Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em

Chương 5: Vì đã xuất hiện



Được cùng anh đi bộ đến chỗ làm là điều Khinh Nhi không hề nghĩ tới, lúc này cô vừa lo lắng, vừa ngại ngùng lại có chút vui vẻ như được ngậm một viên kẹo ngọt trong những năm tháng cay đắng này vậy. Vừa tới chỗ làm Lưu Cao Dương đã nhanh chóng tiến thẳng vào khu văn phòng của mình, còn Khinh Nhi thì lủi thủi đi vào phòng hỗ trợ nhân sự sau đó cất đồ của mình lên bàn, rồi lại rẽ qua phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên để pha một tách cà phê uống. Phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên nằm ở gần nhà kho cuối hành lang cửa hàng, đây là nơi vô cùng yên tĩnh, đôi khi chỉ có vài ba người tới đây để rót nước, pha trà hay cà phê, ngoài ra thì buổi trưa còn có thể dùng để nghỉ ngơi. Vì bản tính ghét đám đông nên khi không có việc gì để làm Khinh Nhi đều cắm rễ ở nơi này, còn có thể nói đây chính là nơi trốn tốt nhất của cô ở The Light.

Tám giờ mười lăm cửa hàng mới mở bây giờ vẫn còn hơn mười lăm phút để nghỉ ngơi, cô nằm xuống sô pha nhắm mắt lại định làm một giấc, chưa bao lâu thì tiếng chuông điện thoại cô vang lên, Khinh Nhi cầm điện thoại lên nhìn tên trên danh bạ được lưu cô lại tắt máy đi, sau đó chuyển sang chế độ im lặng. Nằm được thêm một lúc, Khinh Nhi mới chậm rãi ngồi dậy mở điện thoại lên lần nữa, rồi vào danh bạ kiếm lại số điện thoại vừa mới gọi cô, tên được lưu trong đó là "Giang Tín" người anh trai cùng cha khác mẹ với Khinh Nhi, chỉ sinh trước cô hai ngày liền có thể mang danh nghĩa là anh cô, liền có thể cướp đi hạnh phúc gia đình cô, còn khiến cô phải mang nỗi ám ảnh về tâm lý đến tận bây giờ.

"Cạch" tiếng mở cửa vang lên, người bước vào là Lưu Cao Dương, anh đưa mắt nhìn cô đang ngồi trên sô pha sau đó dời tầm mắt bước đến quầy nước, bỏ hạt cà phê vào máy, sau đó pha thêm nước ấm vào, trong khi chờ cà phê được pha xong anh cũng ngồi vào chiếc ghế ngay quầy nước, mở điện thoại lên nhắn tin với ai đó xong rồi lại dẹp vào. Khinh Nhi ngồi ở đó cứ vô thức mà nhìn anh chằm chằm mãi vẫn không chịu rời mắt khỏi. Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu kia anh quay người qua nhìn cô, sau đó như có điều thắc mắc anh lên tiếng hỏi.

"Muốn cà phê?"

"Không ạ" cô cầm ly cà phê để trên bàn lên: "Em đã pha rồi."

"Ồ..."

Cứ thế bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo, hình như là dần ý thức được điều đó mà cô cũng không nhìn anh nữa, nhanh chóng cầm lấy đồ đạc rồi cố gắng giữ bình tĩnh bước ra ngoài, trước khi ra Khinh Nhi cũng không quên chào anh một tiếng.

"Em đi trước đây ạ."

Anh chỉ gật đầu đáp lại.

Sau khi đã ra ngoài thành công Khinh Nhi liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy khuôn mặt anh sắc sảo, đường nét có hơi lạnh nhạt nhưng cũng nhìn không quá lạnh lùng, đôi khi sẽ toát ra vẻ ôn nhu dễ gần, lúc lại cho người ta cảm giác xa cách khó với. Con người này đúng là khó hiểu. Nhưng cô có lẽ lại càng khó hiểu hơn, chỉ gặp anh mới hơn một ngày nhưng tâm trí lại cứ lao nhao vì anh, cứ thế này cô sẽ vì anh mà điên mất thôi! Phải làm sao đây!!

Tới giờ làm việc Khinh Nhi quay về chỗ của mình, hồi làm thực tập sinh công việc không quá bận rộn nhưng giờ đã được làm chính thức nên lượng công việc cần giải quyết lại càng tăng thêm. Cộng thêm sự kiện mới tổ chức gần đây của tiệm mà thời gian xử lý lại như thêm nghẹt thở, hôm nay nhiều việc đến nổi hơn mười hai giờ trưa cả khu văn phòng cô mới được nghỉ ngơi. Vì lịch làm của cô hôm nay chỉ có buổi sáng, ba giờ chiều cô còn có tiết học trên trường nên Khinh Nhi tranh thủ về thẳng nhà mà từ chối ăn trưa với đồng nghiệp. Trên đường về cô ghé qua mua cho mình một phần bánh mỳ kẹp để ăn trưa, sau đó vừa về nhà là Khinh Nhi đã nằm lăn ra giường ngủ lúc nào không hay. Cũng may đã đặt báo thức từ sớm, nên cô vẫn dậy đúng như dự kiến.

