."

"Vậy tại sao bà lại thoát được?"

Triệu Lãng lắc đầu: "Mẹ điên loạn như thế, hỏi gì cũng không đáp nên bác cũng hết cách."

Lưu Cao Dương im lặng một hồi rồi mấp máy môi nói: "Có nguy cơ không phải vì cháy đâu."

Ông ta hoang mang biểu cảm cứng đờ: "Sao?"

Lưu Cao Dương có một suy nghĩ rất đáng sợ, nỗi bất an ngày càng dâng trào, anh cắn môi tâm tình gợn sóng rồi nói: "Con nghĩ vụ việc này có liên quan đến đám người đó."

"Gì cơ?" Triệu Lãng nhìn anh tỏ vẻ không dám tin.

*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.

"Bà bảo bà đã thấy cảnh ba mẹ bị đâm, nếu dựa theo những gì con đoán..." Anh cúi mặt, ánh mắt hiện lên một tia máu, khàn khàn cất giọng: "Có thể sau khi con thoát được họ đã tìm tới ba mẹ để giải quyết, sau đó dàn dựng thành một vụ cháy nhà để tránh tội."

Triệu Lãng ngập ngừng trả lời: "Nhưng họ đã bị bắt vì bị tố cáo rồi mà, bây giờ cũng đâu giải quyết được."

"Bác không hiểu sao?"

Triệu Lãng hoang mang nhìn anh.

Lưu Cao Dương giọng run rẩy, khó khăn lên tiếng: "Nếu sự thật là như thế, thì con... không phải là người đã gi.ết họ sao?"

Bầu không khí bỗng chốc im lặng, tiếng thở dường như cũng bị ngưng động, Triệu Lãng như chết lặng.

"Vậy họ là người trả giá, hay con đang trở thành kẻ mang tội đây?"

Triệu Lãng không đáp lại. Điều anh suy đoán vô cùng khớp với những gì Ôn Tuệ Vân đã nói, nếu vậy thì mọi thứ lại càng thêm bức bối đến đáng sợ. Lưu Cao Dương thoáng nhớ về khoảng thời gian lúc đó, năm ấy Lưu Cao Dương đã 16 tuổi cũng là đêm giao thừa khủng khiếp nhất mà anh phải trải qua, anh bị ba mẹ mình phản bội bán cho một đám xã hội đen chuyên buôn lậu vùng biên giới phía Nam. Lúc ấy Lưu Cao Dương không hề biết gì, anh bị ba mẹ đánh thuốc rồi giao đến cho bọn họ, khi mở mắt thì nhận ra mọi chuyện đã quá muộn, tiền trao cháo múc hoàn tất, trốn thì không được ở lại cũng không xong, tâm trạng dường như đã rơi vào đáy vực thẳm, bị chính ba mẹ ruột phản bội, bị chính người thân nhất bán đi, niềm tin lúc ấy như vỡ nát chỉ còn lại mảnh vụn. Lưu Cao Dương nhớ lại trước khi bị đem đi ba anh còn nói với mình: "Con đã dần lớn, nên đến lúc phải gánh vác một phần vì gia đình rồi."

Chợt Lưu Cao Dương cảm thấy vô cùng nực cười, gánh vác mà ông ấy nói là đem con mình giao vào chỗ phi pháp sau đó ôm trọn mọi thứ mà sống thảnh thơi sao? Một đứa trẻ 16 tuổi sao lại phải chịu chuyện này? Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì để bọn họ có thể dễ dàng vứt bỏ anh như vậy? Lưu Cao Dương lúc đó cười rất lớn, cười vì bản thân vô dụng đến mức trong mắt ba mẹ anh chỉ đáng để bán đi, cười bản thân tại sao lại tồn tại chỉ để nhận được sự cay đắng đến từ người khác. Đôi khi nhớ lại anh còn tự hỏi, có phải bản thân anh không xứng đáng có được hạnh phúc không? Vì cớ gì mà cuộc đời anh lại thành ra như thế? Vì cớ gì mà anh phải chịu đựng mọi chuyện do họ gây ra? Vì cớ gì chứ?

