Công Tử Phù Tô

Chương 3: Chuyện cũ như sương khói (2)



Quân vương từ trước đến nay đều không bao giờ thay đổi định luận, suy đoán, không phải sao? Phù Tô cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Cho nên ngày ấy trong noãn các, hắn hỏi cũng không hỏi, biện minh cũng không thể biện minh.

"Phụ hoàng! Trong trà vốn dĩ có độc, dù cho nhi thần vạn lá gan, nhi thần cũng không dám!"

Phù Tô đương nhiên còn nhớ rõ lúc ấy, quỳ gối trước điện gào lên, ly trà kia quả thật là chính mình đem vào. Nhưng ngay từ đầu vốn dĩ là muốn dâng trà tạ lỗi chuyện đối đầu trên triều, không bao giờ ngờ tới, ly trà này vừa được kẻ thử độc thử một ngụm, lại phát độc mà chết.

Gϊếŧ cha, hành thích vua... Phù Tô ngửa đầu, lại rót một chén rượu.

Bị ấn trước mặt phụ thân của mình, bị thị vệ dùng roi chấp hình, da thịt tan nát, cung nhân im lặng như ve sầu mùa đông, hoàng đế bạo nộ.

Hắn nên sớm biết, dù mình biện minh như thế nào, phản bác như thế nào, ở trong mắt thiên tử đại đế, đều là loạn thần tặc tử. Bất mãn vì bị trừng phạt mà gϊếŧ cha, hành thích vua... loạn thần tặc tử...

Đáng tiếc hắn học nhiều năm như vậy vẫn là không học được, quân vương đều có định luận, không thể lay chuyển. Cuối cùng, một thân đầy thương tích bị nhét lên xe ngựa đày đến Thượng Quận, thuốc cũng không bôi.

"Đại công tử uống ít thôi."

Không biết từ khi nào, Mông Điềm đè tay Phù Tô lại. Giương mắt nhìn khuôn mặt nam tử cương nghị, Phù Tô tuy thần chí mơ hồ, nhưng những lễ nghi khuôn phép rèn giũa nhiều năm khiến hắn theo bản năng đoan chính ngồi dậy, nói: "Mông tướng quân vất vả rồi."

"Đại công tử, lần trước trúng tên vết thương còn chưa lành, không nên uống nhiều." Mông Điềm cầm lấy bình rượu trong tay hắn: "Khi nào công tử khoẻ, thuộc hạ cùng công tử uống."

"Đáng tiếc." Phù Tô cười cười, tùy ý nhìn Mông Điềm thu dọn rượu.

Nhẹ nhàng một câu: "Sợ là không khỏe được."

Chuyện cũ như tóc đen quấn quanh lược gỗ, lưu lại nỗi đau. Giống như biết rõ đời này không chừng... không được trở về, vẫn nhịn không được tưởng niệm lại hoàng hôn phủ xuống cung điện Hàm Dương nguy nga.

Năm 229 Trước Công Nguyên, Tần Vương Doanh Chính năm thứ mười tám, Hàm Dương cung.

Phù Tô lười biếng duỗi eo, phải học quá nhiều, thật sự quá nhiều, một ngày mười hai canh giờ trừ ba canh giờ được ngủ, hắn chỉ mong có thể bẻ mỗi khắc thành ba, bốn phần để nghỉ ngơi.

"Đại vương huynh!"

Tứ công tử Tương Lư cùng một đám con em quý tộc võ đường bắn tên. Thời gian học của Phù Tô và mấy vị công tử khác không giống nhau, bọn họ ban ngày luyện võ, buổi tối học văn thư, hắn thì ngược lại. Thời gian học không giống người khác, yêu cầu so với người khác đương nhiên cũng không giống nhau. Nhẹ nhàng đáp lại Tương Lư một tiếng, thản nhiên nhìn đám công tử quý tộc hành lễ. Phù Tô lấy cây cung của hắn, nhắm chuẩn hồng tâm, bắt đầu tự mình luyện tập.

"Đại vương huynh, chúng ta tỷ thí đi?"

Tương Lư so với Phù Tô chỉ nhỏ hơn bốn tháng, hơn nữa hắn thuộc dạng nam tử tiêu chuẩn của Đại Tần, mình gấu eo hổ, nhìn qua còn mạnh mẽ hơn Phù Tô một chút. Vốn là kẻ thượng võ, Tương Lư ghét bộ dạng nhu nhược của Phù Tô, còn hận vì Tần vương nhìn trúng, trên triều chỉ biết đến công tử Phù Tô, chẳng thèm để tâm đến hắn.