Vì sáng giờ quá đỗi bận rộn nên lúc này đây cả người cô như ê ẩm, mệt mỏi, cạn kiệt sức sống. Khinh Nhi đến trường với tâm trạng vô cùng tệ rất dễ nổi cáu, học xong tiết học cũng đã bảy giờ hơn cô đang định ăn tối thì quản lý lại gọi đến cho cô.

"Giang Khinh Nhi, bản báo cáo tổng kết số lượng đăng ký tham gia sự kiện của trường đại học Bắc Uyên Hoa Mỹ cô đã ghi sai thông tin rồi đấy biết không?"

"Dạ không, lúc đó em đã kiểm rất kĩ rồi mà ạ?" vì vốn bực bội nên cô cáu kỉnh đáp.

"Kiểm kĩ? Hay lắm, vậy cô lập tức tới đây đi, tôi cho cô xem bản thảo và bản báo cáo của cô để so lại coi chỗ nào sai nhé?"

"Vâng ạ." vì rất bực bội trong người nên Khinh Nhi nói với giọng rất cục súc.

Cô vốn là làm bên khu hỗ trợ, những việc báo cáo như này đáng lẽ phải để cho bên hành chính nhân sự làm chứ nào tới lượt cô? Đã cố kiếm thêm việc cho cô thì thôi, còn đợi lúc cô vừa học xong lại kêu réo tới đó thêm lần nữa? Bóc lột sức lao động sao? Nhưng dù có bực bội tới đâu Khinh Nhi vẫn ráng nuốt cục tức này xuống và cố gắng lết tới cửa hàng.

Vừa tới quản lý của cô là Cao Thanh đã quát vào mặt cô, ban đầu làm thực tập sinh vốn Cao Thanh đối với cô rất bình thường, nhưng vì cô có ngoại hình khá bắt mắt lại dễ thương nên cũng nhanh chóng được các đàn anh ở đây yêu quý mà giúp đỡ. Sau đó Cao Thanh lại nghĩ cô chính là cậy sắc làm quyền, ỷ đẹp mà tỏ vẻ không ra dáng một thực tập sinh, rồi dần Cao Thanh đã thay đổi thái độ với cô. Nhưng vì Khinh Nhi thật sự rất siêng năng, chưa từng nghỉ buổi nào, hoàn thành công việc khá ổn nên Hoàng Nghi - quản lý thứ hai của khu hỗ trợ cũng rất ưng ý cô. Vì thế nên cô đã được duyệt vào làm chính thức, điều đó lại càng làm cho Cao Thanh thêm chướng mắt cô hơn.

Khi kiểm tra lại bản báo cáo Khinh Nhi phát hiện đây rõ ràng không phải bản mình làm, bản báo cáo cô làm là thuộc bản thảo AB1 còn đây là của AA1 rõ khác nhau mà? Không lẽ quản lý mà lại không biết sao? Cô đi lại nói với Cao Thanh việc này thì chỉ nhận được câu trách móc: "Không phải của cô thì cô sửa lại một chút chết à?"

"..."

"Vâng, em sẽ sửa lại ngay cho chị ạ." Khinh Nhi lúc này chỉ muốn lập tức đập vào mặt chị ta một cái, nhưng vì công việc, vì tiền lương khá cao ở đây mà cô lại phải nhịn nhục thêm lần nữa.

Thế là Khinh Nhi phải làm luôn cả ca tối vào hôm nay... Một ngày tưởng chừng sẽ tốt lành, nhưng cuối cùng lại mang đầy sự xui xẻo chẳng ra đâu. Ngồi làm với một cục tức to chà bá, cô phải cố nén lại đứng dậy tới phòng nghỉ ngơi để pha một tách cà phê làm cho tỉnh táo. Vừa mở cửa ra Khinh Nhi đã thấy Lưu Cao Dương ngồi ngay quầy thong thả nhâm nhi ly cà phê, không hiểu sao lúc này cô lại càng thêm tức. Tính tình Khinh Nhi vốn đã rất thất thường, nay lại gặp phải chuyện tào lao, bản thân mình thì lịch chỉ làm một buổi xong lại trở thành tăng ca làm thêm tối, đang tức tối muốn tìm chỗ yên tĩnh một xí để giải khuây thì lại thấy ông chủ - người vô cùng rảnh rỗi ngồi nhâm nhi ly cà phê trông rất thảnh thơi, lúc này cô lại tự nhủ: "Sau này nhất định phải làm chủ mới được."

Vì mang trong mình cục tức nên cô chẳng để ý đến anh nữa mà đi thẳng tới quầy định pha cà phê, thì lại thấy hạt cà phê đã hết, thấy cô bơ vơ nhìn bịch hạt trống rỗng kia anh lên tiếng.

"Mới nãy còn một ít nên tôi pha hết rồi."

"..."

"Vâng ạ." cô lạnh lùng đáp sau đó bỏ đi thẳng ra ngoài.