Sau đó hơn một tháng Lưu Cao Dương đã thành công chạy trốn được, lúc đó dường như anh đã không còn lối thoát nào, không có chỗ để về, không có nơi để nương tựa, anh như một người vô định trong cuộc sống không biết nên đi đâu về đâu. Bỗng trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, hay là mình quay lại nơi đó? Vì bây giờ làm gì còn chỗ nào có thể chứa chấp mình nữa.

Mất hơn nửa ngày Lưu Cao Dương cuối cùng vẫn tìm về lại nhà, anh đã bí đường rồi, cũng mất hết tất cả rồi. Dù là tan nát niềm tin, dù là không còn hy vọng thì nơi duy nhất anh có thể trở về chỉ có thể là nơi đã vứt bỏ anh. Tâm trạng Lưu Cao Dương nặng nề, ánh mắt vô hồn bước từng bước chân về phía con đường quen thuộc, trong đầu anh hiện lên nhiều câu hỏi dành cho họ. Anh muốn hỏi, ba mẹ vì sao lại làm thế? Vì sao lại bỏ rơi con? Vì sao đến cả con ruột mình lại có thể nhẫn tâm như vậy?

*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy. Chươ𝑛g 𝗺ới 𝑛hấ𝒕 𝒕ại ~ 𝑇𝒓𝗨𝗺𝒕𝒓 uyệ𝑛.𝙑𝑛 ~

Nhưng những câu hỏi đó cả đời này cũng không thể có câu trả lời. Điều diễn ra ngay trước mắt Lưu Cao Dương khi anh quay về là cái chết của chính những người đã phản bội anh, từng đợt lửa lóe lên trước mắt anh không những đốt đi sinh mạng của ba mẹ anh, mà còn đốt đi những tia hy vọng mong manh cuối cùng còn sót lại trong lý trí của anh, hai người anh tưởng chừng khi gặp lại sẽ vô cùng tức giận mà chất vấn thì giờ đây ngay cả việc tức giận cũng không thể làm được nữa.

Lưu Cao Dương lúc này thật sự mất hết tất cả rồi, ngay cả chỗ để về cũng không còn, lý trí cũng đã mất. Nhưng thật may anh vẫn nhận ra tiếng khóc của bà, nhìn thấy bà mình còn sống sót bỗng dưng anh lại không kìm được mà rơi nước mắt, ít ra trong lúc anh mất hết hy vọng thì vẫn nhận ra được mình còn có người để bảo vệ. Ôn Tuệ Vân lúc đó đối với anh chính là điểm tựa cuối cùng, cũng chính là hy vọng cuối cùng mà anh kéo lại được trong đáy vực tăm tối này.

Trong khoảng thời gian đó Lưu Cao Dương luôn cho rằng Triệu Doãn Thành và Vương Anh Anh chết chính là quả báo mà họ đáng phải chịu, có lẽ vì thế mà tâm tình anh đã được an ủi phần nào. Nhưng khi những suy đoán cùng câu nói của Ôn Tuệ Vân xuất hiện thì dần dần những mảnh vụn vốn đã được lắp lại kia thêm một lần nữa vỡ nát.

Sau vụ việc ấy anh đã báo cáo cho cảnh sát mọi chuyện cùng một số bằng chứng đã thu thập được trong khoảng thời gian đó bằng cách ẩn danh, đương nhiên bên phía cảnh sát đã nhiều lần tìm tung tích người gửi thông tin nhưng lại không thể tìm được, vì nơi đó là vùng nông thôn hẻo lánh, cảnh sát cũng không quá để tâm đến nên khi bắt được kẻ cầm đầu thì mọi chuyện liền nhanh chóng lắng xuống. Nhưng nếu đám xã hội đen ấy thật sự vì chuyện anh bỏ trốn mà tìm tới ba mẹ anh để trừ khử thì giờ đây anh còn có thể đổ lỗi cho ai? Còn có thể kiếm ai mà giải bày đây? Nếu như lúc đó anh không bỏ trốn, có phải ba mẹ anh đã có thể sống sót rồi không? Mà bà anh Ôn Tuệ Vân cũng không phải trở nên điên loạn như bây giờ... Liệu rằng sự lựa chọn của anh khi ấy có phải là sai rồi hay không?