Phù Tô liếc mắt nhìn Tương Lư một cái, không thèm nói gì. Hắn lớn lên bên người phụ vương, thứ hắn học trước nay không giống các huynh đệ, hắn không hiểu như thế nào là làm một thần tử ngoan ngoãn. Hắn được rèn giũa, dạy làm như thế nào để giống như phụ vương, làm Tần vương.

Chỉ một cái liếc mất, tự tin của Tương Lư cũng hơi hạ xuống, Phù Tô tuy nhu nhược, nhưng khí chất sắc bén lại cực kỳ giống phụ vương.

Phù Tô không nhiều lời nữa, hôm qua vừa bị đánh một trận, hiện tại hắn ngoài mặt nhìn trong trẻo, bên trong chỉ toàn là hàn khí, nghiêm túc nhắm chuẩn hồng tâm. Tiễn lao đi, vẫn là hồng tâm.

"Vương huynh mấy ngày không tới, ta cùng vương huynh so tài để ôn tập, không tốt sao?" Tương Lư không buông tha.

Tôm tép nhãi nhép, Phù Tô liếc nhìn hắn, hỏi: "So cái gì?"

Rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, quần thần bình thường khen ôn hòa như ngọc, thanh nhã vô song, thì cũng chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.

"Bắn tên."

Tương Lư cũng cầm lấy cung, cười nói: "Còn có thể so cái gì đây? Xem ai thắng nhiều hơn. Nhưng mà xem ra ta sẽ giành được phần thưởng đấy."

"Cái gì?" Phù Tô nhàn nhạt hỏi.

"Lần trước nước Hàn tiến cống một cái đỉnh ba chân bằng đồng." Tương Lư không chịu yếu thế, một mũi xuyên thẳng hồng tâm.

Hắn nói đến có phải cái đỉnh đốt trầm thời nhà Chu không? Thật đúng là một chút tham vọng cũng không giấu giếm.

"Được đấy." Phù Tô cười khẽ, giương cung, bắn một phát ba tiễn. Tần vương đặt tiêu chuẩn với hắn không giống các huynh đệ, người khác làm tốt, hắn nhất định phải tốt hơn, nhất định phải là tốt nhất. Ánh sáng hoàng hôn yếu đi, Tương Lư vẫn đang cố hết sức.

"Tương Lư, cần tập luyện thêm." Phù Tô buông cung, nhìn ba mũi tên cắm trên bia ngắm, liếc mắt nhìn Tương Lư còn đang kinh ngạc, kiêu ngạo xoay lưng bỏ đi. Đột nhiên thấy phụ vương đang trở về noãn các, liền cúi người hành lễ.

Tần vương nhìn hắn, không biểu cảm: "Nếu có người vấn đỉnh, ngươi chỉ cảm thấy đây là việc vớ vẩn nên dễ dàng hùa theo?"

"Nhi thần..." Phù Tô hiểu rõ, chuyện đùa giỡn với thằng nhóc Tương Lư đều bị phụ vương nhìn thấy, nhất thời không biết trả lời thế nào?

"Nếu ngươi thua thật, thực sự muốn tới tìm quả nhân vấn đỉnh sao?" Tần vương thản nhiên nói.

Phù Tô lập tức quỳ xuống đất, mặc kệ phía sau khẽ động vết thương đau kinh khủng, dập đầu không nói.

"Trở về, quỳ một canh giờ."

'Vấn đỉnh', đúng là một câu hai nghĩa.

————

"Vấn đỉnh", nghĩa đen là hỏi xin cái đỉnh (vạc ba chân) làm phần thưởng.

Đỉnh là khí vật trọng yếu lập quốc thời cổ, thường được ví như vương vị, đế nghiệp.

Từ "Vấn đỉnh" còn có nghĩa bóng là lập mưu soán vị. Ở đây, Tần vương có ý mắng Phù Tô, chấp nhận hùa theo Tương Lư so tài, lấy cái đỉnh ra làm phần thưởng cá cược, chính là xem thường đế vị. Sở dĩ Tần vương luôn muốn đào tạo Phù Tô trở thành người thừa kế, chuyện vương vị không phải thứ có thể mang ra đùa.