Trời ơiii, sao hôm nay lại xui vậy chứ, sao lại đủ thứ chuyện đều đối đầu với cô như thế? Sao tới anh cũng vô tình mà chọc tức cô? Biết việc mình trút giận lên anh là vô lý nhưng cô vẫn không thể nào vui vẻ nỗi hậm hực mà tay trắng quay về. Sau khi thấy thái độ khác thường của cô anh cũng thấy làm lạ, mình làm sai gì sao? Sao tự dưng khuôn mặt cô ấy lại biểu hiện ra sự chán ghét mình như vậy??

Về lại phòng làm việc cô mới phát hiện Cao Thanh cùng một vài người khác đã ra về gần hết... đã làm thêm buổi còn phải làm thêm giờ... còn gì bực bội hơn nữa đây? Cặm cụi ngồi làm cuối cùng cũng hoàn thành, cô gửi một tệp báo cáo qua cho Cao Thanh rồi lại đi in dự phòng một bản đem về. Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ ba mươi, giờ này khu game vẫn còn mở, nhưng khu văn phòng và hỗ trợ hầu như đã được về hết, có thể nói cô là người về trễ không nhất cũng nhì ở đây.

Cô ra khỏi cửa hàng bằng cổng sau dành cho nhân viên, vừa đi được vài bước ra cổng Khinh Nhi đã dừng lại vài phút lấy điện thoại ra coi lịch trình làm việc vào ngày mai. Ngày mai cô không có tiết học, làm cũng là làm buổi chiều nên có thể ngủ thoải mái rồi, đang thầm vui sướng trong lòng thì bỗng cô nghe thấy một giọng nói rất chua chát của một người phụ nữ phát ra từ bãi đậu xe không xa.

"Mày, cái thằng vong ân bội nghĩa, có tiền là quên gốc gác sao? Bây giờ mày có muốn tao lập tức bỏ bà già kia lại ở nơi xó đó không?"

Cô cũng rón rén đi qua xem tình hình, ngó mắt nhìn qua thì thấy một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi, đang lấy tay nắm mạnh cổ áo của một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông kia không hề chống cự, nhưng cũng chẳng để tâm, cứ mặc người kia làm gì mình anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thấy anh không có ý định đáp lại người phụ nữ kia lại càng dữ dằn hơn.

"Thằng súc sinh, vì mày mà gia đình mới ra nông nỗi này, mày còn trơ cái mặt ra một cách đê tiện vậy sao? Mày..."

Người phụ nữ vừa hét lớn vừa định cầm giỏ xách lên đánh vào mặt người đàn ông. Người đàn ông kia lúc này cũng chẳng nhịn thêm nữa, nhanh chóng bắt lấy cổ tay người phụ nữ ấy bóp thật chặt, khuôn mặt sắc bén dần được lộ ra. Đó không phải là Lưu Cao Dương sao? Ánh mắt anh đen lại trông rất vô cảm nhưng lại giống như đang thầm giấu theo dao nhọn, bén đến nổi nhìn lâu sẽ cảm thấy cổ họng như nhỏ máu.

Có lẽ vì đau đớn mà người phụ nữ lớn tuổi ấy la lên một tiếng trông rất thảm thương, nhưng vẫn không chịu dừng lại, tay kia vẫn cố tình đánh thật mạnh vào người Lưu Cao Dương vang lên vài tiếng nghe có vẻ là rất đau. Thấy cảnh tượng ngày càng đi quá xa Khinh Nhi cũng không thể cứ đứng nhìn mãi, cô nhanh chóng cầm điện thoại giả vờ đưa lên tai như đang gọi người đến, nói với giọng vô cùng lớn như cố ý để người khác nghe thấy.

"Bác bảo vệ ở bãi giữ có người đang quấy rối và dùng bạo lực, bác có thể qua đây gấp không?" vừa nói cô vừa chạy lại phía anh.

Như là thật sự cảm thấy sợ, người phụ nữ vùng vẫy hết sức để kéo cổ tay mình ra khỏi lực nắm kia. Lưu Cao Dương thấy vậy cũng chịu thả lỏng tay ra cho người phụ nữ kia có thể thoát được. Sau khi đã thoát thành công người kia liền lập tức bỏ chạy rất nhanh không dám quay đầu lại vì thật sự sợ sẽ bị tóm lấy.

Cảm thấy mọi việc đã được giải quyết xong Khinh Nhi thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô lại chú ý tới anh cứ vô thức nhìn vào khoảng không trống rỗng, khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào đặc biệt, có lẽ những chuyện như này anh đã gặp nhiều rồi mới có thể bình tĩnh như vậy. Tưởng rằng anh sẽ cứ thế mà bỏ về vì tâm trạng không tốt, nhưng anh lại quay qua nhìn cô một hồi lâu sau đó mới cất giọng khàn khàn nói.

"Cảm ơn cô..." anh ngừng lại vài giây, sau đó đôi mắt sâu thẳm cứ thế mà dán lên người cô, đôi con ngươi dần trở lên trong lại, cất giọng ôn tồn bảo.

"Vì đã xuất hiện."

..........

Khinh Nhi "sau này nhất định phải làm chủ mới được" -> sau này làm vợ ông chủ.